watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
Quán Cafe Hoàng Tử
Quán Cafe Hoàng Tử
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

Quán Cafe Hoàng Tử

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


- Cảm ơn rất nhiều. - Nó xuýt xoa khi nhìn đĩa thịt nướng và vài cái xiên - Nhưng ăn thế nào?
- Còn thế nào nữa, cho vào mồm, nhai rồi nuốt...
- Không đùa đâu nhá!
- Thôi được rồi, lại đây tớ chỉ cho. Nhưng theo tớ nghĩ với người như cậu thì cứ ăn bốc đi.
- Cậu muốn ăn đấm, đúng không? - Nó nghiến răng kèn kẹt.
- Tất nhiên là không rồi.
Và trong khi nó còn đang đắm chìm trong không khí vui vẻ, thì tại một nơi khác, nó không ngờ đã có người ngấm ngầm điều tra nó.
- Cậu chủ, tôi đã điều tra thông tin về cái người tên Nguyễn Thanh Trà theo đúng ý nguyện của cậu.
- Tốt lắm, báo cáo đi.
- Dạ, cô gái này đúng là con gái của chủ tịch tập đoàn API, sở hữu một bộ óc thiên tài đến kinh ngạc, trình độ của cô ta bây giờ phải đạt đến tầm bậc đại học rồi, ba cô ta...
- Thôi - Lam sốt ruột cắt ngang lời nói của tên quản gia - Vào vấn đề chính đi.
- Vâng, nghe nói cô gái ấy bỏ nhà đi cách đây một năm vì không thể chịu nổi hôn ước do cha mẹ sắp đặt. Còn có một thông tin cực kì quí giá nữa, thưa cậu chủ... - Tên quản gia ghé sát vào tai Lam - Vị hôn phu của cô ta là...
Đôi mắt Lam thoạt đầu ngỡ ngàng, sau đó chuyển sang một cung bậc cảm xúc lạ. Hắn mân mê ly rượu vang, cười một cách bí ẩn:
- Mọi chuyện càng ngày càng thú vị, cô làm tôi tò mò rồi đấy, Trà.

Chap 10
Mai mối



- Sao cơ? Chú muốn cháu rời khỏi đây sớm một ngày?
- Suỵt! - Chú Sáu làm động tác im lặng rồi nói - Vì có mỗi mày là con gái nên chú muốn nhờ mày một chuyện.
- Chuyện gì ạ?
- Chú đã mời cô tới nhà hàng ăn cơm để cùng bàn bạc chuyện có tiến tới ly dị hay không.
- Cô vợ cũ của chú ấy ạ? Tuy chú và cháu không cùng huyết thống vì chú là con nuôi và cháu cũng chưa bao giờ thấy mặt cô vợ của chú cả nhưng cháu vẫn muốn khuyên chú một điều: những người đã ly thân thì chín mươi chín phần trăm bước tiếp theo sẽ là ly dị.
- Nhưng cô ấy là người tốt. - Chú Sáu vò đầu như muốn bứt nó ra khỏi cổ - Và chú cũng đang cố gắng theo chiều hướng tốt.
- Vậy sao cô chú còn ly thân.
- Cô và chú thấy rằng mình vẫn chưa hiểu về đối phương nhiều lắm, tính cách đôi bên không dễ gì hòa hợp.
- Thôi được, cháu sẽ cố giúp. Nhưng chú có thể kể cho cháu một vài điều về Sê In không?
- Hả? Nó thì có điều gì mà kể?
- Thì những lúc không có cháu ở đây cậu ấy có gì khác không?
- Khác á? Có vài hôm... trông nó lạ lắm.
- Sao cơ ạ?
- Ừ, có lần tự nhiên nó cứ ở lì trong phòng không chịu ra. Nghe tiếng động thì hình như nó đang rất đau đớn, nó gần như đã hét lên rồi đấy. Các chú bảo nó đi khám nhưng nó không chịu, vấn đề này cũng bị quên lãng khi mà ngay hôm sau nó lại trở nên bình thường.
Nó trở lên bàng hoàng, phải chăng Sê In đang giấu nó một điều gì đó, nhưng bây giớ có cậy miệng cậu ta ra cũng đừng hòng lấy được một thông tin nào.

Năm giờ sáng.
Cũng như lúc đầu, nó đón chuyến tàu vào lúc cả nhà còn đang ngủ say, nhưng lần này có cả chú Sáu đi cùng. Khi đợi tàu đến, nó đã cố tình nói giờ tàu khởi hành để Sê In sẽ ra tiễn mình như mọi lần. Đến bao giờ mới được gặp lại nhau? Biết là Sê In sẽ không đến nhưng nó vẫn cứ ấp ủ hi vọng, để rồi hi vọng lắm thì thất vọng càng nhiều...
- Trà, mau đi thôi, còn đứng đờ ở đó làm gì? - Chú Sáu gọi.
- Vâng, cháu đi ngay đây đây ạ.
"Tạm biệt" - nó lẩm bẩm, dường như là để nói với một người khác không có mặt ở đây. Rồi nó mất dạng cùng với những bước chân vội vã của hành khách. Nó đâu biết, có một người, vẫn âm thầm theo dõi nó.
- Mẹ, con không được phép có tình cảm này, phải không?
Bóng người đó xa dần, nhưng ngược lại với hướng mà nó đã đi. Tựa như hai đường thẳng song song chạy ngược chiều, vút qua nhau nhanh như một ngọn gió thoảng, chỉ còn lại nỗi đau tồn tại...

- Chào cả nhà!!!!!
- Ồ, cháu về rồi đấy à? - Chú Tuấn hớn hở nói - Tiếc quá, lần trước thằng Nhật Anh nó mời mọi người đi ăn và bảo...
- Chú Tuấnnnnnnnn! - Nhật Anh vội bịt miệng chú trước khi chú ta kịp nói ông ổng ra việc gì đó - Chú muốn cháu đuổi khỏi nhà không? Và cháu không hề nói cái "điều gì đó" như chú bảo.
- Thế sao mày phải sợ? - Chú Tuấn rướn mày.
- Cháu không thích bị hiểu lầm.
- Thế cơ à, nhưng chú muốn nói là mặt mày bây giờ có thể chiên được cả rổ trứng rồi đấy.
- Có chuyện gì vậy? - Nó thật không thể hiểu được hai người này đang nói về vấn đề gì.
- Cô mau đi mua cơm đi, còn đứng đấy làm gì!
- Vừa mới về chưa chào hỏi được câu nào đã giở giọng hách dịch! - Nó lầm bầm và hậm hực dợm bước ra ngoài, bỗng cô Kim gọi với lại:
- Trà ơi, vào phòng cô có việc nhờ chút!
- Dạ?
- Cháu biết hoàn cảnh của Nhật Anh không?
- Hơ... - Nó ngơ ngác.
- Nó đã phải đi ăn xin từ lúc mới năm tuổi... - Giọng cô Kim nghẹn ngào - Lớn lên nó được một gia đình nuôi và bị đối xử như một thằng nô lệ...
Chẳng hiểu cô Kim kể việc đó để làm gì nhưng nó thấy tội nghiệp cho Nhật Anh quá. Thì ra đó là nguyên nhân cho cái bản tính của cậu ta, Nhật Anh còn đáng thương hơn cả Minh Nhật. và lúc nó từ phòng cô Kim đi ra, nó và Nhật Anh đụng nhau. Nhật Anh gắt:
- Chưa đi à?
Lần này nó không chống đối như lần trước nữa, mắt nó ươn ướt khi nhìn Nhật Anh, nó vỗ vai cậu ta như một hành động an ủi:
- Cố lên nhé, tôi sẽ cho cậu đến tháng sau mới trả lương cũng được, hãy trả nốt nợ vay nặng lãi cho bố mẹ cậu đi.
Nói xong nó lao ra khỏi cửa, lần này đến lượt Nhật Anh ngạc nhiên nhìn nó. Chợt nhớ nó vừa từ phòng dì Kim đi ra, mặt cậu bỗng tối sầm lại.
- Dì Kim, dì vừa bép xép cái bá láp gì với cô ấy thế? Còn cái gì mà cho vay nặng lãi hả?
- Cái thằng ngốc này, dì vừa giúp mày đấy, chỉ là thêm một ít mắm muối trong câu chyện của mày thôi, con bé sẽ thân thiện với mày hơn cho coi.
- Nhưng không phải là cái cách đó, và dì đã thêm hẳn một thùng muối chứ không phải một ít đâu!

- Ủa, sao tự dưng hôm nay cả ba người cùng đi vắng một lúc thế?
- Có việc. - Nó, cô Kim và Nhật Anh đồng thanh trả lời.
Cái kiểu trả lời mập mờ ấy đương nhiên sẽ làm tăng thêm mối nghi ngờ của chú Tuấn:
- Có phải rủ nhau đi ăn lẻ không đấy?
- Làm gì có! - Cả ba lại cùng phản bác - Ai thèm ăn lẻ chớ.
Chú Tuấn vẫn ngờ ngợ và nói một bằng giọng cảnh cáo đặc sệt kiểu miền Nam:
- Cứ liệu đó, đừng có mà gạt tui ra nghen.

Vừa bước ra khỏi cổng nhà, nó phóng đến ngay chỗ khu nhà cao cấp như đã hẹn với chú Sáu. Bước vào nhà là một không gian toàn quần với áo. Y như nó dự đoán, chú Sáu đang gặp rắc rối với mớ quần áo này. Nó nhảy dựng lên khi nhìn thấy cái kiểu ăn mặc "khủng bố" của chú Sáu:
- Trời ơi, cháu chưa từng nghe nói có ai mặc áo ba lỗ bên trong bộ comple đâu á!
Chú Sáu bối rối:
- Thế phải mặc cái gì?
- Tất nhiên là áo gi-lê rồi. - Tuy nó là người mù mờ về trời trang nhưng nó cũng không thể tin nổi kiến thức cơ bản này cũng có người không biết.
- Mặc thế này được chưa?
Nó nhăn mặt:
- Không phải chú định theo "mốt" của mấy tên nghệ sĩ suốt ngày ru rú trong phòng, mặc độc một cái quần đùi và để kiểu tóc như người Châu Phi đấy chứ. Ai lại để cái kiểu tóc kia. Nói thật mọi hôm chắc là có cô giúp nên chú mới được bảnh thế đấy, cứ đà này vài năm sau chú muốn vào hội những người độc thân vui vẻ cũng không được đâu, mà là hội những người ế đấy.
- Vậy nên chú mới cần mày giúp chứ.
Nó lắc đầu ngao ngán.

6h, nhà hàng Nhật Bản.
- Cố lên, chú, cháu sẽ ở bên ngoài theo dõi chú, chú đừng có mà làm trò gì lố bịch đấy.
- Ừ, chú biết rồi.
Chỗ chú Sáu ăn cùng với cô vợ có hai cửa, nó chọn cửa thứ hai để theo dõi. Ừm, có vẻ như vợ của Chú Sáu chưa đến, nguời chú run lập cập toát đầy mồ hôi hột, cứ một phút lại lau trán bằng một tờ giấy ăn. Nó trợn mắt, gặp vợ chứ đâu phải gặp sư tử cái cơ chứ. Với lại chú Sáu nói rằng vợ chú tính "tốt" cơ mà. Chẳng hiểu tốt như thế nào mà làm cho chú sợ đến mức độ đấy nữa. Cửa phòng đẩy ra, nó hồi hộp khi chuẩn bị được xem mặt cô vợ chú Sáu...

Đến bây giờ nó vẫn không thể tin được.
Cô Kim.
Đúng, chính là cô Kim!!!!
Có nằm mơ nó cũng không dám tin rằng vợ của chú Sáu lại là cô Kim. Thảo nào cô Kim lại đi vắng cùng giờ với nó. Thì ra cô Kim có chồng rồi. Cô Kim thì có gì mà chú Sáu phải sợ ghê thế nhỉ? Phải ngẫm nghĩ một lát nó mới hiểu ra.
Cô Kim không còn mang cái vẻ sống phóng khoáng như lúc trước nữa. Trông cô đạo mạo hẳn, với bộ đồ sang trọng và quí phái, cô ngồi rất có qui cách. Chứ bình thường lúc nó mua cơm về cổ đã nhảy xổ vào bàn ăn rồi. Cái kiểu trang nghiêm của cô khi nhìn chú Sáu trông cứ như là cảnh sát nhìn tội phạm ấy. Chú Sáu thì chỉ biết gãi đầu cười, đàn ông sao lại yếu đuối thế cơ chứ. Chú Sáu mở lời trước:
- Chào... chào Kim.
- Chào anh.
- Ờ... ờ... - Chú Sáu lắp bắp, trời ạ, đáng lẽ chú ấy phải đi vào vấn đề chính đi chứ, à với ờ cái gì nữa - Trời hôm nay... đẹp nhỉ?
Nó chỉ muốn ngất xỉu ngay tại chỗ thôi, cô Kim nhìn ra ngoài trời rồi lại nhìn chú Tuấn với ánh mắt khó hiểu. Trời đầy mây đen thế này thì đẹp cái nỗi gì chứ, nó cảm thấy may mắn vì mình không cùng huyết thống với ông chú này.
Cô Kim hắng giọng:
- Như anh biết, hôm nay chúng ta cần thảo luận về...
Đoàng!
Nó hơi giật mình vì tiếng sấm như muốn xé toạc bầu trời, và tức thì trong phòng vang lên tiếng hét như muốn làm sập cả cái nhà hàng Nhật:
- Sấm!!!!!!!!!!!!!!!
Nó nghĩ ngay là cô Kim liền vội hé mắt vào trong phòng. Cô Kim đúng là có bịt tai lại, nhưng vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở chỗ của mình, có vẻ như cô sợ cái tiếng hét hơn là sợ sấm. Còn "nạn nhân" thật sự thì đang ngồi rúm ró ở cuối phòng.
Nó thở dài, giờ thì nó biết tại sao hai người này lại ly thân rồi

Hờ, anh ra ngoài có chút việc. - Chú Sáu gãi gãi đầu rồi phóng thẳng ra ngoài, đây là ám hiệu giữa chú và nó, nó sẽ gặp chú trước chỗ bồn rửa.
Nó lắc đầu, phen này phải "quạt" cho ông chú một trận mới được. Nó chuẩn bị chạy đến chỗ cổng bỗng chợt phanh két lại.
- Nhật... Nhật... - Nó lắp bắp không nên lời, tại sao Nhật Anh lại ở đây???
Khoan đã, Nhật Anh hình như đi cùng cô Kim, vậy là cậu ta chính là hậu thuẫn của cô Kim giống như nó là hậu thuẫn của chú Sáu! Thằng cha Nhật Anh đứng án ngữ trước cửa chính - cũng là lối đi duy nhất ra khu vệ sinh, bây giờ mà ló mặt ra là bị lộ thân phận ngay. Thôi thì chú Sáu ơi, cháu xin lỗi, cháu phải tẩu thoát trước đây.

Khu vệ sinh, trước bồn rửa.
- Khỉ thật, cái con bé này bắt mình đợi những mười lăm phút rồi, nó chết ở đâu không biết nữa.

Nó đang nép mình ở một góc tường, Nhật Anh vẫn đứng đó, tội nghiệp chú Sáu, chắc chú đợi từ lâu lắm rồi. Ồ, cô Kim bắt đầu đẩy cửa phòng ra ngoài, hình như là để gặp Nhật Anh. Nó dỏng tai lên nghe đoạn hội thoại:
- Cháu thấy chú ấy thế nào?
- Dạ? Tưởng em trai chủ tịch tập đoàn API tai to mặt lớn lắm ai ngờ lại là người như vậy. Hèn gì ông ta chỉ làm việc với mọi người qua máy tính, chắc không dám ra mặt. Loại như thế có khi bị dí cái súng đồ chơi vào trán cũng chạy mất trăm mét cho coi. Theo cháu cô nên để cơ hội cho chú Tuấn thì hơn.
- Đừng nói chú ấy như vậy chứ. - Cô Kim mắng nhẹ.
Hừ hừ, tên Nhật Ạnh, uổng công hôm nay nó thương hại cậu ta. Dám bôi nhọ dòng họ Nguyễn như vậy. Nhưng đau khổ hơn là Nhật Anh... nói đúng.
- Mà sao anh ấy đi đâu lâu thế nhỉ?
- Ôi giời ơi, chắc người ta chuồn rồi dì ơi.

Ring ring ring...
- A lô?
- Anh đi đâu lâu vậy? Thức ăn nhà hàng có vấn đề à?
- Hả? Không, anh ra gay đây - Trời ơi, Thanh Trà, mày có ra đây ngay cho chú không thì bảo?

Làm thế nào bây giờ, biết cứu vãn danh dự cho chú Sáu bằng cách nào đây? Chỉ còn một phương án hèn hạ nhất thôi, đó là chiêu "Anh hùng cứu mĩ nhân". Cấp bách lắm nó mới phải dùng đến cái chiêu này. Kia rồi, có ba tên côn đồ đang đứng túm túm nhau ở góc phố. Nó rút một xấp tiền ra, số tiền này là của chú Sáu cho để dùng vào việc gì đó, như việc này chẳng hạn. nó hươ hươ xấp tiền trước mặt bọn chúng:
- Thế nào? "Em" đây có muốn "chị" cho số tiền này không? (Toàn bị đàn áp, bây giờ mới được lên mặt)
Đương nhiên là bọn côn đồ gật đầu lia lịa, chỉ cần có "xiền" là chúng trở nên dễ bảo ngay, nó hạ giọng:
- Nếu muốn thì làm theo kế hoạch của chị, xong chị trả tiền cho.

- Kim này, ta ra ngoài cùng thảo luận nhé.
- Ừm, vậy cũng được.
Kia rồi, nó nhìn thấy bóng hai người đang sóng bước cùng nhau. Nó giơ tay ra hiệu cho bọn cô đồ hành động. Theo cái kế hoạch cũ rich từ đời tám mươi, bọn chúng nhảy xổ ra:
- Cướp đây, không muốn đi gặp Diêm Vương thì mau chìa tiền ra.
Bước đầu vậy là thành công mĩ mãn, cô Kim bắt đầu có thái độ sợ hãi, chỉ mong chú Sáu không sợ quá mà quên mất kế hoạch.
- Các người đừng hòng động vào cô ấy. - Có thế chứ, ít ra thì chú ấy không làm nó thất vọng ở khoản này.
- Muốn lấy bao nhiêu tiền cũng được. - Chú Sáu chìa cái ví ra.
OoO

Chap 11
Du lịch

- Ủa? Tiểu Ly, đến đây làm gì? Gặp Minh Nhật à?
- Không, mình đến đây để... Mà hình như mình quên mất rồi. - Tiểu Ly mếu máo.
Trời, phát xỉu với cô bạn này luôn. Nhưng nó đang trong thân phận nam sinh nên không tiện nói chuyện lắm:
- Vậy cứ ngồi ở đây đi, chừng nào nhớ ra thì bảo mình.
Vừa mới nó dứt câu xong, bỗng nó bị ai đó lôi đi. "Ai đó" ở đây chinh là Minh Lam.
- Minh Lam, cái đầu anh lại có vấn đề à?
- Yên nào, hôm nay là ngày trọng đại đối với cậu đấy.
- Ngày gì? Ngày mấy anh biến mất khỏi cuộc đời tôi hả?
Nhưng tiếng nó đã bị át đi bởi một giọng nói oang oang:
"Chào mừng các vị khách đang có mặt ở đây. Hôm nay tôi muốn cho các bạn biết một sự kiện đặc biệt."
"Từ nay, Vân sẽ là thành viên thứ tư của nhóm chúng tôi. Xin các bạn cho một tràng pháo tay chúc mừng thành viên mới"
Tiếp theo là một tràng pháo tay rầm rộ, còn nó thì lại chẳng hiểu mô tê gì cả.

- Này, chuyện này là... - Giờ nó mới có thời gian để hỏi cho rõ ngọn ngành.
- Thì sao nữa, cô sẽ trở thành một thành viên của nhóm chúng tôi. Kẻ thù của cô thì cũng chính kẻ thù của chúng tôi. - Lam vỗ ngực tự hào, còn nó thấy hắn trông chẳng khác gì một con tinh tinh.
Minh Nhật thì vẫn phớt đời, còn Nhật Anh thì cứ nhìn chòng chọc Lam với ánh mắt khó hiểu.
- Không có đâu, kẻ thù của tôi chỉ có ba cái tên biến thái các anh thôi.
- A! Tớ nhớ ra rồi! - Tiểu ly bỗng nói chen vào.
- Nhớ cái gì? - Mọi người đồng thanh hỏi lại.
- Chúng ta đi du lịch đi!
- Du lịchhh???????
- Ừm, lên đảo Sao chơi ấy. Bây giờ mọc lên vô số hòn đảo nhỏ được đặt tên theo hình dáng của nó. Như đảo này có hình ngôi sao thì đặt tên là đảo Sao chẳng hạn. Ở đó có những thiết bị vui chơi giải chí thích lắm.
- Thôi cho xin! - Minh Nhật không ý kiến, còn nó và hai tên kia thì đều phớt lờ việc này.
- Tại sao? - Tiểu Ly lại bắt đầu rưng rưng nước mắt - Vui lắm mà.
Y như rằng ngay sau đó nó, Nhật Anh và Lam nhận được một ánh mắt giết người từ phía kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai đó. Chết thật, Tiểu Ly dạo này được chiều chuộng đâm ra sinh hư rồi, cứ như bà hoàng ấy.
- Được rồi, đi là được chứ gì. - Tất cả đều phải nịnh bợ "bà hoàng".
- Nhưng mình không có vé.
- Vậy kiếm ở đâu.

Trang: « Trước 156[7]8917 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Quán Cafe Hoàng Tử
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 574