Minh Đăng!..... Suốt mấy năm qua anh đã đi đâu.?
Tiếng gọi thánh thót cản bước chân dài , bỗng dưng trái tim nhẹ rung lên một nhịp khi Jonh nghe thấy cố bé gọi tên mình. Anh quay lại, một nụ cười xuất hiện trên cánh môi mỏng.
Cũng trên một ngọn đồi, ở cách đó không xa, có một ngôi mộ đang được nhặt cỏ dại mọc ở xung quanh.
Bảo Duy!
Anh cũng còn nhớ đến ngày này sao? – Vẫn không ngừng nhổ những lúm cỏ hoang, Bảo Duy nói mà như châm biếm người mới vừa bước tới.
Em đừng như thế mà Duy!
Tôi làm sao hả? Hôm nay là ngày dỗ của ba, vậy mà bà ta cũng không thèm đến đây ngó một cái sao?
Mẹ rất bận, Duy à, đừng gọi mẹ như thế!
Bận? bận đến nỗi không thể đến thăm mộ chồng cũ vào ngày dỗ sao? Ngay từ lúc ba bị phá sản, bà ta đã dẫn anh đi theo, bỏ lại tôi và ba sống những ngày tháng cực khổ. Kể từ lúc đó bà ta đã không còn là mẹ tôi nữa rồi.
Bảo Duy không còn nhặt những lúm cỏ xanh mọc hoang tàn nữa, cậu đứng thẳng lên quát mà như mếu, khuôn mặt chẳng còn nét baby như ngày thường mà bây giờ nổi lên rất nhiều gân xanh.
Anh thật sự xin lỗi em, Bảo Duy, từ khi đi theo mẹ anh không có lúc nào là thôi nghĩ đến chuyện bù đắp cho em và lúc ba mất cái suy nghĩ đó lại càng cháy bỏng hơn.
Vậy cho đến bây giờ anh đã làm được gì cho tôi?
Anh…đợi đến khi đi làm nhất định sẽ cho em tất cả những thứ mà em muốn.
Tôi muốn trả thù cho ba.
Trả thù?
Đợi đến khi đi làm, anh hãy xin vào Hoàng Minh và phá banh mọi thứ trong đấy. Tôi muốn Hoàng Minh phải phá sản. Anh làm được chứ?
Kết thúc câu nói đầy mùi vị hận thù, Bảo Duy bước nhanh xuống ngọn đồi với đôi mắt nảy lửa bỏ lại người con trai ở lại với tâm trạng đầy hoang mang.
Nắng chiều đã tắt ngụm, trên ngọn đồi xanh hoang vu có ai đó đang đứng chôn chân dưới đất, đôi mắt mơ hồ dần hiểu ra chuyện gì đó. Cách đó không xa, cũng có bóng người sánh đôi nhau thanh thản những bước chân xuống ngọn đồi dốc. Đôi mắt cô gái không còn những giọt cay nồng nữa mà phảng phất đâu đó tia nhìn dịu nhẹ. Chờ Ngày Mưa Rơi - Chương 15
HỒI ỨC ĐẸP
Ngả tấm lưng dài trên chiếc giường đen xám cô độc, chàng trai chợt mỉm cười khi nghĩ đến buổi chiều ngày hôm nay. Thì ra cô nhóc bướng bỉnh đó vẫn còn nhớ anh. Trí nhớ cũng tốt đấy chứ.^^ Đột nhiên dòng ký ức ùa về bủa vây lấy tâm trí Jonh, nhẹ nhàng như một cơn gió .
7 năm trước tại Herman .....
Tiếng nhạc du dương từ đâu phát ra khắp cả dãy nhà trống. Là phòng nhạc, một cậu bé điển trai đang say sưa với chiếc đàn piano cũ kĩ được đặt ở bên góc trái căn phòng. Cậu bé này rất hay trốn các tiết học, cứ hứng lên là trốn, hứng lên là đi vào phòng nhạc ngang nhiên ngồi vào chiếc đàn bị lãng quên đánh những bản nhạc yêu thích và lần nào cũng là LOVE IS LIKE A FLOWER. Vẫn như mọi lần, Minh Đăng cứ say sưa bên chiếc đàn chẳng thèm để ý đến mọi việc xung quanh. Đợi đến khi bản nhạc kết thúc, cậu bé mỉm cười hài lòng với tay nghề ngày càng lên cao của mình và đang định dợm bước đứng lên thì có một giọng nói lanh lảnh khiến Đăng giật bắn mình…
“Đàn tiếp đi, đang hay mà”!
Đăng hướng ánh mắt về phía phát ra giọng nói “rùng rợn” ấy. Một đứa nhóc con đang gối đầu lên tay, nằm chiễm chệ trên chiếc ghế đặt sát tường bị chiếc bàn to kềnh che tầm mắt. Khuôn mặt trái xoan thanh tú có đôi chỗ bị tím nhẹ, khoé môi còn vương cục máu đông. Nhìn vào phù hiệu thì chỉ mới là học sinh khối sáu, vậy mà đã biết đánh nhau rồi trốn tiết vào đây ngủ nữa chứ . Thằng nhóc này cũng được đấy. ^^
“Này nhóc, về lớp học đi, lát giám thị đi ngang qua là có chuyện vui đó”. ^_^
“Tôi không phải là nhóc.”
“Hả? Ờ thì là anh bạn nhỏ.”
“Điên.”
“Cái gì????”
“Không biết phân biệt trai hay gái hả? ” @@@
Kể từ lần chạm mặt thú vị ấy, Đăng có thêm một người bạn kì lạ, lúc nào cũng nhắm tịt mắt lại ung dung nằm đó nghe Đăng đánh đàn vào mỗi lần cậu hứng lên cúp tiết. Hình như từ ngày gặp nhóc con mê ngủ thì số lần cúp tiết để chơi đàn của Đăng cũng tăng lên. Cô bé ấy là khán giả đầu tiên của anh, và tất nhiên đó không phải ai khác mà chính là cô gái đã ôm gối ngồi khóc hồi chiều…
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Thiên Thy! Ước mơ của em là gì?”
“Không biết.”
“Còn anh thì ước sau này sẽ trở thành một nghệ sĩ chơi đàn piano thật nổi tiếng.”
Qua từng ngày, Đăng và cô nhóc ấy trở đã trở nên thân quen khi có chung một “căn cứ” để trốn tiết . Dần dần trong căn phòng nhạc không chỉ có mỗi tiếng đàn nữa mà thấp thoáng có tiếng cười, tiếng nói thật trong trẻo, vô tư lự.
“Minh Đăng! Đánh bài hồi hôm bữa đi!”
“Bài gì?”
“Quên tên rồi, cái gì mà love … love.. cái gì mà .. flower ấy.”
“Love is like a flower. Em thích nghe bài đó sao?”
“Nghe rất dễ ngủ.”
“Ngủ mãiii. Không đánh đâu, dậy chơi với anh.”
“Không đánh thì thôi, vẫn ngủ, ngủ không bao giờ là đủ.”
“ OMG!!!!”
“Thy, em lại đánh nhau nữa sao? Đưa đây anh coi, mặt mũi bầm tím hết rồi.”
Cậu bé tiến lại gần ngồi bên cạnh chiếc ghế dài, đôi mắt săm soi những vết bầm trên khuôn mặt ngang bướng .
“Kệ đi, không sao đâu, nhiêu đó thì nhằm nhò gì.”
“Em thích đánh nhau lắm sao?”
“Tại cái thằng đó nó chọc tức trước mà.”
“Thy , lần sau nếu có ai chọc em thì cứ nói với anh, anh sẽ thay em “xử” nó. Nhớ chưa?”
“Được!” ^_^
“Tốt.”
“Đăng! Đánh đàn em nghe!”
“Okay, nhưng không được ngủ nữa đâu đó.... mà em muốn đánh thử một lần không?”
“Hay đó, chỉ em đánh với.”
“Lại đây.”
Những tháng ngày hồn nhiên vẫn vô tư trôi dần, anh và cô nhóc ấy ngày càng trở nên thân thiết hơn, những câu chuyện của họ chỉ là những chuyện vu vơ nhưng lại rất thoải mái không chút ngại ngùng. Cô bé đó có cá tính rất hay, thoạt đầu trông có vẻ khó gần, tính tình lại kiêu căng bất cần nhưng chỉ cần ở gần một thời gian, đánh đàn ru nhóc ấy ngủ một vài lần là anh có thể trở thành một người bạn thân hiếm có của nhóc con quậy phá. Lần đầu tiên anh có bạn, một người bạn thật sự chứ không giống như những người khác, họ tiếp cận và mến mộ anh vì danh tiếng của gia đình, vì anh là một người hoàn hảo trong mắt họ.
Có lẽ quãng thời gian đó là một sắc màu nổi bật nhất trong kí tuổi thơ xám xịt của cả hai.
Nhưng có một nỗi lo và thắc mắc mà Minh Đăng của khi ấy đã mang theo cho đến tận bây giờ. Không biết lúc anh bốc hơi khỏi Hernman mà không một lời báo trước liệu cô nhóc ấy có thắc mắc gì về anh không, hay đã vô tình quên anh như cái cách nhóc vô tình với bao người khác? Và tất nhiên anh không hề hay biết rằng sau khi anh đi có một cô bé vẫn nằm trên chiếc ghế dài ở phòng nhạc chờ anh suốt mấy tháng sau đó để rồi tức điên lên khi không có kẻ nào tới đàn ru mình ngủ.
Cho đến một ngày nào đó, cô bé mê ngủ đã không còn chờ anh nữa, tiếng đàn êm ái chưa hẳn là đã quên nhưng đã ngủ yên trong tiềm thức nhường chỗ cho những ngày tháng nổi loạn. Nhóc con không còn trốn tiết để ngủ nữa mà để thực hiện những trò quậy phá cùng cậu em lớp dưới. Thường xuyên trèo tường trốn học để đi gây sự và ăn chơi xả láng, cứ như thế cho đến hết thời cấp hai, cái thời “tuổi trẻ nông nổi” nhất đời Thiên Thy.
~~~
Trong căn phòng có màu của biển, Thiên Thy đang nằm “xả hơi” sau khi xử xong một núi bài tập của học sinh cuối cấp. Cảm giác thật thoải mái và nhẹ nhõm khi giải hết được tất cả những bài toán khó. Cô bé đang tự thưởng cho thành quả của mình bằng cách dỗ giấc ngủ trong bản nhạc không lời Love is like a flower. Chẳng hiểu sao bản nhạc này có điều gì đó rất thu hút Thiên Thy ngay từ khi còn nhỏ. Bất giác Thy nhớ đến Đăng, không biết anh ta nhận ra cô từ đời nào rồi còn Thy phải đợi đến khi nghe và thấy Jonh đàn bài hát ấy ở buổi biểu diễn thì mới ngộ ra. Quả là một chàng trai thông minh khi biết cách làm cho người khác nhận ra mình mà không cần nói một lời . Bây giờ Thy mới biết buổi về trường lần trước và bài nhạc cuối cùng đều nằm trong kế hoạch của Minh Đăng, nguy hiểm thật. Nhưng còn trận ẩu đả bên sông Hàn lần trước là sao nhỉ???
Cốc! cốc!
Có người gõ cửa, hừ, khỏi cần mở cũng biết là tên Tiến Hào lắm chuyện rồi.
Tiến Hào, anh có biết bây giờ là mấy…… Dì???? Dì tìm tôi…. Có chuyện gì sao? Chờ Ngày Mưa Rơi - Chương 16
Bí mật được hé mở
Tiến Hào, anh có biết bây giờ là mấy…… Dì???? Dì tìm tôi…. Có chuyện gì sao?
Không thể mời tôi vô phòng ư?
Thiên Thy tuy có hơi ngạc nhiên, nhưng cũng đã mở cánh cửa rộng hơn vừa đủ để cho người phụ nữ bước vào. Cô ngồi xuống chiếc ghế xoay đặt ở gần bàn học, cái bắt chéo chân kiêu ngạo khiến cho bà dì thêm chướng mắt.
Có chuyện gì? Dì nói nhanh đi!
Được, tôi sẽ nói thật ngắn gọn…
Thiên Thy khoanh tay quan sát người đối diện, vẻ ngập ngừng của bà ta khiến cô bé nhíu mày khó chịu..
Tôi và ba cô cũng đã suy nghĩ rất nhiều, hình như cô và Tiến Hào đã có tình cảm với nhau và nếu hai đứa có ý định tìm hiểu nghiêm túc thì tôi sẽ không cấm cản gì cả….
“Nói cái quái gì thế .Nực cười”
Tuy là có hơi sớm nhưng nếu như mọi việc thuận lợi thì cuối năm nay, hai đứa có thể tổ chức đám cưới, tất nhiên là sau khi cưới xong cô vẫn lên đại học bình thường và…
Thôi đủ rồi. Dì nghe cho rõ đây, dì Mỹ. Thứ nhất, dì chẳng có cái quyền gì mà quyết định tương lại của tôi như thế. Thứ hai, đừng tưởng tôi không biết âm mưu hèn hạ của dì, dì muốn tôi lấy Tiến Hào là để cho tất cả tài sản của nhà này lọt vào tay mẹ con dì mà không mất đi một xu, đúng chứ?
Vẫn cái bắt chéo chân đầy thách thức, đôi mắt Thiên Thy xoáy sâu vào “người dì yêu quý” của mình. Dường như bà ta đang cố kiềm chế cơn giận khi bị con bé kiêu ngạo lật tẩy hết mọi ý đồ một cách dễ dàng, cái giọng điệu nhấn nhá kia càng làm cho bà còn nóng hơn…
Có điều này, tôi nghĩ dì nên nhớ thật kĩ cho đến khi xuống mồ. Tôi, sau này cho dù có làm ăn xin đi chăng nữa thì cũng sẽ không bao giờ ngửa tay xin gì lấy một cắt, huống chi là tranh giành với dì cái thứ tài sản nhạt nhẽo ấy. Cơ bản là vì tôi không phải là hạng người bị cái thứ vô tri ấy điều khiển như dì. Những người như thế thật quá tầm thường.
Được, nếu đã biết thế thì tốt, tôi càng khoẻ vì không phải suy nghĩ nhiều, nhưng chỉ mong cô giữ lời nói của mình… biết đâu đến lúc đói, cô lại mò về đây thì sao? lúc đó, tao không chắc là sẽ đủ lòng thương để cho mày một chén cơm đâu…
Nực cười, cái đó là tôi chỉ lấy ví dụ để cho dì hiểu ra vấn đề và mức độ của nó, nhưng không ngờ đầu óc dì còn non nớt hơn tôi tưởng. Dì nghĩ con bé đang ngồi trước mặt dì dây có thể làm ăn xin thật sao???.... Nếu đã không nói được gì nữa thì làm ơn ra ngoài cho, tôi mệt rồi.
Bà Mỹ cố bặm môi cho khỏi run lên bần bật vì những lời lẽ hết sức khinh thường và có ý mỉa mai xúc phạm. Việc bà gặp và nói chuyện với con nhãi ranh này đã là quá sức tưởng tượng rồi vậy mà không ngờ lại bị làm cho nhục mặt như thế này đây... cũng chỉ tại cái tính lo xa tiếc tiền nên mới bấm bụng nghĩ ra cách đó nhưng không ngờ con bé đó lại đi guốc trong bụng bà. Mụ dì ghẻ nhanh chóng bước ra khỏi phòng, hai tay xiết chặt thành hai nắm đấm kì quặc nhưng trước khi đóng cửa bà ta còn ngoảnh lại ném cho Thiên Thy một câu mong trả thù được cô bé.
À quên, chúc.mừng.sinh.nhật - Từng lời một được bà rít qua từng kẽ răng, đôi mắt long lên xòng xọc..
Cám ơn….
RẦM.
“Game over” nụ cười nửa miệng lại xuất hiện trên cánh môi mỏng.
Thiên Thy ngả hẳn lưng vào chiếc ghế xoay, thở dài nhẹ nhõm. Lúc thấy bà ấy ngoài cửa, cô đã biết chắc sẽ có chuyện liên quan đến tài sản tiền bạc rồi. Sống với dì ta bao nhiêu năm, cô còn không hiểu con người thật của bà ta? Tất cả những việc bà ta làm đều là vì tiền, vì lợi ích cho mình thôi, chỉ tội nghiệp cho Tiến Hào, có một người mẹ yêu tiền hơn yêu con… Nhạt nhẽo và bất hạnh hết sức…
Bỗng có âm thanh vang lên ở trên bàn, là âm báo tin nhắn từ chiếc điện thoại. Thiên Thy khẽ bật cười khi đọc được những dòng rủ rê…
“Được, đúng lúc ta đang chán”
Cô nhóc liền bật dậy khỏi ghế, vơ vội chiếc áo khoác để bê bối trên dường rồi nhanh chân xuống cầu thang. Tất nhiên Thy không hề để ý đến Tiến Hào đang đứng ở một góc nào đó và vô tình nghe hết được cuộc nói chuyện hồi nãy…..
“Anh thật là ngốc, phải không”
~~
Con sông Hàn vẫn thủy chung in bóng trăng thanh, nhưng không khí thật sôi nổi với những điệu nhạc pop năng động. Từ xa, Thiên Thy đã nghe thấy được bài hát Pay Phone sôi động và một tốp người đang bu quanh vào một khoản hè rộng dưới ánh đèn sáng…
I’ve wasted my nights
You turned out the lights
Now I’m paralyzed
Still stuck in that time
When we called it love
But even the sun sets in paradise
I’m at a payphone trying to call home
All of my change I spent on you
Where have the times gone
Baby, it’s all wrong
Where are the plans we made for two?
Thiên Thy khẽ bật cười, rồi lại gần cậu trai đang say sưa nhảy những điệu tự do thật thoải mái, cô nhẹ nhàng cúi người xuống thả vào chiếc khăn tay được đặt dưới đất một tờ tiền… là một tờ polime chứ không giống như những tờ tiền lẻ bằng giấy khác đang chất thành hình ngọn núi.
Nhạc tắt, tốp người bắt đầu tản ra bỏ lại cậu trai đang cười tươi hãnh diện hết nhìn “ngọn núi” rồi lại nhìn Thiên thy.
Em không có ý định chuyển nghề đấy chứ, nhóc?
Chị đừng có gọi em là nhóc nữa đi. Hơn ngươi ta chưa chắc đã được một năm mà bày đặt…
Ey, bây giờ lại còn biết chống đối nữa sao? Hơn một ngày vẫn là hơn… biết chưa?-Thiên Thy vừa nói vừa thục nhẹ vào vai cậu em.- Sao nào, lần này là đau bụng, đau chân hay đau đầu đây?
Đau tim! Hì hì…
Hử?
Thật đấy, mỗi lần chị đánh em, là chỗ ngực bên trái đau lắm đó….Chị biết tại sao không??
Tại sao?
Tại vì em rất yêu chị, yêu nhiều như thế này này…
Bảo Duy vừa nói vừa dang hai tay ra để thể hiện “tình yêu to lớn” của mình. Trông cậu cứ như một đứa trẻ con sống trong ngoại hình to lớn khiến Thiên Thy phải mở to mắt ra ngạc nhiên rồi bật cười. Và lần này là một cú đá tặng cho cái chân đang đứng hiên ngang dõng dạc..
Em càng ngày càng nặng đấy Duy. ^_^
Nặng gì chứ, em yêu chị thì em nói yêu thôi. Chị là người thân quen duy nhất của em, không yêu chị thì yêu ai? Á à a hay là chị nghĩ em yêu chị theo kiểu…
Kiểu gì hả? Nhóc này hôm nay em ăn phải cái gì thế hả? tự nhiên rủ người ta ra đây rồi nói ba láp ba xàm – Thiên Thy bực dọc đang quay lưng dợm bước đi thì…
Mẹ em và anh hai bỏ nhà đi khi em mới có học lớp một… Sau đó được một năm thì ba em qua đời, hôm nay là ngày dỗ của ông ấy, thật kì lạ hôm nay cũng là sinh nhật chị. Trùng hợp quá phải không?