- Ai dà, sao cô em lại nghịch đồ của người khác như vậy? Đem giả anh rồi anh đưa cô em đi chơi, ok? – Gã giở cái giọng nói sở khanh ra.
- Đi chơi với ngươi? Đợi trăm năm nữa đi ku. – 1 anh chàng từ đâu bước đến gần cô gái.
- Sao tao lại phải đợi? Mày tưởng mày là người mẫu thì ai cũng yêu mày chắc. Chỉ được mỗi cái mã ngoài.
Vâng, chàng này là chàng người mẫu Đinh Gia Bách nổi tiếng nhà mình đấy ạ. Còn cô gái thì chắc bà con cũng đoán ra là ai rùi nhỉ.
- Sao? Ghen hả ku? – Anh chàng Bách ra chiều thách thức.
- Ghen với mày á? Mơ đi! Ê, cô em, đi chơi với anh không? Anh sẽ mua thật nhiều đồ cho em, ok? – Gã hất mặt về phía cô gái.
Cô tiến lại gần hắn. Gã mỉm cười đắc thắng.
- Tao đã bảo mà, mày chỉ được mỗi cái mã ngoài thôi. Có tiền còn hơn có mã!
Đinh Lan bước gần đến chỗ gã. Gã dang rộng tay định ôm cô nhưng ngay lập tức cô nắm lấy tay gã vật mạnh ra đằng trước. Xong dẫm lên người gã, cúi thấp đầu xuống, nhìn gã với ánh mắt khinh bỉ:
- Ngươi nghĩ rằng ta sẽ chịu đi chơi với cái loại "đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm" như mày sao? Trăm năm nữa cũng không có chuyện đó đâu!
- Mẹ con chó, **** lắm! Cút ****** đi ******!
Gã túm chân cô, cố gạt sang chỗ khác để "giải thoát" cho cái bụng sắp bị cô dẫm thủng. Nhưng cô không những không bị đẩy ra mà còn hăng hơn, dẫm mạnh hơn nữa. Ở gót của đôi bốt có giấu một con dao, nó sẽ tự động phóng ra khi có dao động mạnh.
AAAAA………
Gã kêu lên vì đau mặc dù trên người là một "hàng rào" những đinh là đinh không hà. Giãy dụa không ngừng nhưng lại chỉ càng làm cho con dao có cơ hội đi sâu thêm. Máu từ bụng bắt đầu tuôn ra. Đinh Lan cũng thôi, nhấc chân + con dao khỏi người gã. Gã ôm lấy cái bụng đang be bét máu của gã.
KENG! KENG! KENG!
Tiếng kim loại va chạm làm tóc gã đầu đinh càng cứng hơn. Cơn đau khiến gã làm việc gì cũng thêm khó nhọc. Gã cố ngửa mặt ra đằng sau thì thấy kề sát mặt gã lúc này là một thanh Katana sắc nhọn. Người cầm thanh Katana đó là một anh chàng có đôi mắt sắc lạnh bẩm sinh. Chính là thiếu gia Tịnh Thần với thân thủ xuất sắc nhà ta. Đứng ngoài cửa lớp là những người còn lại: Vũ Bảo, Liễu Phi, Nguyệt Hoàng, Dạ Dược và Băng Tuyết. Tịnh Thần đưa thanh kiếm quệt qua quệt lại dưới đất sát sát đầu gã khiến gã run lên bần bật.
- Các…. Các người định làm gì?
- Haizz, ta thì nghĩ ra nhiều việc để làm lắm mà có được làm đâu. – Dạ Dược lên tiếng than thở.
- Thôi đi cô, cái việc cô muốn làm chắc phải sáng mai mới xử lí xong. – Đinh Lan phản bác, rồi quay mặt lại phía gã đầu đinh – Ngươi là Phan Định?
- Thì sao? – Gã đầu đinh hét lớn rồi lại ôm cái bụng, cắn răng.
- Mẹ ngươi là tổng giám đốc công ty xăng dầu O.B. Tháng này bà ta đã trừ tiền của nhân viên một cách vô cớ hoặc chỉ vì những lí do nhỏ nhặt không đáng kể. Thật ra bà ta đã dùng những khoản tiền đó để đi đến những quán bar sầm uất có các anh chàng tiếp viên phục vụ đã "tu luyện lâu năm". Bị bọn tiếp viên lừa hết tiền, sau đó phải đi buôn bán tang trữ thuốc phiện. Dù vậy, công ty vẫn đang rơi vào tình trạng khó khăn. Và theo tao nghĩ, mày chính là kẻ xui khiến bà ta làm vậy. Tao nói không sai chứ? – Vũ Bảo nói một mạch từ đầu đến cuối xong rồi hỏi lại Định.
Phan Định đã nghe rõ từng câu từng chữ mà Bảo nói ra. Gã ngạc nhiên tột cùng. Những chuyện này không có một ai khác ngoài mẹ con gã và những nhân viên thân cận. Làm sao bọn người kia có thể biết được chuyện đó? Gã trừng mắt nhìn Bảo rồi lần lượt đưa mắt nhìn từng người một:
- Sao bọn mày biết?
- Đừng lo việc đó. Bây giờ mày chỉ cần biết ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của mày thôi.
XOẸT!
Một đường kiếm được lia qua nhanh, gọn, nhẹ. Đầu gã lìa khỏi thân, máu xối như nước. Trong chốc lát, người gã đã bị bao vây bởi máu là máu. Đôi mắt gã vẫn trừng to, không hề hạ mi mắt xuống. Những ai có tiền án bệnh tim đề nghị không nên tưởng tượng cảnh này làm gì nhá!
- Ui dà, cho mấy anh chị xử lí cũng lâu thiệt đó! Thui, về tắm rửa cho sạch sẽ, tối còn đi bar! – Cái giọng nói tinh nghịch ham chơi này chắc chắn là của tiểu thư Liễu Phi rồi.
Mấy người kia không khỏi lắc đầu ngán ngẩm song cũng mỉm cười, bỏ đi, để lại cái xác chìm trong biển máu.
* * *
*