chỗ đón xe. Lần nào cũng thế. 4 năm học ĐH, mỗi lần
đi, mẹ đều chở mình ra chỗ ngã 4 đó, trong lúc chờ
xe tới, nhất định mẹ sẽ chạy đi mua cho mình 1 gói
xôi thập cẩm. Mặc kệ mình nói "con ko ăn đâu, mẹ
đừng mua làm gì"… Mình thương cái bóng dáng đó quá, mình ứa nước mắt vì lâu nay mình chẳng quan
tâm mẹ nhiều. 4 năm, những lần chở mình ra chờ xe,
4 năm, những gói xôi thập cẩm. Cảm thấy thân
thương nhiều lắm. Mẹ phải chờ cho chiếc xe lăn
bánh đi khuất khỏi tầm mắt mới đi về. Ngồi trên xe, mình suy nghĩ mông lung cả. Thương
mẹ nhiều hơn, thương cho người phụ nữ cận tới
hơn 10 độ. 22 tuổi rồi mình chưa làm được gì cho
mẹ hết. Nước mắt mình lại lăn dài. Mình nhủ thầm sẽ
cố gắng học hành, sớm ra trường sau này mình sẽ
nuôi mẹ. Cả nhà, mẹ thương con gái út của mẹ nhất. cả nhà, con gái út cũng thương mẹ nhất. Còn bố
mình, mình biết bố vốn dĩ chẳng phải là con người
như thế. Nhưng chỉ vì lo toan quá nhiều cho cuộc
sống, những áp lực công việc mới khiến những lúc
rảnh rỗi bố mới trở thành như vậy. Chạy theo những
dòng suy nghĩ về bố mẹ chợt đt rung " A ^^! Is calling".. Là Sơn gọi cho mình. Mình hồi hộp nhấc đt - Em nghe anh.
- Em lên xe chưa?
- Lên rồi anh à, sao thế?
- Không có gì, anh hỏi thế thôi. Nằm nghỉ đi
Tút… tút… tút… Chẳng để mình hỏi gì hơn, Sơn đã vội
vã cúp máy. Mình thấy hụt hẫng. Chẳng mong chờ anh lại xuất hiện ở bến xe đón mình như lần trước
nữa. Mình mặc kệ rồi, buông xuôi rồi, hết hi vọng
rồi… Đặt chân tới ĐL, gió thổi lạnh tê tái.. vẫn là cái lạnh
của mùa Noel. Mình định kêu taxi về phòng.. Bất chợt khúc nhạc
thân thuộc "From Sarah with love. She'd got the lover
she is dreaming of. She never found the words to
say. But I know that today. She's gonna send her
letter to you" vang lên. Là số Sơn gọi mình. Mình
nháo nhác tìm Sơn … Anh đang đứng bên ngoài vẫy mình… Đứng nhìn Sơn như chết chân, mình cứ nghĩ
mình bị hoa mắt. Sơn lại gọi cho mình như để đánh
thức, mình bắt máy mà mắt cứ nhìn chân chân phía
anh đang đứng… - Xách balo rồi chạy ra đây với anh đi, người ta ko
cho anh vào đó
- Phải là anh đó không ?
- Anh chứ ai nữa, ra lẹ đi , trời lạnh lắm kìa… Mình cứ nhìn về phía Sơn, vừa đi vừa nhìn không rời
mắt. Như kiểu chỉ cần nhìn đi chỗ khác là Sơn có thể
biến mất trong không trung vậy. Chạm tay được vào
anh, mình mới biết đó là thật, chẳng phải mình hoa
mắt hay nhìn nhầm nữa… Mọi buồn tủi, hạnh phúc lại vỡ òa trên đôi mắt. Mình
không biết lúc đó mình nên nghĩ gì. Nghĩ là anh sẽ
quay lại với mình, hay nghĩ là anh chỉ gặp mình lần
cuối cùng rồi sau này 2 đứa sẽ trở thành xa lạ. Sơn
đưa tay lên lau những giọt nước mắt không biết là
hạnh phúc hay thương đau đang đua nhau lăn dài trên má mình nói "đừng có lại khóc nữa ngốc". Chở
mình về phòng, đi đường mình hỏi "anh đừng giận
em nữa nha? Em biết em sai rồi. Anh đừng như thế
nữa. Mình quay lại được ko anh?". Sơn im lặng,
không đồng ý, cũng không từ chối. Chẳng cho mình
1 câu trả lời. Mình cũng không hỏi nhiều. Ngồi đằng sau cũng không dám ôm anh, dù chỉ là 1 cái ôm nhẹ.
Có lẽ Sơn cũng hiểu những thắc mắc trong đầu mình,
có lẽ cũng hiểu được phần nào những gì mà mình
đã trải qua trong thời gian tết vừa rồi, có thể sự im
lặng của mình khi ngồi sau xe… Đã khiến anh chủ
động kiếm tìm bàn tay đang lạnh buốt của mình.. Anh nhét tay mình vào túi áo, và ủ ấm trong đó. Điều
đó chứng tỏ là anh đã tha thứ cho những lỗi lầm của
mình, tha thứ cho sự lỳ lợm bướng bỉnh ngốc xít
của mình. Mình nắm chặt tay anh, gục đầu sau lưng
anh mà khóc. Tự hứa với bản thân, sẽ không còn lần
nào để cho tình yêu của mình chạy mất nữa. Sẽ ôm chặt lấy anh mãi chẳng dời. Thế đó, tình yêu của tụi mình lại trở lại. Sơn vẫn nhẹ
nhàng quan tâm mình như chưa hề có chuyện gì
xảy ra cả. Mình cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa.
Dường như, sau những lần giận hờn, cãi vã thì cảm
thấy yêu nhau nhiều hơn. Khi ở xa nhau mình
tưởng như anh đã thay đổi hoàn toàn. Nhưng khi gần lại, mình vẫn nhận thấy Sơn vẫn là Sơn của mình
khi mới quen. Giận hờn, chỉ cần gặp mặt cái là mọi
chuyện như tan biến hết. . Mùa Noel ko còn lạnh
nữa. Trở lại được với tình yêu của mình, mình vui biết
nhường nào. Sơn cũng vui lắm. Lần đó, cũng chỉ ở
cạnh nhau được mấy ngày thôi. Sơn lại về SG học,
mình ở lại với những ngày tháng đợi mong. Học kỳ này, Sơn không phải học nhiều nữa mà bắt
đầu đi thực tập. Nên anh không có bận bịu nhiều.
Tụi mình lại trở lại với đt và ola. Hạnh phúc như đã
từng chết đi, giờ lại được hồi sinh. Tụi mình trân
trọng tình yêu đó, trân trọng nhau hơn. Ít cãi vã lại,
Sơn cũng nuông chiều cái tính trẻ con, nhõng nhẽo của mình chứ không bắt mình thay đổi. Mình là thế
đó, nói không lỳ, không trẻ con nữa, nhưng mà có
làm được đâu… Có những lần mình bị ốm, nằm sốt li
bì, ho lạc cả giọng. Mình ít ốm mà đã ốm là cả tuần, có
khi gần tháng mới khỏi. Mà… không chịu uống thuốc
chứ. Sơn lo lắng vì ở xa, chẳng thể làm được gì cho mình hết. Anh cứ tự trách bản thân là vô dụng,
không ở bên mình được. Xót xa khi nghe giọng
mình trong điện thoại yếu ớt. Lúc đó mình cũng cảm
thấy cô đơn, tủi thân nhiều lắm. Vì chẳng có ai bên
cạnh cả. Nhưng không muốn làm anh lo lắng, mình
cứ nói dối là uống thuốc rồi, ngoan ngoãn lắm. Đến khi thấy mình lâu khỏi quá, Sơn mới bắt mình đọc
tên từng loại thuốc xem có đúng là mình uống thuốc
thật không… Chuyện mình nói dối, bị lộ. Sơn buồn,
tức, thất vọng vì mình nói dối, chơi đùa với sức khỏe
như thế. Giọng anh run lên "Làm ơn, đừng có
bướng nữa. Uống thuốc giùm anh đi. Chỉ tiếc là anh ko thể bệnh thay em đc thôi. Đừng làm anh lo lắng
hơn nữa". Lần đó mình nghe lời. Nhưng thật sự,
mình cũng chỉ uống cùng lắm là 1 ngày, còn lại bỏ đi.
Lần nào cũng thế, chưa bao giờ bị bệnh gì mà mình
uống đủ liều lượng cả, toàn nửa chừng rồi bỏ… Có những đêm mình nằm đọc truyện, mình khóc
sướt mướt cả đêm. Chắc mọi người cũng biết câu
truyện "Vợ ơi ! anh xin lỗi" chứ? Lần đó, mình đã nói
dối anh là đi ngủ sớm. Nhưng thật ra mình thức
trắng đêm để đọc truyện, mình như biến thành cô
gái trong truyện vậy. Nửa đêm, Sơn chẳng ngủ được. Lên ola thì thấy nick mình vẫn sáng. Chẳng
biết phải giải thích gì cho lời nói dối nữa.. Mình đành
thú nhận là mình đang đọc truyện, Sơn gọi điện thoại
cho mình thấy mình đang nức nở. Sơn trách, sao lại
nói dối anh, rồi sao lại trẻ con thế, chỉ là câu truyện
thôi mà cũng khóc sướt mướt zậy sao. Sơn nói "em đừng nên đọc truyện nhiều nữa, đọc rồi
mơ mộng, rồi khóc như con nít zậy. Làm sao anh yên
tâm khi đó được. Lỡ ngta tự tử khi chia tay nhau,
sau này e cũng tự tử khi chia tay anh àh".
Mình nói " thì anh với em đừng chia tay nhau"… Còn có lần, mình về nhà bác mình chơi. Đêm phải ở
đó, 1 mình mình 1 phòng. Đà Lạt thì nổi tiếng nhiều
ma. Mình sợ bóng tối, sợ cả ma nữa. Cứ nghĩ đến
trong bóng đêm, có 1 cái gì đó trắng trắng lơ lửng
trước mắt là mình lại thấy kinh hoàng. Mình gọi điện
cho Sơn, khóc. Anh cười, nhưng đêm hôm đó, anh đã ở bên mình, nói chuyện, hát hò cho mình nghe cả
đêm, mặc dù mình đầu dây bên này, mình đã ngủ từ
lúc nào chẳng biết. Lâu lâu mơ hồ nghe thấy tiếng
"Sún ngủ chưa? Anh nhớ Sún quá…". Hay "giá như
có thể nhìn thấy e ngủ lúc này..". ^.^ Những khi gần nhau, mình tâm sự chuyện gia đình
mình với anh, mình kể mẹ ra sao, bố như thế nào, cả
anh và chị mình nữa. Mình nói mình thương mẹ
nhiều lắm, chỉ mong sau này ra trường đi làm rồi,
lương của mình dù nhiều dù ít mình cũng đón mẹ
đến ở với mình. Mình nói với Sơn là, sau này vợ chồng mình cùng nuôi bà nội, bà ngoại nhé, anh mà
không chấp nhận nuôi mẹ em, em ko thèm lấy anh
đâu". Nghe mình tâm sự, Sơn chỉ ôm mình vào lòng,
và nhẹ lau những giọt nước mắt trên má mình. Sơn
là người đầu tiên, sau gia đình mình thương mình
nhiều đến thế. Nhiều khi mình ngốc nghếch hỏi anh "sao anh tốt với em zậy" anh chỉ là lời "vì em là 1 cô
bé ngốc". Mình chẳng thích ai nói mình ngốc nghếch,
nhưng anh nói như thế, mình cũng ấm lòng. Tình
yêu của anh chẳng ồn ào, chẳng khoa trương. Mình
thầm cảm ơn ông trời đã đưa anh đến với mình.
Mình sẽ trân trọng, sẽ chẳng bao giờ để anh rời xa mình nữa…
yeugiaitri.mobi
NẾU EM LÀ BIỂN XANH – PHẦN 8. NGÃ RẼ BẤT NGỜ
Tình yêu đích thực là khi con người sẵn sằng hiến dâng, hi sinh, đánh đổi mà không cần suy tình thiệt hơn. Là được góp phần dù là âm thầm, lặng lẽ vào hạnh phúc trên khóe môi. Cũng có ai hiểu được khi lỡ yêu rồi, thì người ta có thể bất chấp? Mọi người thử sống hết mình vì 1 tình yêu thật sự đi. Mình ngốc thiệt, tình đầu mà.. Non nớt và vô tư bước vào mối tình đó bất ngờ và nhiều bỡ ngỡ. Mình cũng chẳng hiểu được nữa…
Sơn vốn là 1 người thông minh, tham vọng cao và có lòng quyết tâm sắt đá. Một khi đã quyết tâm làm cái gì thì sẽ thực hiện cho bằng được. Từ khi bước chân rời xa tổ ấm để đến 1 nơi mình chẳng biết ai, và cũng chẳng ai biết mình. Đặt chân tới thành phố ồn ào, bon chen, tình người thì ít mà tính tiền thì nhiều thì anh đã cố để chẳng ai có thể sai khiến mình hết, anh luôn tự lập, tự quyết định và tự chịu trách nhiệm cho những hành động của mình. Sơn luôn lanh lẹ trong mọi chuyện, chủ động trong mọi hành động và suy nghĩ. Anh nói " như thế mới tồn tại được trong xã hội e àh"
Mọi điều mà mỗi lần anh thủ thỉ với mình, những điều anh khuyên mình đều là những điều mà anh đã gặp phải, anh trải qua. Anh nói là ko cần hiểu biết sâu xa mọi chuyện, nhưng cần phải tìm hiểu qua để còn phân biệt mà biết được đâu là tốt đâu là xấu mà tránh. Những lúc bày mình như thế, Sơn như 1 người anh trai truyền đạt lại những kinh nghiệm sống cho đứa em gái bé bỏng. Anh như thế, còn mình thì sao…? Mình vẫn trẻ con, vẫn non nớt, chẳng bao giờ tiến bộ được.
***
Cái acc zing me mà ngày trước mình tạo có cả tên 2 đứa, tụi mình vẫn chơi chung. Ngày đó, 2 đứa đều nghiền trò "Khu vườn trên mây" kinh khủng ấy. Chơi tối ngày, đua cấp với bạn bè trong list. Đương nhiên là cấp độ nhà mình cũng thuộc hàng top luôn rồi. Bạn bè trên trang mạng xã hội đó, biết tới tụi mình cũng khá nhiều. Những ai thân thuộc lâu lâu họ lại hỏi chuyện tình cảm của mình vs Sơn. Ai cũng thấy ngưỡng mộ, ai cũng cầu chúc cho tụi mình hạnh phúc ^^… Có những lần 2 đứa mình giận nhau, mà mấy bạn trên zing đã đứng ra làm lành cho 2 đứa luôn ^^
Nhưng mọi chuyện đâu phải cứ êm đềm trôi qua mãi, đâu phải những thứ mình muốn đều hoàn mỹ cả. Có lần 2 đứa mình giận nhau, chẳng nói chẳng rằng gì với nhau, chẳng liên lạc với nhau nữa. Điện thoại thì tắt ngúm, nhưng mà zing thì 2 đứa vẫn online đều đều. Nhìn thấy nhau nhưng cũng chẳng nói gì. Thì là chơi cùng acc, nên cửa sổ chat của Sơn hay mình nói chuyện vs ai, tụi mình đều biết được mà. Giận nhau lần đó, mình cũng không nhớ là vì lý do gì cả. Mình bắt gặp được 1 lần Sơn đang nói chuyện vs mấy bạn, mà toàn đổ lỗi cho mình. Mình là người sai, là người ương bướng, rồi mình như thế này, mình như thế kia. Cáu giận, mình nói lại là nếu như không hài lòng với mình chuyện gì hết thì nói riêng vs mình cho mình sửa, chứ sao lại đi kể với mọi người mình như thế? Tụi mình giẫn nhau dữ hơn. Lần đó, Sơn đổi pass zing me luôn, không cho mình chơi chung nữa. Mình cũng chẳng cần, lập 1 cái mới. Chơi lại từ đầu. Sóng gió lần thứ 2 của mình bắt đầu ươm mầm từ những giây phút này…
Lần đó cũng giận nhau thêm mấy ngày nữa thôi, chứ không có gì to tát cả. Nghĩ lại thấy tụi mình hồi đó trẻ con hết sức. Giận nhau là đi kể um sùm hết, kể xong còn không cho đối phương chơi cùng, và rút cục quay ra cãi vã nhiều hơn. Cũng giống như ngày xưa mình chơi trò đồ hàng với mấy bạn cùng trang lứa zậy
Tình cảm có thật sự còn khi người thứ 3 xuất hiện….??
***
Mình chẳng quan tâm nhiều lắm tới nick cũ, nick mới. Sơn vẫn đua cấp với mấy bạn trong list, còn mình thì cứ tà tà. Chẳng đua đổi làm gì cho mệt cả. Nhưng chẳng còn có mình online bằng nick đó, dường như Sơn nói chuyện nhiều hơn với các bạn khác giới mỗi khi tụi mình gặp phải chuyện gì đó. Có thể là tìm sự đồng cảm, có thể là tìm 1 câu chia sẻ nào đó… hoặc đơn giản là tán gẫu nói chuyện cho vui thôi… mình cũng chẳng nghĩ nhiều. Vì mình tin tưởng tuyệt đối ở Sơn, anh sẽ nghĩ tới mình, sẽ chẳng bao giờ làm điều gì có lỗi với mình hết. Trước giờ anh cũng chưa làm gì để mình phải nghĩ về vấn đề của người thứ 3 cả
Kỳ học cuối cùng trước khi ra trường của Sơn khá vất vả. Thực tập xong còn phải viết báo cáo thực tập nữa. Sơn không có ý định nhờ vả ai xin việc giùm mình khi ra trường hết, 1 mình tự lực cánh sinh, cho nên anh cần phải cố gắng rất nhiều trong quá trình thực tập để ra trường không phải bỡ ngỡ, không phải gia nhập đội quân thất nghiệp. Thời gian đó, mình bắt đầu những chuyến xa ĐL, tìm tới SG nhiều hơn. Vì anh phải đi làm, chẳng có thời gian lên ĐL. Hầu như tháng nào cũng xuống với cái oi bức nóng nực. Thế mà lần đầu tiên mình xuống, mình kêu đó là lần duy nhất, từ lần sau không bao giờ xuống nữa . Thế mới hiểu đc sức mạnh của tình yêu như thế nào… Nơi đâu có người yêu bên cạnh, nơi đó cũng trở thành vui vẻ, biến cái gì cũng thành kỉ niệm hết. Vẫn là công viên xanh cây, những con đường mà 2 đứa muốn đi mòn cả lốp xe ấy.
Ngày thì Sơn lên công ty làm, để mình ở nhà chơi vs mấy chị cùng phòng. Mấy chị ấy cũng thương mình kinh khủng, cái gì cũng chia sẻ, ríu rít. Rảnh rỗi là mấy chị em lại ngồi làm đẹp cho nhau, đắp mặt, làm móng, rồi chia sẻ những điều thầm kín của con gái, không thì lại rủ nhau đi siêu thị mua đồ hay đơn giản chỉ là lượn mấy chỗ ăn vặt, những ngóc ngách của SG. Tối Sơn đi làm về, sẽ chở mình đi đâu đó hóng mát. Hay chỉ là chạy lòng vòng từ đầu này thành phố, qua đầu kia thành phố… 2 đứa vừa đi đường, vừa cười nói vui vẻ. Mỗi ngày thấy anh đi làm về mệt mỏi, nhưng chỉ cần nhìn thấy mình toe toét thôi là Sơn có thể quên hết đi mọi cực nhọc của công việc. Mình vui vì lúc đó mình là chỗ dựa, nơi mang lại niềm vui, niềm hạnh phúc cho anh. Nhiều khi 2 đứa có những khoảnh khắc đáng yêu kinh khủng ấy.
Mỗi buổi sáng sớm, trước khi Sơn đi làm, lúc đó mình và mọi người còn đang ngủ. Thế nào mình cũng mắt nhắm, mắt mở ngỏm đầu dậy để coi hôm nay anh mặc gì, quần áo có ngay ngắn ko, và chờ đợi câu "chào vợ ! anh đi làm" rồi lăn ra nghĩ về tương lai sau này của 2 đứa. Sơn học bên quản trị, mình học bên kế toán, lúc nào mình cũng nói giỡn với Sơn là "Sau này mẹ Sún sẽ về làm trợ lý giám đốc cho ba Sơn =)))".. sau đó ngủ tiếp .
Có những lúc, 2 đứa gườm gườm nhìn nhau khi giận nhau gì đó, Sơn muốn làm lành trước với mình trước mà mình vẫn mặt giận, thì Sơn sẽ dở chiêu: cái quần đùi hoa, lòe loẹt Sơn kéo cao thật là cao lên rồi cho cái áo thun vào trong quần xong làm mặt khỉ =)). Nhìn bộ dạng Sơn lúc đó mắc cười kinh khủng. Mình chưa bao giờ đỡ được chiêu này của Sơn hết. Lần nào Sơn làm mình cũng ôm bụng cười cả, mặc dù những hành động như thế diễn ra chẳng phải ít. Mình cười, lại hết giận. Sơn vẫn bộ dạng đó quay ra nũng nịu mình như trẻ con .