watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.

Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.

- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!

...

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?

- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.

- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?

- Người ấy tên là...

Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành

- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!

Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.

- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!

Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.

Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.

- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!

Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.

Mười phút sau...

- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...

Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.

Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.

Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.

- Oa...oa...

Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.

Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:

- Sống lại rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.

Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
“Nhắc đến mình rồi!” Mễ Bối hiếu kỳ áp sát tai vào cửa lắng nghe.

- …

Im lặng.

- Với lại… mẹ không muốn nhìn thấy con trai mình phải chịu đau khổ…

Nói tới đây, giọng bà đã bắt đầu nức nở, nghẹn ngào.

- Con chỉ cảm thấy mẹ rất ích kỷ!

- Đúng! Mẹ ích kỷ, nhưng mẹ là một người mẹ, thương yêu con trai mình thì có gì sai?

- Có gì sai? Mễ Bối cùng lắm chỉ mồ côi thôi, mẹ lại lợi dụng cô ấy như vậy! Mẹ có biết làm như vậy sẽ làm cô ấy tổn thương thế nào không? Con không muốn nói chuyện này với mẹ nữa! Việc của con, từ nay mẹ đừng can thiệp vào! Mẹ ra ngoài đi!

- Con à… Thực ra bệnh của con…

- Ra ngoài! Mễ Bối bị tiếng quát làm giật bắn mình, trong lòng thầm nhủ may mà mình đứng ngoài cửa, chứ nếu anh ta mà quát lên với cô như vậy, không biết đã chết mất bao nhiêu tế bào nữa. Nghe thấy tiếng bước chân, Mễ Bối vội vàng nhón chân rón rén đi về phòng. Trong đầu cô rất hỗn loạn, hai mẹ con bà Mạc cứ nhắc đến cô, nhưng cô nghe hoài mà không hiểu… Thôi, không nghĩ nữa, càng nghĩ càng đau đầu, còn một lúc nữa trời mới sáng, ngủ thôi…

Nghĩ đoạn, Mễ Bối vùi đầu vào trong chăn.

Từ khi Mạc Ngôn Hy có người yêu, lúc nào cũng thấy như người mất hồn, cả ngày ăn mặc chải chuốt, mỗi khi ra cửa còn lo lắng hỏi Mễ Bối cả chục lần:

- Có thấy tôi đẹp trai không?

Phải tận mắt nhìn thấy Mễ Bối dùng tay vạch lên không trung ba lần trở lên rằng: “Rất đẹp trai, rất đẹp trai!”, anh ta mới yên tâm ra ngoài.

Giữa mùa hạ, ánh nắng dù có gay gắt đến đâu cũng không thể ngăn được bước chân Mạc Ngôn Hy. Có lẽ đối phương cũng là một cô gái khó đeo đuổi, ngày nào cũng hẹn gặp, lúc nào cũng gọi điện thoại. Hễ ra khỏi nhà là Mạc Ngôn Hy đi đến tối mịt mới về, để Mễ Bối ở một mình trong căn nhà rộng, buồn chán, mốc meo.

Con trai có bạn gái, người làm mẹ đáng ra phải mừng rỡ, nhưng bà Mạc thì cứ thở ngắn than dài suốt cả ngày. Đã mấy ngày nay, Mễ Bối không thấy Mạc Ngôn Hy đâu, lẽ nào bọn họ đã dọn ra ở chung rồi? Hay là sáng sớm Mạc Ngôn Hy đã đi, thế nên cô mới không gặp được anh ta?

Mễ Bối bắt đầu trách bản thân tại sao lại ngủ như heo, thế nên cô đặt chuông đồng hồ lúc 6 giờ. Đồng hồ vừa reo là Mễ Bối đã bật dậy, để chân trần chạy ra ngoài. Lúc đi qua cửa phòng Mạc Ngôn Hy, cô liền nhoẻn miệng cười… Quả nhiên anh chàng vẫn chưa ngủ dậy.

Mễ Bối đi tưới hoa, ghé mũi sát vào cánh hoa hít hít những giọt nước long lanh. Những đóa hoa xinh xắn làm gương mặt cô càng thêm nổi bật, đáng yêu. Tưới hoa xong, cô vào bếp giúp vú Lý chuẩn bị bữa sáng, nghe kể chuyện hồi nhỏ của “cậu chủ” .

- Cậu chủ ấy à, hồi nhỏ cậu ấy là một đứa trẻ rất đáng yêu, hiểu chuyện, lễ phép, lại xinh xắn nữa, ai cũng thích cậu ấy cả. Nhưng sau một trận ốm… Ôi!

Vú Lý ý thức được mình đã lỡ mồm, vội đưa tay lên bịt miệng, lại thấy vẻ mặt kinh ngạc và hiếu kỳ của Mễ Bối, bèn vội vàng lấp liếm:

- Cũng may là về sau chữa được bệnh, có điều từ đó tính tình cũng thay đổi! Được rồi, cô chủ, cô ra ngoài chuẩn bị dùng cơm đi, ở đây để tôi làm được rồi!

Mễ Bối giờ mới chịu ra ngoài, trong lòng vẫn băn khoăn về bệnh của Mạc Ngôn Hy. “Đó là bệnh gì, hình như bà Mạc đã nhắc tới rồi thì phải!”. Cô vừa đi vừa nghĩ, lúc ngẩng đầu nhìn lên thì thấy cửa phòng của Mạc Ngôn Hy đã mở toang, vội vàng chạy lên lầu. Thôi rồi! Anh ta lại ra ngoài rồi! Mễ Bối chán nản ngồi xuống cạnhcây đàn, rầu rĩ không thôi. Cô ngơ ngẩn đưa ngón tay khẽ gõ nhẹ lên phím đàn, đầu óc trống không.

Đột nhiên có một cánh tay lớn ấn mạnh lên tay cô. Phím đàn bị nhấn sâu, phát ra âm thanh vang vang.Mễ Bối giật mình hoảng hốt, quay đầu lại nhìn, là Mạc Ngôn Hy! Sự vui mừng lúc ấy cô thật khó có thể dùng lời mà diễn tả được!

- Đang nghĩ gì vậy? Sao thấy tôi lại có vẻ mừng rỡ thế?

Mạc Ngôn Hy thẳng thắn nói. Mễ Bối thoáng đỏ mặt, kéo vạt áo Mạc Ngôn Hy, rồi chỉ tay vào phím đàn, tỏ ý muốn anh ta đàn cho nghe, sắc mặt đầy vẻ chờ đợi.

- Ờ, để hôm khác đi! Tôi sắp có hẹn rồi!

Mạc Ngôn Hy vừa nói vừa cài cúc chiếc áo sơmi màu sáng.

- Thế nào, mới mua hôm qua đấy, trông tôi có đẹp trai không? Có hơi lả lướt quá không?

Mễ Bối cúi thấp đầu, tâm trạng đột nhiên chùng xuống, cặp môi nhỏ màu hồng phấn khẽ mím lại, chán nản gật gật đầu. Mạc Ngôn Hy thấy Mễ Bối bảo mình đẹp trai, vui vẻ vô cùng, cũng không để ý đến sự thay đổi của Mễ Bối, xem đồng hồ rồi nói:

- Ôi chà, muộn rồi! Tôi đi đây,cô ngoan ngoãn ở nhà với mẹ nhé!

Nói xong liền chạy vù ra cửa.

Muộn? Lúc trước đi học có bao giờ thấy anh ấy tích cực thế đâu?

Mễ Bối cúi đầu ủ rũ về phòng, tự an ủi mình: “Dù sao thì cũng gặp được người rồi!” Cô tựa tay trên bậu cửa sổ nấp sau tấm rèm cửa màu xanh, dõi mắt chờ Mạc Ngôn Hy ra ngoài. Bầu không khí xung quanh cô dường như cũng trầm xuống, gió khẽ thổi làm mái tóc mây của Mễ Bối tung bay, thi thoảng lại có một, hai sợi rủ xuống mặt, càng lằmtng thêm vẻ buồn bã nhưng rất đáng yêu, tựa như một con méo con bị người ta bỏ rơi vậy.

-...?

Sao mãi vẫn không thấy Mạc Ngôn Hy đi ra vậy? Lễ nào anh ấy đã ra rồi? Làm sao thế được chứ?

Mải nghĩ ngợi, Mễ Bối vô ý quay đầu lại, bất chợt bị gương mặt đang toét miệng cười trước mắt làm cho giật bắn mình.Mạc Ngôn Hy vẫn chưa đi. Mạc Ngôn Hy đang đứng sau lưng cô! Không biết đã đứng nhìn cô bao lâu rồi, nụ cười trên mặt từ từ chuyển qua giễu cợt .

- Đợi gì thế?

Mạc Ngôn Hy nói, hai tay chống vào bức tường sau lưng Mễ Bối, bao vây cô trong vòng tay của mình.

- Có phải đang đợi nhìn tôi ra ngoài không?

Vừa nói, anh ta vừa đắc ý nhướng mày lên.

Mễ Bối bị nói trúng tim đen, hai má đỏ bừng, định uốn mình thoát khỏi vòng tay anh ta; cô thực sự không quen cảm giác bị bao vây bởi mùi vị của một người con trai như thế này. Tim Mễ Bối đập mỗi lúc một loạn nhịp.

-Chạy cái gì?

Mạc Ngôn Hy nhanh tay chặn Mễ Bối lại, thái độ như một tên lưu manh đang ghẹo gái:

- Tôi có ăn thịt cô đâu? Thực ra, tôi quay lại là muốn hỏi xem cô có cần mua thứ gì không. Mấy ngày nay, cô toàn ở lì trong nhà, có ra ngoài lần nào đâu.

Mạc Ngôn Hy nói, dáng vẻ rất nghiêm túc, cứ như người vừa nãy mới trêu trọc Mễ Bối là ai khác vậy.

Mễ Bối uể oải lắc đầu, tỏ ý không cần gì cả.

- Ừa, vậy tôi đi đây!

Mạc Ngôn Hy quay người đi

-…

Ánh mắt Mễ Bối thoáng hiện lên vẻ như muốn níu kéo, nhưng lại không làm gì để ngăn anh ta lại.

- Tôi đi đây nhé!

Vừa nói, anh ta vừa khoa chân bước ra cửa.

Mạc Ngôn Hy đi thật; ngay lập tức, Mễ Bối giống như một quả bóng xì hơi, nằm vật xuống giường, ngón tay mân mê những hoa văn chạm trổ trên thành giường, đôi mắt buồn, hụt hẫng.

- Khục…

Đột nhiên, tiếng ho của Mạc Ngôn Hy vang lên ngoài cửa. Mễ Bối phấn khởi quay đầu lại. “Anh ấy chưa đi”

- Nếu như… em gái anh yêu cầu anh ở lại, anh có thể suy nghĩ về chuyện hủy buổi hẹn tối nay. Thế nào?

Dứt lời, hai mắt anh ta mở to nhìn chằm chằm vào Mễ Bối. Hai má Mễ Bối hồng lên như hoa đào tháng ba, xấu hổ cúi đầu, ngượng nghịu không biết phải làm sao, cuối cùng đành ngẩng mặt lên, đưa tay kéo kéo vạt áo Mạc Ngôn Hy, tỏ ý muốn giữ lại.

Quả nhiên, Mạc Ngôn Hy đã bỏ buổi hẹn.

Lý do là: trời nóng quá, anh ta không muốn ra khỏi nhà.

Cho dù thế nào đi nữa, Mễ Bối cũng rất vui vẻ. “Vì mình mà anh ấy đã bỏ cả cuộc hẹn, như vậy chứng tỏ mình cũng có chút địa vị trong lòng anh ấy”.

Mai là ngày lễ tình nhân của Trung Quốc, mùng 7 tháng 7 Âm lịch.

Tự nhiên, Mạc Ngôn Hy đích thân xuống bếp, lại còn đuổi cả vú Lý định vào giúp ra ngoài. Đây đúng là chuyện lạ, có một không hai. Từ bé đến giờ, anh chàng này luôn coi thường những người đàn ông đứng trong bếp, cứ như hễ đàn ông mà vào bếp hay có chuyện gì đó liên quan đến bếp đều là biến tính cả vậy. Mễ Bối rón ra rón rén lại gần cửa bếp, định xem gã công tử vừa vui buồn bất thường này rốt cuộc vào bếp làm gì. Vừa mon men đến gần, một mùi nồng nồng, ngấy ngấy đã sộc vào mũi. Mễ Bối lại gần Mạc Ngôn Hy, khẽ chạm tay, dùng ánh mắt hỏi anh đang làm gì.

- Chưa thấy người đàn ông nào vừa lãng mạn lại vừa tinh tế thế này bao giờ hả?

Sau khi tự khen mình, Mạc Ngôn Hy liền đắc ý cười lên mấy tiếng:

- Mai là Lễ Tình nhân rồi. Cái này là để chuẩn bị cho buổi hẹn ngày mai đó.

-…?

“ Cái thứ đen đen, sền sệt đó là quà tặng cho ngày mai sao? Tuy hơi xấu xí nhưng mùi vị có vẻ rất hấp dẫn.”

Mễ Bối đưa tay quệt một chút cho lên miệng, hai mắt sáng lên. Ngọt qúa! Lại hơi đăng đắng. Ăn xong vẫn còn đọng lại dư vị trong miệng!

- A!

Mễ Bối tỏ vẻ thích thú, sau đó giơ ngón tay cái lên với Mạc Ngôn Hy.

- Ngon không? Sôcôla mà “thiếu gia” đây đích thân làm tất nhiên là không ai bì kịp rồi. Hi hi. Mễ Bối, em biết không, cái này là để tặng cho người mình yêu nhất ăn đấy! Ví dụ như bạn gái của anh vậy!

Mễ Bối nghe Mạc Ngôn Hy nói vậy, trong lòng bỗng nhói đau như bị kim chích, ủ rũ đi ra ngoài.

Mễ Bối bỏ đi. Mạc Ngôn Hy thẫn thờ đứng nhìn theo bóng dáng cô đơn của “em gái”, hai bàn tay đang bận rộn đột nhiên buông thõng xuống. Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, rơi đúng vào nồi sôcôla còn đang nóng…

Ngay hôm sau, mặt trời còn đang vất vả leo lên khỏi dãy núi xa xa, Mạc Ngôn Hy đã vội vã ra ngoài, trên tay vung vẩy hộp sôcôla đã vất vả làm cả đêm qua. Cổng đã mở, người đã ngồi trên chiếc xe hơi đỏ quen thuộc, nhưng xe vẫn chưa nổ máy. Lúc ra khỏi cửa, Mạc Ngôn Hy vẫn còn rất vui vẻ, miệng huýt sáo líu lo. Nhưng vừa ngồi lên xe, ánh mắt anh ta lập tức sầm xuống, thẳng tay vứt hộp sôcôla sang một bên.

Mạc Ngôn Hy chăm chú nhìn vầng dương mới đang ló rạng, cặp mắt đen tuyệt đẹp sẫm một màu u tối. Điệu bộ ủ rũ đó đâu phải là của một thanh niên tràn trề nhựa sống,hạnh phúc trong tình yêu? Ve đột nhiên kêu râm ran, tiếng kêu ầm ĩ, chói tai. Mạc Ngôn Hy lẩm bẩm mắng chửi gì đó, đang định nổ máy xe thì bất ngờ bị cô gái trong gương chiếu hậu làm cho giật mình, run nhè nhẹ.

- Mễ Bối? Sao em lại ngồi đây?

Mạc Ngôn Hy ngạc nhiên hỏi.

Lúc này Mễ Bối mới từ từ mở mắt, há miệng ngáp dài một cái. Sau đó cô mới để ý thấy ánh mắt tức giận của Mạc Ngôn Hy đang nhìn mình, sắc mặt hoang mang.


Thì ra cô đã ngồi trong xe cả đêm.

- Trời sáng rồi, em xuống xe đi!

Mạc Ngôn Hy bực bội xuống xe, mở cửa cho Mễ Bối. Mễ Bối giờ mới tỉnh hẳn, cô mở to đôi mắt tròn xinh đẹp của mình, ra sức lắc đầu.

- Về đi. Anh đi có hẹn, em đi theo làm gì?

Mạc Ngôn Hy bực tức gắt lên.



Vẻ oan ức hiện lên trong đôi mắt tuyệt đẹp của Mễ Bối, cô nắm chặt lấy dây an toàn, giữ chắt quyết không buông, những đường gân xanh trên mu bàn tay nổi hết cả lên.

- Đi ra nào! Đừng làm trò đó nữa được không?

Mạc Ngôn Hy vừa nói, vừa định chui vào trong xe kéo Mễ Bối ra.

Mễ Bối lắc đầu lia lịa, đôi tay nắm chặt dây an toàn không hề buông lỏng.Cô muốn đi cùng Mạc Ngôn Hy, xem người con gái được ăn sôcôla do chính tay anh ta làm là người thế nào. Mạc Ngôn Hy có vẻ đã giận thật, trừng mắt, quát thẳng vào mặt Mễ Bối:

- Em có biết làm thế đáng ghét lắm không? Có hiểu anh nói gì không đấy? Đừng làm bộ đáng thương nữa, tự vào nhà đi!

Trang: « Trước 178[9]101114 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện [Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 791