Có những ngày mình thực sự sống đúng với từ "trên núi". Tụi mình rủ nhau đi leo núi, cả đám 5, 6 đứa cũng mang bánh mỳ, nước, trái cây leo lên núi (mà mình được biết tên là núi Lửa). Đó là lần đầu mình được leo núi thật. Đi len lỏi qua những cái cây to ơi là to, rậm ơi là rậm. Chẳng có con đường nào cả, tụi mình tự dẫm lên vết chân của nhau mà đi. Vừa đi vừa hát cho đỡ sợ như 1 lũ điên . Càng vô sâu trong rừng, lại càng lạnh, cái lạnh của sự ẩm ướt, cái lạnh của nơi hoang vu, rất ít được bước chân của con người lưu tới. Thế mà mấy đứa tụi mình cứ lao vô như thể là quen biết lắm rồi . Tụi mình còn đu dây, vừa đu vừa hú như khỉ nữa chứ. Quay lại cả clip nữa. Cứ coi phim Tazan như thế nào thì mấy đứa tụi mình đu cây y chang thế đó. Mỗi lần đứa nào bị té là cả đám cười ầm lên. Mặt mũi, chân tay đứa nào cũng lấm lem hết cả. Nhìn đúng chất thổ dân luôn. Lúc đó có ra gặp ba mẹ chắc họ cũng đuổi tụi mình đi vì nhìn còn chẳng giống người chứ đừng nói tới giống con họ . Tụi mình càng đi sâu vô trong rừng, càng gặp những khó khăn nhiều hơn. Đến hồi tụi mình gặp phải những chướng ngại vật là những con sâu khủng bố, những con vắt hút máu…. Đến gặp những con rắn thì… mỗi đứa hét 1 tiếng, đua nhau chạy trở lại. Quyết định ko đi tiếp nữa. Tưởng tượng con sâu gì đâu mà xanh lè, người toàn gai, mắt to ơi là to bò lổm nhổm, ai mà không sợ cho được. huhu. Còn con vắt thì mới bám vào chân mình được chút thôi đã no căng bụng máu. Đó là còn hên chưa bị rắn cắn nữa. Mấy đứa mình quậy hết biết. Tụi mình dự tính là đi hết ngày, thế mà nửa chiều đã mò hết nhà rồi. Đứa nào cũng sợ xanh mặt.
Những lúc vui vẻ như thế, dường như Sơn chẳng còn vị trí nào trong đầu mình nữa. Mình tưởng như đã quên hẳn rồi nữa… Nếu như, Sơn chẳng viết những dòng suy nghĩ của Sơn trên ola me khiến mình nhìn thấy, thì có lẽ mọi chuyện đã kết thúc ở đó rồi…
Sơn đang phải đối mặt với kỳ thi tốt nghiệp, hình như đang rất mệt mỏi với những ngày tháng ôn thi và cái chân lại đang bị đau. Mình lại lo cho Sơn, nhớ lại những cơn đau ở chân mà mình từng nhìn thấy, mình lại thương. Thương nhiều lắm. Chẳng biết có ai ngồi bóp chân cho Sơn không nữa, chẳng biết đau như thế có chịu đi mua thuốc uống không, đau zậy có học bài nổi không. Mình 1 lần nữa dẹp sự tự ái qua 1 bên, nhắn tin hỏi thăm Sơn trước. Cũng lâu rồi mình không hỏi han gì Sơn hết mà. Mình chỉ nghĩ, nếu không yêu được thì cũng làm bạn được thôi, đâu phải nhất thiết là nhìn nhau như kẻ thù. Tụi mình cũng nói chuyện bình thường, không đả đụng gì về chuyện đã qua hết. Mình thôi chẳng níu kéo nữa. Sơn thì có lẽ lúc đó đang vui vẻ bên những tình cảm mới rồi (mình nghĩ thế ). Cũng chỉ nói anh là giữ gìn sức khoẻ, học bài để thi tốt thôi.
Mọi chuyện lại bắt đầu sóng gió khi mình post những bức hình mình đi chơi ở Vũng Tàu, khi leo núi lên ola me và face book. Hình mình đi leo núi thì không đáng nói gì hết. Nhưng hình mình đi Vũng Tàu, mình có chụp chung sơn Quỳnh 1 vài bức. Có lẽ là do thường xuyên theo dõi mình qua những thứ đó nên Sơn thấy. Sơn cứ nghĩ Quỳnh là Thành. Sơn ghen. Mà thật sự mình không hiểu lúc đó Sơn nghĩ gì mà ghen lên như tụi mình chưa hề xảy ra chuyện gì vậy. Sơn nt hỏi mình:
- Em đang đi chơi với anh Thành àh?
- Sao anh hỏi thế, liên quan gì tới anh không?
- Em nói thế là anh hiểu rồi, em với Thành chính thức quen nhau rồi àh?
- Ừ, có sao không??
- Không sao cả, chỉ là anh thấy nhanh quá thôi!
Mình cảm thấy nực cười kinh khủng với những dòng tin nhắn đó… Mình lại chìm trong suy nghĩ và hi vọng. Tại sao khi một mực chia tay mình như thế mà vẫn theo dõi những việc mình làm, tại sao không buông tha cho mình chứ? Bao nhiêu cố gắng từ trước giờ, tan theo mây gió chỉ mấy dòng tin nhắn. Sao không thể để mình yên? Mình nghĩ, hay là thử níu kéo thêm nữa, biết đâu Sơn lại đổi ý. Lý trí và trái tim mình nhập nhằng không phân định được đâu là đúng đâu là sai. Mình chỉ biết rằng, mình đau lắm!
….
Anh bỏ đằng sau một khoảng trời thơ ngây
Ngược chiều gió tìm về bầu trời khác
Bầu trời xa xôi, những cánh chim bay lạc
Rời bỏ đàn, chẳng biết kịp tránh đông...?
Đến cuối cuộc đời mình còn gặp nhau không?
Khi hai đứa ở hai phương trời rất khác
Nỗi nhớ nơi em chỉ còn là rời rạc
Bởi có một người không muốn nắm giữ đầu kia ...
Còn nữa...
yeugiaitri.mobi
NẾU EM LÀ BIỂN XANH – PHẦN CUỐI.
Nghĩ là làm, chỉ đơn giản là cố gắng vì 1 tình yêu để sau này chẳng phải hối hận vì sao ngày xưa mình không làm tất cả níu kéo anh để giờ phải hối hận. Mình lại ngốc nghếch thêm lần nữa. Yêu, mình yêu Sơn nhiều lắm. Mình hành động hầu hết dựa vào tình cảm và trái tim chứ không hành động theo lý trí. Tình yêu của mình lớn quá, nó đủ sức mạnh gạt bay những chuyện ngoài lề, những tự ái, những cái tôi, những cái sĩ diện của một đứa con gái để đến vs anh. Mọi người thường nói, không yêu thì thôi, chia tay thì thôi việc gì phải hạ thấp mình níu kéo? Nhưng mà mình thấy được sống với tình cảm thật của mình, được sống với tình yêu, được hạnh phúc bên người mình thương. Những cảm giác đó chắc chẳng có ai mang tới được trừ người mà "ai_cũng_biết_là_ai" đấy mang lại phải không??
Vì không muốn Sơn phải bận lòng đến mình. Chờ Sơn thi tốt nghiệp xong mình lại tiếp tục hành trình với nơi đến là "Xì Gòn phố" nơi có người mình thương yêu. Mục đích chỉ là cố giữ lấy những thứ đang rời khỏi tầm tay mình. Sơn làm bài khá tốt. Mình gặp Sơn, với mình những yêu thương lại vỡ òa. Mình không biết giấu nỗi nhớ Sơn như thế nào hết. Bao nhiêu nhung nhớ, bao nhiêu hờn tủi được giấu nhẹm bây lâu nay, giờ được dịp tuôn ra theo dòng nước mắt. Còn Sơn thì vẫn lạnh lùng như một tảng băng đã được ướp ngàn năm, không thể nào mà tan chảy ra dù nó đang đứng dưới mặt trời nắng chói. Mình biết rõ là Sơn cũng nhớ mình, mình biết rõ là Sơn vẫn chưa quên được mình đâu. Sơn cũng là con người sống tình cảm, đâu phải nói quên là quên ngay được. Nhưng chỉ là lòng sĩ diện của thằng con trai, chỉ là đang cố chấp với cảm nhận của mình nên Sơn không nói thôi. Chừng đó thời gian đủ để mình hiểu được suy nghĩ của Sơn mà. Có lẽ cũng vì đã mệt mỏi với cuộc sống hiện tại và phải theo đuổi 1 tình yêu ở xa nên Sơn mới không nói thật hết những suy nghĩ của mình và muốn từ bỏ hết tất cả thật… Mình vẫn không trách anh một lời nào hết. Tình yêu đôi lúc khiến con người ta trở lên cao thượng lạ kỳ, và cũng đẩy con người ta trở lên xấu xa, cay độc… Mình vs Sơn ra công viên ngồi chơi…
- Anh vs Suni dạo này thế nào rồi?
- Có thế nào đâu mà thế nào em? Anh đã nói vs em là anh vs người ta không có gì rồi mà sao e vẫn không tin??
- Có gì thì anh cứ nói thế đi, chứ sao lại giấu em hoài thế?
- Tùy em nghĩ vậy, chứ anh cũng không biết nói sao cả
- Mình làm lại từ đầu đi anh. Em chẳng có tình cảm được với ai ngoài anh hết. Em cũng đã cố gắng thử rồi, nhưng không được anh àh. Chỉ có anh mới mang lại cho em sự yêu thương, ấm áp thật sự. Em biết anh cũng chưa quên được em mà. Sao cứ mãi cố chấp làm gì anh?
- Quay lại làm gì rồi chia tay em? Anh cũng quen với cuộc sống một mình rồi, nó cũng đang dần tốt đẹp. Đừng làm đảo lộn cuộc sống của anh nữa
Những câu nói đó như gáo nước tạt vô mặt mình làm mình bất ngờ, lạnh lẽo quá. Khóc, lại khóc. Nước mắt ở đâu ra sao mà nhiều thế? Sao mà chua xót, đau đớn thế. Mình hét lên:
- Sao tàn nhẫn với em như thế??
Mình khóc to, khóc to lắm, mặc kệ những người ở đó đang nhìn mình với Sơn như thế nào. Sơn bối rối với tiếng khóc của mình. Có lẽ tại mọi người nhìn nhiều quá. Sơn chẳng biết làm sao hết. Chửi mình 1 câu…
- Con ngu…
Tự nhiên mình đứng dậy, im bặt tiếng khóc. Phải, vì mình ngu nên mới khóc. Đúng, vì mình ngu nên mới yêu phải con người máu lạnh này. Chính xác, vì mình ngu nên cứ mãi theo đuổi hình bóng đã chẳng phải là của mình. Câu chửi đó làm mình choáng váng, nhưng cũng làm mình bừng tỉnh qua bao chuyện… Mình đứng dậy, bước đi. Lúc đó cũng chẳng biết là đi đâu, chỉ biết là đi và đi để thoát khỏi ngục tù chỗ đó thôi. Còn Sơn, sau khi chửi câu đó, đã tự tay đấm vào thân cây đến bật cả máu tay. Mình chẳng quan tâm, mặc kệ. Mình đi… vậy thôi. Bao nhiêu người nhìn. Tò mò về 1 cô gái khóc nức nở và 1 chàng trai đang nóng giận. Mình chạy ra vỉa hè với dòng người ngược xuôi xô bồ. Chẳng định hướng được mình đang đi đâu và về đâu nữa. Xe cộ, mọi người cứ hối hả chạy. Hình như Sơn tưởng mình đi tự tử thì phải.. Cứ chạy theo mình kéo tay mình lại. Còn mình thì cứ giằng ra, cứ đi, cứ đi, bước thấp bước cao như hồn đã lìa khỏi xác. Ừ, lúc đó mình đau lắm, đau như ngàn mũi kim đang từ từ găm vào tim mình vậy. Tại sao mọi chuyện càng ngày càng trở lên tồi tệ thế này. Ngu ngốc quá, đau đớn quá.. Tất cả là tại mình hết thôi. Người ta đã chẳng còn gì rồi mà sao mình cứ cố đấm ăn xôi? Tại sao cứ phải chuốc đau khổ vào bản thân chứ. Đau như muốn nghẹt thở, nhưng mà lúc đó mình chẳng còn khóc được nữa. Đôi mắt ráo hoảnh nhìn con đường phía trước mà chẳng biết sẽ dẫn mình đi đâu. Cũng như con đường đời mà mình đang bước vậy. Sơn bất chợt đi lên ngang mình, mà hình như nãy giờ chỉ dám đi sau mình mà k dám lại gần với ý nghĩ sợ lại gần mình, mình sẽ làm điều gì dại dột. Sơn nhẹ nhàng nói
- Theo anh về, đường này cơ chứ không phải đường e đang đi đâu..
- Kệ tôi, anh mặc kệ tôi đi. Đừng bận tâm đến con ngu này nữa…
- Anh xin lỗi vì đã nói thế, tại anh nóng quá thôi, cũng tại em lỳ nữa. Sún nghe anh đi, quay lại đường này. Rồi em muốn gì cũng được. Đi lên đây nguy hiểm lắm, trời lại khuya nữa. Quay lại đi em
- Ừ, thế thì lát nữa về nhà chở tôi ra bến xe, tôi muốn về ĐL ngay. Không muốn ở đây nữa. Được không??
- Ừ, em muốn sao cũng đc hết mà. Anh xin lỗi nhé Sún…
Sơn cầm tay mình dắt đi, nhìn giống như cảnh mẹ dắt đứa con mình lần đầu tiên đi học còn nhiều bỡ ngỡ khi vào lớp 1. Mình lúc đó chỉ giống một con búp bê không cảm xúc, không đau nữa, không giận hờn nữa, không khóc lóc.. Người ta nói đúng, khi bị tổn thương quá, con người ta trở lên lãnh cảm với mọi thứ.
Sơn đưa mình về nhà, mình vội vã sắp xếp đồ đạc vào vali trước con mắt ngạc nhiên của mấy anh chị cùng phòng. Mình vs Sơn chẳng nói chẳng rằng gì với ai cả. Nhưng mình nghĩ là mọi người biết sự việc đang chạy theo chiều hướng nào. Chẳng ai nói với ai câu nào, chỉ nhìn nhau thở dài. Chuyện tình yêu, đâu ai nói được điều gì đâu. Đúng không?? Lúc đó cũng đã khá trễ rồi. Mình đặt vé xe và muốn về lại Đà Lạt luôn. Nhưng Sơn kêu, để sáng mai hãy về. Chứ giờ trễ quá rồi không kịp ra bến xe đâu em. Mình cương quyết về là về. Mình chẳng muốn nhìn thấy con người đó, khuôn mặt đó thêm phút giây nào nữa cả. Sơn cũng chiều lòng mình một cách miễn cưỡng. Trên đường chở mình, Sơn vẫn mè nheo thuyết phục mình ở lại sáng mai hãy về, giờ khuya quá rồi… blab la hết. Mình bực mình khi tự nhiên sao hắn lại nói nhiều cỡ đó. Mình quát ầm lên
- Anh để em xuống xe đi, đàn ông gì sao lắm mồm zậy??
- Thì anh chỉ kêu là em ở lại mấy tiếng nữa thôi, chứ anh có giữ e ở lại luôn đâu mà em cứ hành mình như thế? Gần 12h rồi..
- Im mồm đi, nói nhiều quá!
- Xỉ vả anh cỡ nào cũng được, nhưng mà ở lại đi, giờ em đi nguy hiểm quá àh.
- Còn nói nữa là em nhảy xuống xe đó nha.
- Thôi, đừng mà.. Anh biết rồi!
Đi được 1 khúc yên bình trong im lặng, Sơn lại nói tiếp, lại mè nheo tiếp "……". Mình bực mình quá, nhảy cái vèo xuống xe trong khi Sơn vẫn đang chạy. Té đánh ầm… nằm xoài ra đường. Sơn hoảng hồn, dừng xe lại đỡ mình, mắt đỏ hoe những giọt nước mắt.
- Anh thua em rồi, chịu em luôn rồi. Xin lỗi, anh không nói nữa đâu. Đừng làm như thế, nguy hiểm lắm em biết không?
- Mặc kệ em, nói nhiều mà làm gì? Em đã bảo anh nói ít thôi mà.
Mình cũng khóc vì đau quá. Huhu. Người mình, chân tay bị trầy xước hết cả. Đúng là con lỳ gặp đúng thằng nóng. Kết quả là chẳng được điều gì tốt đẹp hết. Phải chăng kiếp trước tụi mình nợ nhau quá nhiều thật?? Đỡ mình lên xe, chạy tiếp. Sơn hỏi mình đau nhiều không, có phải đi khám, mua thuốc gì không. Mình kêu, chẳng cần gì hết. Chỉ cần tránh xa nơi này về với Đà Lạt bình yên thôi. Sơn vừa chạy xe, vừa phải cầm tay mình … ngộ lỡ mình lại nhảy xuống lần nữa thì chết. Ngồi đằng sau, mình cũng hú hồn mình thật. Sao hồi nãy động lực gì khiến mình nhảy cái bụp xuống trong khi xe đang chạy. Cũng may chạy không có nhanh, không thì mình chết chắc rồi. Sợ thật @@. Sau có cho thêm tiền chắc mình không đủ dũng cảm để làm điều dại dột như thế nữa đâu. Đưa mình lên xe, Sơn chờ xe chạy đi rồi cứ thế đuổi theo xe, vẫy tay chào mình. Sơn phải chạy ra đầu thành phố, lúc mà không gặp đường cua nào nữa, xe bắt đầu chạy nhanh hơn, đến khi không còn thấy bóng xe của mình, lúc đó Sơn mới bắt đầu quay ngược xe trở lại. Bao nhiêu lần đưa mình về, cảnh tượng như thế lại diễn ra. Lúc nào Sơn cũng chạy theo xe mình cho đến khi khuất bóng rồi mới về. Mình cảm nhận được giọt nước mắt đang lăn trên má anh là vì đâu và vì ai, cảm nhận được tình yêu của anh lúc đó… Mình biết anh vẫn yêu mình nhiều lắm. Nhưng tại sao cứ phải làm khổ 2 đứa, khổ cả anh, khổ cả mình… Mình nhắm mắt lại, cố gắng ép nước mắt ra ngoài cho bớt nhức nhối, cho bớt khó chịu. Mình nhớ lại câu nói mà mình được đọc ở đâu đó "Hãy tin là mình được yêu trong khoảnh khắc này, nhưng đừng chắc là mình sẽ được yêu mãi mãi. Nếu trái tim chịu chừa chỗ cho sự đổi thay, ta sẽ tránh được sự tổn thương sâu sắc. Bở trong cuộc đời, bất cứ ai cũng có thể đổi thay". Thôi thì mình không ích kỷ nữa, thôi thì mình thả cho mây về với trời vậy. Nhốt nó quá lâu rồi. Phải thả tự do cho những cái viển vông mà mình cứ ôm lấy thôi. Ngày xưa khi yêu sao không chừa cho mình một lối thoát, để bây giờ quay đầu lại cũng khó?
Ngày hôm sau mình về Đà Lạt, Sơn gọi cho mình xem mình về có an toàn hay không. Mình hỏi Sơn:
- Sao hôm qua đưa em về anh lại khóc?
- Anh khóc hồi nào?
- Đừng giấu em nữa, em biết chứ.
- Đó là chuyện của anh, anh gọi cho em chỉ hỏi em có về tới nơi an toàn không hay là lại làm những chuyện dại dột nữa
- Không quên được nhau, cũng không cho nhau cơ hội. Mãi cố chấp. Chẳng hiểu đầu anh chứa não thật hay là chứa đá, chứa băng nữa.
- Về rồi thì ráng mà học hành đàng hoàng đi. Chuyện gì đến rồi nó sẽ đến thôi, cũng như việc em quên anh không sớm thì muộn cũng sẽ quên đc thôi. Cố gắng sống tốt nha Sún. Tỉnh táo lên!
- Thằng đểu, biến đi…
Mình cúp rụp máy với tâm trạng bực bội chứ chẳng còn buồn nữa, mình nghĩ Sơn là thằng đểu thật. Bỏ rơi mình, giờ làm bộ quan tâm mình. Là sao, là thế nào chứ?
Mình bắt đầu vào năm học. Cuộc sống của mình cũng tà tà ổn dần đều. Có lẽ vượt qua được cú sock đó. Mình đã cứng rắn lên đư