Vâng, quý phu nhân xinh đẹp kia chính là mẹ của Khả Khả, còn người đàn ông trung niên kia, không ai ngoài cha cô. Khả Khả trợn tròn đôi mắt còn đang sưng đỏ vì khóc, nhìn trân trân vào cái người mà tình trạng không khả quan đó.
Nhìn hồi lâu cô lia ánh mắt như dao phay về phía bác quản gia, ông chột dạ, cúi gằm mặt xuống. Khả Khả ôm 1 bụng tức khí, đi xăm xăm về phía mẹ, chất vấn:
- Không phải mẹ đang trong tình trạng nguy cấp hay sao?
- Ai nói? Hà mẹ bộ dạng ngây thơ vô số tội hỏi con.
- Đây, đây. Khả Khả hết chỉ quản gia lại chỉ cha, Hà ba chột dạ rút đầu vào trong mai rùa.
1 bên là bà xã đại nhân, 1 bên là con gái bảo bối, bên nào cũng không thể đắc tội, Hà ba nghĩ, liền nói:
- Khả Khả con đi đường đã mệt, nghĩ ngơi trước đi, có gì để mai rồi tính.
- Sao lại phãi để mai chứ? Chơi trò này vui lắm sao? Ba mẹ có biết con lo lắm không? Khả Khả bức xúc hét lên
- Chơi trò gì, mẹ có chơi gì đâu, mẹ là phải nhập viện thật chứ bộ, hôm nay vừa mới xuất viện đấy. Hà mẹ chậm rãi nói, thong thả cho 1 quả nho vào miệng, bộ dáng hưởng thụ, chọc Khả Khả tức nỗ đom đóm mắt.
- Thế tại sao bác ấy nói tình trạng mẹ không khả quan, các người rõ ràng là đang chơi con mà. Khả Khả nả đạn về phía bác quản gia.
Ông ngay tức khắc phân bua:
- Tiểu thư, đúng là tôi có nói thế, tình trạng của bà chủ thật là không khả quan, chân bà bị gãy, phải bó bột, đây là lần đầu tiên có sự kiện như thế, khiến mọi việc sinh hoạt của bà rất bất tiện.
- Bất tiện thì bảo bất tiện, sao bác lại sử dụng từ dễ gây cho người khác hiểu lầm thế. Bắn bác quản gia xong, Khả Khả lại quay sang tiếp tục oanh tạc ai đó đang giả làm rùa, cô nói:
- Còn ba nữa, gì mà mẹ con tình hình đang rất nguy kịch, nhanh chóng đến gặp bà lần cuối, tất cả các người diễn kịch hay quá nhĩ, cả một hội đồng lừa gạt con?
Đợi Khả Khả bốc hỏa xong, Hà mẹ mới từ từ lên tiếng:
- Mọi người gạt con, là mọi người có lỗi, nhưng chẳng lẽ con lại mong muốn mẹ nguy kịch như những lời họ nói? Việc mẹ nhập viện là có thật, mẹ trượt cầu thang, chân bây giờ phải bó bột tận 1 tháng. Mẹ chỉ là nhớ con gái của mẹ, muốn gặp nó thôi, chẳng lẽ ngay cả chút ước muốn nho nhỏ này con cũng không cho sao? Nói đoạn, Hà mẹ mắt ngấn nước.
Khả Khả thấy mẹ như thế tức giận liền theo gió mà bay đi, cô nhào vào lòng mẹ nức nở, xin lỗi rối rít. Hồi lâu cô lại cảm giác hình như có cái gì đó không đúng. Nói là bệnh, muốn cô về thăm thì có thể tạm chấp nhận. Còn nhớ cô thì có vẽ hơi miễn cưỡng, hè năm nào mà cô không sang đây thăm mọi người, lại còn bình thường mẹ cô hay du lịch khắp nơi sao không điện thoại bảo là nhớ cô, cùng lắm 2 người chỉ gặp nhau qua máy tính, mẹ cô kể toàn chuyện trên trời dưới đất lúc bà đi du lịch cũng chẳng bảo 1 câu là nhớ cô.
Khả Khả đề phòng đột ngột rời khỏi vòng tay của mẹ. Lúc này Hà mẹ còn đang vui mừng vì kế hoạch sắp hoàn thành, Khả Khả đột nhiên có phản ứng lạ, làm bà không kịp thu lại nụ cười đắc thắng trên môi.
Khả Khả chống hai tay vào hông, ánh mắt hung hăng nhìn mẹ, hỏi:
- Lúc nãy mẹ khóc dữ lắm mà, sao giờ lại cười rồi?
- À, ừ, mẹ mừng vì gặp lại con đó mà. Hà mẹ lấp liếm qua loa.
- Mẹ, mẹ định bầy trò gì? Khả Khả ánh mắt vẫn gắt gao rà soát trên người Hà mẹ, mong tìm được chút manh mối.
Nhìn thấy phản ứng của 2 mẹ con nhà họ Hà, Lôi Kình không nén được cười thầm trong bụng, bộ dáng Khả Khả lúc này đang phồng mang trợn má trông thật đáng yêu. Lôi Kình ánh mắt tràn đầy sủng nịnh cùng yêu thương nhìn Khả Khả.
Như phát giác được ánh mắt như điện cao áp của Lôi Kình, Hà mẹ liền nhanh chóng chuyển chủ đề:
- Ai nha, ai đây? có phải Lôi Kình hay không? Cháu càng lớn càng đẹp trai ra nha.
- Cháu chào 2 bác. Lôi Kình lễ phép cúi chào.
- 2 người biết nhau? Khả Khả kinh ngạc hỏi.
- Sao lại không biết, Lôi Kình với anh trai con là bạn học, thân từ học dại học, nó cũng gần như là người 1 nhà với mình. Nói rồi như nhận ra điều gì đó, Hà mẹ lại kinh ngạc thốt lên:
- Khả Khả, chẳng lẽ con không biết?
Khả Khả gật đầu lia lịa. Hà mẹ dùng ánh mắt khủng bố nhìn con gái như nhìn quái vật. Lôi Kình thấy vậy liền giúp cô giải vây, anh nói:
- Lúc cháu đến Hà gia thường xuyên thì hình như Khả Khả đã trỡ về nước, đến hè cô ấy mới trở lại Mỹ, khả năng không nhớ cháu cũng không có gì lạ.
Bây giờ đến lược Khả Khả nhìn Lôi Kình như nhìn sinh vật lạ. Anh ta biết cô từ trước? Khả Khả thầm nghi vấn.
Lôi Kình như hiểu ý cô, anh nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, môi anh khẽ nhếch lên, gật đầu như thừa nhận. Khả Khả choáng.
Như nhận ra giữa Lôi Kình và Khả Khả có vấn đề, Hà mẹ cười gian xảo, nói với con gái:
- Khả Khả, con còn nhớ lời hứa 10 năm trước đã hứa với mẹ trước khi về nước không?
Khả Khả suy nghĩ hồi lâu, rồi như nhớ ra 1 sự việc rất chi là quan trọng, cô trừng mắt nhìn mẹ.
- Nhìn biểu hiện của con như thế, mẹ biết chắc mà con còn nhớ, vậy thì như lời đã định, 3 ngày nữa nhé. Hà mẹ khoái trí nhìn con gái đang còn ngơ ngác cười tà.
- Không được, việc đó con chỉ là… Lời nói chưa dứt liền bị Hà mẹ cướp lấy
- Con đừng nói là con định nuốt lời nhé, đừng quên con đang đứng trên địa bàn của mẹ đó, muốn lật lọng hả con, thêm 10 năm nữa đi.
(anchan: sặc! mẹ con nhà này nhiễm phim xã hội đen ghê ta)
Khả Khả cứng họng nhìn mẹ, cố gắng tìm lý do thoát thân:
- Nhưng là cũng không cần phải như vậy.
- Không như vậy thì như thế nào? Chẳng lẽ con đã có người yêu? Ai, đâu, con đừng nói với mẹ là Lôi Kình nhé.
Lôi Kình từ nãy đến giờ vẫn còn ngây ngốc, ù ù cạc cạc với cuộc đối thoại của 2 mẹ con Hà gia, đến bây giờ thì anh mới lơ mơ hiểu được chút đỉnh.
Mặt Khả Khả thoáng ửng đỏ, nghĩ ngợi hồi lâu, Khả Khả thấy hay là cứ nhận đại Lôi Kình là bạn trai của cô, sau này khi mẹ dẹp cái ý định ép cưới rồi thì cô lật lọng vẫn không muộn. Tính toán xong, Khả Khả cảm thấy ý tưởng của mình cũng không tệ, liền mạnh dạn, dỏng dạc phát biểu ý kiến:
- Nếu con nói là anh ấy thì sao?
Khả Khả vừa dứt lời, Hà gia 1 phen khiếp đảm hồn vía, mỗi người 1 biểu hiện, 1 suy nghĩ.
Đầu tiên là Hà ba, chủ gia đình, là người 1 thời làm mưa làm gió trong giới chứng khoán, trên thương trường, không ai không khiếp sợ khi nghe đến cái tên Hà Bác Bạch. Nhưng trước mặt vợ thì ngoan như con mèo nhỏ, cảm xúc của ông lúc này chính là: “ghen tỵ”. Ông lia ánh mắt sắc như dao về phía Lôi Kình, ý định muốn dùng ánh mắt giết chết anh. "Con gái ta nuôi 25 năm trời, mi chỉ mất 1 chút thời gian liền muốn cướp con ta? Đừng vọng tưởng. Hà ba thầm nghĩ."
Tiếp theo là Hà mẹ, người phụ nữ cầm đại quyền sinh sát trong Hà gia, cảm xúc của bà lúc này chính là: “Đắc ý”. Cuối cùng con gái bà củng chịu thua, cuộc đời của bà chỉ có 2 lần đắc ý nhất chính là: lần thứ nhất là lúc nhận được lời cầu hôn từ chồng, lần thứ 2 là bức ép được con gái kết hôn. Bà vạn lần ưng ý đối với Lôi Kình, tướng mạo tuấn tú, thân hình hoàn mỹ, thông minh xuất chúng, tiền tài vô số, nói tóm lại không thua kém ông xã của bà. Mà quan trọng nhất là tình cảm mà anh dành cho Khả Khả, bà có thể quan sát ra được rằng anh thật yêu con bà. Duyệt. Hà mẹ thầm nghĩ.
(anchan: tiêu chí chọn rể của Hà mẹ củng khắc khe dữ hén, mấy ai mà được như chồng bà, vừa đẹp vừa giàu, phong độ lại yêu bà)
Người cuối cùng chính là bạn Lôi Kình. Bạn Lôi Kình của chúng ta giờ đây đang bận chìm đắm trong ngọt ngào, gọi cách nào cũng không chịu tỉnh, vì vậy chỉ có thể dùng 4 chữ để hình dung tâm trạng của anh hiện giờ, chính là: Ngập tràn hạnh phúc.
"Cô thừa nhận anh là người yêu của cô, anh không nghe lầm, anh thật hạnh phúc chết đi được. Cuối cùng cô cũng đáp lại tình yêu của anh." Lôi Kình thầm nghĩ.
Lúc lâu sau Hà mẹ mới đằng hắng:
- Lời con nói là thật chứ? Có hay không 2 đứa thông đồng lừa gạt mẹ?
- Là thật. Khả Khả gật đầu lia lịa. Cô quay sang thấy Lôi Kình vẫn còn đang chìm đắm trong hạnh phúc mà đần ra, có chút bực bội cùng 1 chút thích thú, cô kéo kéo tay áo anh.
Đột ngột bị kéo, Lôi Kình choàng tỉnh, có chút khó chịu.
Khả Khả nháy mắt ra hiệu với anh, Lôi Kình thoáng đờ ra nhưng cũng nhanh chóng gật đầu phụ họa theo Khả Khả.
Thấy 2 đứa trẻ ra sức gật đầu, Hà mẹ khoái trá trong lòng, nhưng vẫn không quên mục đích chính, bà nói:
- Mẹ không tin, 2 đứa nhất định là đang gạt mẹ, trừ phi… Hà mẹ cố ý dài giọng, làm Khả Khả hồi hộp, hối thúc.
- Trừ phi thế nào?
- Trừ phi 2 đứa kết hôn mẹ mới tin. Hà mẹ cười thật tươi. Trong lòng mừng thầm, gian kế sắp đạt thành, rất nhanh bà sẽ có cháu ngoại bồng. Thấy mấy bà bạn ai ai cũng đều con cháu đầy nhà, nhìn lại nhà mình chỉ còn 2 ông bà cô quạnh, Hà mẹ buồn bực, đêm đêm trằn trọc ngũ không yên, gần đây bà nhớ lại chuyện 10 năm trước, lúc Khả Khả đòi về nước, nói là muốn tự lập, bà đã cho cô đi với điều kiện, năm cô 25 tuổi phải dắt bạn trai về ra mắt bà, nếu không hôn nhân của cô sẽ do bà sắp đặt. Hà mẹ thừa biết tính con, ham học đến quên ăn quên ngũ thì lấy đâu ra thời gian quen bạn trai. Bà không muốn đến chết mà vẫn chưa có lấy 1 đứa cháu để bồng. Vì vậy bà ép buộc ông xã đại nhân phải cùng bà diễn kịch, quyết định giúp cô tìm chồng. Danh sách xem mắt đã chuẩn bị xong, chỉ chờ nhân vật chính nữa thôi. Ai ngờ phút cuối lại xuất hiện Lôi Kình, đối tượng là Lôi Kình bà cầu còn không được nữa là.
- Hả? có cần phải thế không? Khả Khả cả kinh nhìn mẹ, lúc trước không phải chỉ hứa là đem bạn trai về thôi mà, sao giờ lại chuyễn sang kết hôn?
- Phải cần, nếu 2 đứa đã yêu thương nhau sớm muộn gì cũng phải kết hôn, sớm1 chút cũng chẳng ăn thua gì. còn 2 đứa không đồng ý chính là 2 đứa đang lừa gạt mẹ. Thế thì mẹ sẽ giúp con tìm chồng vậy. Hà mẹ nói, ánh mắt tà tà nhìn Khả Khả. Để xem lần này con chạy đằng trời, đường nào cũng phải kết hôn con ạ. Hà mẹ thầm nghĩ.
- Nhưng mà. Khả Khả muốn từ chối nhưng không có lý do, đành phải dùng ánh mắt cầu cứu Lôi Kình. Anh hiểu ý của cô, nhưng chính anh mong muốn được cưới cô đến phát điên, nay nhạc mẫu đại nhân tương lai đã bắc cầu cho anh đi, dại gì mà không qua. Lôi Kình giả vờ không thấy, ánh mắt lơ đãng nhìn xung quanh.
Khả Khả căm hận nhìn anh. Lại bắn tín hiệu đến chỗ ba ba, nhưng số ba ba còn khổ hơn cô, ông không muốn tối tối lại ngũ ở thư phòng, liền lắc đầu tỏ vẽ không giúp được gì với con gái.
Nhìn con gái bắn tín hiệu cầu cứu không thành, Hà mẹ vui mừng, nói:
- Thế nào, con quyết định xong chưa? Lấy hay không lấy, nhưng mà mẹ thấy con không nên từ chối, 2 đứa yêu nhau sao lại không tiến đến hôn nhân? Con không lấy Lôi Kình cũng được. Nghe đến đây Khả Khả vui mừng khôn xiết. Nhưng sau khi Hà mẹ phán tiếp câu sau, Khả Khả như bị dội 1 xô nước lạnh lên người. Câu nói như sau:
- Không lấy Lôi Kình cũng được… Nhưng con phải lấy người do mẹ chọn.
Khả Khả đau khổ vạn phần, cả 2 vế cô đều không muốn chọn vế nào.
Cô lại nhìn anh, ánh mắt anh sâu thẳm, thâm tình, anh nhìn cô như đang mong chờ cô đồng ý. Nghĩ lại từ trước đến giờ, cô luôn quen có anh kề bên, được anh yêu thương, che chở, nay lại lấy người khác thì cảm giác thật quái dị. Cho dù bắt buộc phải lấy, thì người cô chọn chính là anh. Bất quá kết hôn chỉ là ràng buộc về mặt pháp luật. Ít nhất lấy anh, cô không cảm thấy xa lạ, và vì một lý do gì đó mà chính cô cũng không rõ. Suy tính kỹ lưỡng, Khả Khả quyết định đánh cuộc với số phận, dù gì ngày hôm nay thứ mẹ cô muốn chính là 1 chàng rễ, quyết định này không thể hủy bỏ được. Khả Khả cắn môi, chán nản đưa ra quyết định sau cùng:
“Bạn đang đọc truyện tại wapsite: wWw.Yeugiaitri.Mobi”
- Thôi được rồi, con lấy.
Một câu nói nhẹ nhàng như gió của Khả Khả làm Hà mẹ và Lôi Kình vui mừng đến phát điên lên. Anh nhanh chân tiến đến, gắt gao ôm chặt lấy cô, giờ phút này đây anh đang rất hạnh phúc. Chỉ trong 1 ngày hôm nay cô đã cho anh không biết bao nhiêu là hạnh phúc.
Hà mẹ vui mừng, dặn dò quản gia lo chuẩn bị đám cưới.
Khả Khả há hốc mồm, nói:
- Có cần phải gấp gáp vậy không? Con còn đây, có bốc hơi mất đâu?
- Cần, chính là rất cần, anh mong chờ ngày này phát điên lên mất.
Lôi Kình vẫn chưa buông Khả Khả ra, nghe anh nói vậy, tim Khả Khả kéo đến 1 đợt rung động dữ dội. Ra anh lại muốn kết hôn đến vậy. Nhưng thứ làm cô hạnh phúc chính là người mà anh muốn cưới là cô, không phải ai khác chính là Hà Khả Khả.
Cô cười ngọt ngào với anh, nụ cười ẩn chứa rất nhiều cảm xúc.
Chương 10.2: Happy ending
Hà mẹ cùng Lôi Kình huy động hết lực lượng nhân sự, ra sức thiết kế, tổ chức đám cưới trong thời gian ngắn nhất và phải là lễ cưới huy hoàng nhất.
Thời gian gần đây Lôi Kình bận kinh khủng, anh phải giải quyết công việc tồn đọng của công ty, chuẩn bị tốt cho lễ cưới và tuần trăng mật sắp tới.
Hà mẹ cùng Hà ba cũng bận rộn không kém, mọi thứ từ bàn tiệc, cách bài trí đám cưới, danh sách khách mời… Đều do hai ông bà lo liệu.
Mấy ngày trước công ty của Hà Khang tại vừa mới chính thức đi vào hoạt động, anh bây giờ bận chỉnh đốn đội ngũ công ty, không có thời gian sang giúp đỡ.
Người rãnh rỗi, nhàn hạ nhất chính là cô dâu, bạn Khả Khả của chúng ta, mọi việc từ trên xuống dưới đều có ba mẹ và Lôi Kình lo liệu. Hà mẹ bảo: cô chỉ việc ngồi chờ lên xe hoa thôi, mọi việc sẽ có người khác thay cô lo lắng. Mà người khác là ai? Chính là 3 người vừa nêu tên trên kia.
Khả Khả nhàn hạ quá đâm ra buồn chán, ngày ngày đều điện hối thúc Đặng Tiểu Tinh nhanh sang đây hội họp cùng cô. Mà con nhỏ bạn kia lại cứ hứa hẹn lần lượt mãi vẫn chưa thấy có động tĩnh rằng sẽ sang đây. Đặng Tiểu Tinh bảo cô đang bị sếp áp bức, cả thể xác lẫn tinh thần, hứa chắc chắn sẽ có mặt trong ngày đám cưới, còn việc có thể qua sớm hơn không còn phải lột dép ra xin keo xem sếp cô ngày nào nhân tính trỗi dậy mà thả cho cô đi sớm.
Đã mấy ngày không gặp Lôi Kình, Khả Khả cũng cảm thấy nhơ nhớ. Chi bằng ngồi đây rãnh rỗi, giờ cô đi tìm anh xem có vẽ còn vui hơn.
Nói là làm Khả Khả nhanh chóng đi khắp nơi tìm anh. Nghe quản gia nói anh đang ở trong phòng, Khả Khả liền đi đến đó.
Cửa phòng anh không khóa, cô vặn chốt cửa, nhè nhẹ tiến vào bên trong thì thấy anh đang gục trên bàn làm việc. Thấy anh ngũ say, Khả Khả rón rén đi đến bên cạnh, cố ý không muốn đánh thức anh. Bộ dáng của anh khi ngủ thật đẹp, mày rậm, mi dài, mũi cao, bạc môi mỏng khiêu gợi. bất giác cô đưa tay sờ lên môi mình. Đã mấy ngày nay không gặp anh, không được anh ôm vào lòng, cùng với những chiếc hôn nồng nàn. Mặt cô thoáng đỏ bừng. "Thiên a! cô đang nghĩ cái gì đây? " Khả Khả thầm than.
Lại nhìn anh, đột nhiên Khả Khả tiến lại gần, mặt cô và mặt anh ngày càng gần, cô đặt môi của mình lên môi anh, thân thể cô thoáng run rẫy, môi anh rất lạnh.