watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Đoàng!Lại ánh sáng quét qua, Hạo Kì ôm Tiểu Mi lăn ra cát. Suýt chết! Anh lật người nổ thêm phát súng
Đoàng! Tiêu đời bọn khốn!Dường như nhận ra Hạo Kì là một tay thiện xạ “ khó nuốt”, 7 tên còn lại cũng bắt đầu toan tính, chúng núp sau tường và nhá ánh đèn pin.
Đoàng! Viên đạn lạc trong không trung.Chỉ còn 5 viên cùng hơn 7 tên nữa.Xột xoạt…

Đoàng ! đoàng! Đoàng!Đang khuyên Tiểu Mi lại nghe tiếng bước chân người đến. Hạo Kì vội bắn, chính xác 3 tên gục. Cảm thấy đạn không còn đủ để bảo vệ hai người nữa, mắt cũng đã quen dần với bóng tối, anh kéo Tiểu Mi sang một góc.Rầm rập! xột xoạt, những tiếng bước chân lại tới gần, rõ lắm rồi.Chưa kịp định thần, Hạo Kì đã biến mất. Tiểu Mi hoảng loạn khi có một tên bất chợt bổ nhào ra.
Vút! Xoạt!Rầm!Bốp!
Đai đen nhất đẳng Judo cuối cùng cũng phát huy hiệu lực. Nhờ định hình và chuẩn bị sẵn trong bóng tối Hạo Kì nhanh chóng hạ gục được 3 tên. Anh cố gắng quật mạnh và dùng chiêu độc khiến đối phương phải gãy xương hoặc gãy cổ, đây là chiêu thức cấm trong Judo nhưng anh vẫn cố học, không ngờ lại hữu dụng như thế.Đoàng! Đoàng! Đoàng!Tên Ray nhắm vào đám hỗn đảng bắn xối xả…Đau! Cảm giác thứ chất lỏng ấm nỏng chảy ra từ tay ào Hạo Kì, anh bị trúng đạn vùng gần lá lách. Tuy không chết nhưng mất máu nhiều trước sau gì cũng chết.Hự! Bịch!Xoạt! Xoẹt! Anh lao về phía tên Ray, đấm đá. Tên Ray cũng không vừa, tuy gạt được súng của đối phương và đá văng xa tít tắp nhưng Hạo Kì bị bầm dập không kém…

-HẠO KÌ!!! Anh không sao chứ…

-Mau…mau chạy đi, chú Kim sắp tới rồi. Anh sẽ giữ hắn

Bốp!

-Mẹ kiếp trúng đạn còn to mồm- Ray đấm vào bụng anh. Đau đến ngất điAnh ngã quỵ, tên Ray nhìn anh rồi cười sặc sụa, nụ cười của hắn nghe sao mà ớn lạnh.

-Hạo Kì à! tỉnh dậy đi anh, anh không sao phải không?...hu hu…- Tiểu Mi lê người đến bên Hạo Kì, tiếng nấc đứt quãng biến thành nức nởTừng giọt nước mắt của cô rơi xuống ướt đẫm mắt anh.

-Đừng khóc! Anh không sao
Bốp
Tên Ray hất Tiểu Mi ra khỏi Hạo Kì

.-Mùi mẫn quá, bi đát quá…để tao cho chúng mày hạnh phúc mãi mãi về sau, đừng trách tao………….

-T…iê..u…Mi…- tiếng gọi thều thào phát ra một cách khó nhọc. Tiểu Mi giật mình như vừa chết đi sống lại, cô bủn rủn đến ngã khụy. Trong màn đêm dày đặc, bóng đen bò trên mặt cát lao lại trông đến thê thảm…Trước mặt cô, bàn tay yếu ớt cố bám giữ ghề đá. Anh chưa rơi xuống, ơn trời! Nhưng lơ lửng trên không thế này cũng không khá hơn là mấy

-Em kéo anh lên- Tiểu Mi mừng rỡ đổ người ra ngoài mép vực 1 tay bám nền giữ cơ thể không bị tuột xuống 1 tay bắt lấy bả vai Hạo Kì. Anh dùng sức, chân cố đạp vào vách đá nhưng trơn trượt! Bụng đau quặn khi dùng sức gồng người lên
.-Á…Hm…ư- tiếng Tiểu Mi cắn răng nhịn rên.Tách !Thứ gì đó…ấm nóng, sền sệt tanh nồng chảy dọc theo tay nhỏ xuống mặt Hạo Kì. Gì vậy?Không phải máu của anh! Ngẩng đầu lên anh mới phát hiện ra tay phải cô ướt đẫm, máu liên tục tóe ra. Tiểu Mi trúng đạn khi nào?

-Tiểu Mi? Em…trúng đạn? - Anh ngạc nhiên

-Hm…Không sao, em kéo anh lên- cô gồng thật mạnh, đầu đạn ghim sâu hơn vào xương, phản xạ tự nhiên của cơ thể là các bó cơ tê liệt hoàn toàn mất sức…

-Tiểu Mi…Nghe anh nói! Người của anh sắp tới rồi, chân em không bị thương mau chạy đi gọi họ! Anh sẽ cố bám trụ, nhanh đi- Hạo Kì lo lắng gấp gáp nói

.-KHÔNG ĐƯỢC! Hạo Kì đừng bắt em bỏ anh lại, chúng mình chỉ vừa mới gặp lại nhau, em còn rất nhiều điều muốn nói với anh, đừng bắt em bỏ anh lại hu hu.

-Đi nhanh! Nếu em không đi, anh sẽ buông tay

-ĐỪNG! Hạo Kì đừng buông! Van anh hu hu….- Cô vừa nói vừa khóc . Tiếng khóc như xé nát mọi thứ . -Vậy nghe anh! Chú Kim tới rồi, mau gọi họ tới đây! A nh sẽ bám đợi, 1 phút thôi! Em đi đi, nhanh . E muốn anh chết sao ?
-KHÔNG PHẢI VẬY! Em đi, được! Hu hu… 1 phút thôi, anh phải đợi. Tuyệt đối đừng buông tay…Hu hu…

-Anh hứa-

Tiểu Mi sợ hãi tuyệt vọng thả cổ tay Hạo Kì ra, cô lao như điên trong màn đêm“ CỨU CHÚNG TÔI VỚI! CHÚNG TÔI Ở ĐÂY NÀY, CHÚ KIM, QUẢN GIA KIM, MAU ĐẾN ĐÂY!...”Còn lại Hạo Kì, ngay bên dưới là mênh mông nước, từng cơn sóng giữ ập đến ầm ầm như muốn nuốt chửng mọi thứ nó đi qua. Gió rét. Vết thương. Máu. Bàn tay bám ghề đá cũng run dần, anh cảm giác xung quanh điên đảo, mất máu đến xây xẩm. Vết thương như bị đóng băng bởi cái lạnh tê táiAnh yếu quá rồi, đau mỏi rã rời!Bàn tay trượt xuống…
5 ngón
.4 ngón
3 ngón…Bấu đến bật máu
2 ngón
Rồi 1 ngón
ÙM!
Khi Tiểu Mi cùng quản gia Kim lao lại cũng là lúc Hạo Kì hoàn toàn tuột tay.Quản gia Kim điếng hồn chụp Tiểu Mi lại khi cô chồm người ra ngoài vực gần như lao xuống theo.Thứ cô vớ được…Không khí! Chỉ có không khí…Anh thật sự rơi xuống….Ông trời có công bằng sao? Cái gì mà người tốt sẽ gặp lành?

-HẠO KÌIIIIIIIIIIIII! HU HU…tiếng gào thét thê lương đến khản cổ. Mảnh đạn trên tay cô ngày càng ghim sâu hơn…Máu cô làm cát cũng nhuốm đỏ màu phân li tử biệt…

-TẠI SAO? ANH LỪA EM…HU HU…ANH BẢO SẼ ĐỢI…HU HU ĐỒ TỒI TỆ…LÚC NÀO ANH CŨNG DỐI EM 10 NĂM TRƯỚC CŨNG THẾ, BÂY GIỜ CŨNG VẬY………….

.Qúa khứ hiện tại đan xen… Gió gào, sóng gầm dội cũng không thể át đi tiếng gào khóc oán trách như xé tan màn đêm!RẬP! Cô đổ xụp trên cát, bất tỉnh.

Chap mới, chap mới mọi người ủng hộ Au nha

Chap9:


“Tiểu Mi! Tiểu Mi”

“…”Văng vẳng bên tai đó…Nhưng tỉnh lại? Cô đã không còn muốn nữa rồi.Tốiquá…

Đau…

Lạnh…

Hìnhảnh thét nuốt anh vào bụng biển, nước mặn ồ ạt thốc vào tai mũi họng…đầu tê buốtnhư úng ngập thứ nước độc lạnh giá, anh chìm…và chìm…Sâu thật sâu rồi tan biếnnhư chưa từng tồn tại!

- - KHÔNGĐƯỢC!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

TiểuMi hét lên rồi bật dậy. Mở bừng mắt nhìn khắp phòng: toàn màu trắng, kim tiêm,bình chuyền dịch? Đây là bệnh viện? Bây giờ là ngày hay đêm? Cô bất tỉnh baolâu rồi?Ngóxuống nhìn quần áo bệnh nhân và cánh tay băng trắng bột, cả đầu cũng được băngbó…

Laođao…

Cơnchóng mặt ập đến khi cô định bước xuống giường, cô ngả người trên đệm. Kí ức hiệnvề. Cô thấy Hạo Kì rơi xuống…Nỗi tuyệt vọng dâng lên đến đỉnh điểm nhấn chìmtoàn bộ hi vọng…

Cạch!Cánh cửa mở ra, Thanh Tùng bước vào

- - HuyềnMi? Em tỉnh rồi sao!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!- - Anh! Hạo Kì hu hu…- - Bìnhtĩnh đi Mi! Hạo Kì còn sống- Thanh Tùng đỡ cô nằm xuống giường nhằm báo luôntin mừng.- - Thậtsao? Thật chứ? Anh không lừa em đúng không? Hạo Kì còn sống là thật?- Tiểu Mitúm chặt áo Thanh Tùng ánh mắt kích động đầy tha thiết mong đợi....- - Chuyênlà thế nào? Sao mọi người cứu được anh ấy?- - Àchuyện là thế này…
-- post by hoabattu - yeugiaitri.mobi --

Flashback:



Tu tu…Tu tu….

TiểuMi vừa ngất xỉu thì có ánh đèn pha chiếu khắp vùng trời cũng như vùng biển. Tàucủa cảnh sát biển kịp thời đến.
Tiếngồn ào, huyên náo, tiếng người xôn xao lặn ngụp dưới nước….30phút sau họ tìm thấy 1 người 1 xác. May mắn cái xác là tên Ray
-EndFlash back
-



- Khôngchết nhưng chưa chắc có thể sống.- Thúy Vân mệt mỏi bước vào. Cô lạnh lùng nói.“Hạo Kì bị mất máu quá nhiều! Dập lá lách, gẫy 1 xương sườn, anh ấy bị ngâm nướcquá lâu! Khi cấp cứu phổi anh ấy toàn nước! Vết thương làm anh ấy hôn mê sâu!Giờ anh ấy rất yếu.”


Thoáng chốc không khí trong phòngnhư chìm xuống, nặng nề u ám và thê lương. Tiếng thở dài dù có cố kìm nén cũngphải bật ra, giọt nước mắt lại rơi…-

- Làmthế nào cứu được anh ấy?- Tiểu Mi đơ dại hỏi-
- Chỉcó thể đợi. Cậu ấy hôn mê hơn 1 ngày, cơ quan trong cơ thể ngày càng yếu, gầnnhư không thể hấp thu và chuyển đổi năng lượng. Nếu qua đêm nay vẫn hôn mê, anhnghĩ…- anh không dám nói tiếp nữa…-
- Đưatôi đi gặp anh ấy!-
- Emđã ăn gì chưa Huyền Mi-
- EMKHÔNG MUỐN ĂN. CÒN TÂM TRẠNG ĐỂ ĂN SAO?- Tiểu Mi gào lên giận dữ.-
- Đượcrồi bĩnh tĩnh đi Huyền Mi! Hạo Kì đang nằm ở phòng chăm sóc đặc biệt. Anh sẽđưa em sang- Thanh Tùng trầm giọng, ánh mắt trấn an Tiểu Mi rồi dìu cô ra khỏiphòng.
1 mình Tiểu Mi chầm chậm tiến lạigiường bệnh nhìn rõ hơn người đang nằm, cô bụm miệng ngăn tiếng khóc thoát ra. Hạo Kì nằm bất động nơi đó mọi thứ:ga giường, mền, vải băng bó…đều màu trắng kể cả khuôn mặt anh. Trắng bệch, đôimôi đẹp tái nhợt khô nẻ đến thảm hại, hàng mi đen phủ xụp đôi mắt nhắm nghiền…côkhông cảm nhận anh đang thở, cứ như chết rồi.


Tiểu Mi vươn cánh tay không bịthương, run rẩy muốn chạm vào Hạo Kì nhưng lại rút về vào phút cuối.-

- Nếuem chạm vào…anh sẽ không tan biến chứ…nhìn anh nhợt nhạt quá, như vô hình, nhưtrong suốt. Một Vương Hạo Kì ngạo mạn đâu rồi…

Tách!-

- Hm…Đángsao? Em đáng để anh làm thế sao Hạo Kì…- Tiểu Mi mím môi nghe vị mặn chát đầulưỡi, nước mắt thấm ướt đôi môi khô nẻ.....Nếuem bảo anh đừng chết! Anh vẫn sẽ chết ư….Sao anh thất hứa, Hạo Kì? Nên làm ơn lần này…van cầu anh giữ lời hứa vớiem…Hãy sống, anh phải sống được chứ? Vương Hạo Kì chưa bao giờ khuất phục ai, đừngcúi đầu trước tử thần….




- - Anhcòn nhớ không? Hồi nhỏ đã có lần anh hỏi em Chú lính chì là thằng nhóc nghèonàn nào mà em cứ nhắc hoài. Anh đã quậy ầm lên khi nghĩ em yêu Chú lính nào đó.Lúc đó em cứ trốn vào nhà vệ sinhcười nắc nẻ. Anh không biết chuyện cổ tích là gì phải không, tên ngốc này?Em kể chuyện cổ tích cho anhnghe! Tất cả những câu chuyện em biết, em sẽ kể hết…anh đừng chết , chết sẽnghe không được…Hm…



TiểuMi cắn môi, tâm trạng cô lúc này thật kinh khủng, 18 năm sống trên đời cô chỉtrải qua cảm giác này 2 lần: khi mẹ mất và khi anh rơi xuống vực biển.-


- Anhà! sao em không nghe tiếng anh thở? Làm ơn thở đi anh…- Tiếng điện tâm đồ, mànhình đường cong nhấp nhô nhẹ như mạng sống của Hạo Kì đang chông chênh lúc này....Tiểu Mi bắt đầu kể, hết chuyệnnày sang chuyện khác.Thậm chí còn không biết mình đang kể chuyện gì cô vẫn kể…Chỉlà truyện cổ tích…Với cái kết luôn hạnh phúc mĩ mãn…-

- Emước chúng ta sẽ có cái kết hạnh phúc như thế. Em không tin vào cổ tích nhưng emtin vào anh, Hạo Kì em tin anh sẽ sống…

TiểuMi không hề nhắc lại những kỉ niệm ngày xưa, cô không muốn chuyện giữa cô vàanh trở thành quá khứ…Chỉ có thể là hiện tại và tương lai!

Tiếngnói khe khẽ dần chậm lại, lí nhí rồi im lặng…Tiểu Mi mệt mỏi ngủ quên bên cạnhanh, qua đêm nay sẽ ra sao? Chỉ cần giây phút này là mãi mãi…

Sáng!


Lờmờ mở mắt Tiểu Mi điếng hồn khi thấy người bên cạnh mở mắt ra nhìn cô từ lúcnào.-

- Côlà ai?- - ………- Nụcười trên môi còn chưa kịp tắt Tiểu Mi cứng họng vì câu nói của Hạo Kì.-


- Anh…đừng nói là…- cô run bần bật tái mét-


- Phì!Giống trong phim không? Anh đóng đạt chứ Tiểu Mi?- Hạo Kì phì cười dù cơ thểđau muốn chết-


- ……………-

- Saokhông nói gì, giận anh à?-

- Tênkhốn vô lương tâm! Anh định dọa chết em phải không? Đồ tồi tệ, đồ xấu xa- Cô hấttay Hạo Kì.-

- Á! Hự!...- anh nhăn mặt đau đớn-

- Á!Xin lỗi em lỡ tay!Anh ổn chứ Hạo Kì? Hạo Kì?-
- ….-
- HẠOKÌ!

HạoKì gục im lìm, anh lại bất tỉnh. Vốn đã rất yếu lại bị đụng vào vết thương, hậuquả Hà Huyền Mi gây ra thật là khó lường!-

- BÁCSĨ BÁC SĨ- Cô nhảy xuống giường nhấn nút khẩn cấp, mở cửa hô hoán bác sĩ liên tục.Trời ơi anh mà có mệnh hệ gì thì…..

10phút sau các bác sĩ, y tá ra ngoài.-
- Anhấy đã qua khỏi cơn nguy hiểm! Vì hôn mê lâu quá nên sức đề kháng hơi yếu.
Phù!
TiểuMi lả người phịch xuống sàn
- Mayquá! Cuốicùng mưa tạnh cầu vồng đã lên…***

2tháng sau! Tại sân bay


- - Emnhất định phải đi sao!?????????- Hạo Kì bối rối.-
- Uhm…2năm nữa em sẽ lại về thôi, từ giờ tới lúc đó anh phải sống thật hạnh phúc đấy.Huyền Mi cô chăm sóc

- Hạo Kì giúp tôi nha, cô mà làm Hạo Kì của tôi đau lòng thìliệu hồn đấy.- Thúy Vân nửa đùa, mỉm cười-
- Uhm…tôibiết rồi!!!!!!!- Tiểu Mi mỉm cười hòa nhã.-
- Thôiem đi đây, tạm biệt hai người.


Giữasân bay, có một cô gái nhỏ gục khóc nức nở. Tiếng khóc thống thiết đến tái têlòng người, hồi ức vỡ ra như sóng nước. Thúy Vân nhìn theo bóng Hạo Kì, đôi mắtđẫm nước của cô chợt ánh lên những tia nhìn hiểm độc.-
- VươngHạo Kì, rồi anh sẽ phải hối hận vì đã chọn nó, vì đã để tôi đi, anh sẽ phải quỳdưới chân tôi cầu xin sự tha thứ.

Chap10:

Chẳngbiết từ lúc nào Hạo Kì luôn luôn đi theocô và hai người cứ dính chặt với nhau. Reng chuông hết giờ, anh vội vã chạy đếnlớp cô đứng đợi trước cửa. Tiểu Mi dạo gần đây, khi ngồi trong lớp chốc chốc lạinhìn ra phía cửa, mỉm cười một mình, dường như cô đang mong chờ một bóng hìnhai đó. Hôm nào, Tiểu Mi phải trực nhật, ra trễ hơn bình thường, Hạo Kì lại tiunghỉu vì phải đợi, để rồi sau đó Tiểu Mi phải mất cả tiếng đồng hồ lon ton chạytheo anh năn nỉ, Hạo Kì dỗi đấy, thật là…………..-

- Minày, nghe nói lúc đi xuống cầu thang, nếu vừa đi vừa nhắm mắt, thì điều ước củamình sẽ thành sự thật đó.0. Đợi anh một chút.
Anhquay sang chỗ khác nói chuyện
1s2s3s
“Bịch…bịch…rầm” ( Âm thanh nghe vui tai nhỉ! ). Hạo Kì hoảng hồn quay lại, một cảnh tượng có một không hai đậpvào mắt anh. Một cái xác mang tên Tiểu Mi đang nằm bẹp dưới chân cầu thang, taycô quơ quào đằng trước, hai chân dạng ra hình chữ V, mặt úp xuống hôn đất ngonlành….Anh vội chạy xuống.


- - Emthật là bao nhiêu tuổi rồi mà đi cầu thang cũng không xong.- Nhìn cái mũi đangsưng đỏ lên cùng với cú ngã quá ư là ngoạn mục khiến anh không thể nhịn nổi cười.Không ổn rồi chắc anh phải cười thêm 5 phút nữa.-
- Nè,thấy em té anh vui lắm hả- Tiểu Mi phụng phịu-

- Sorrysorry, anh không cố tình cười trên nỗi đau của em, nhưng mà em hậu đậu quá ^^-
- Thìtại hồi nãy anh nói, lúc đi xuống cầu thang vừa đi vừa nhắm mắt thì điều ước sẽthành hiện thực.
Ngheđến đó Hạo Kì cười như điên dại, cười đến chảy cả nước mắt. Đúng là ngốc, ai lạiđi tin vào câu chuyện vớ vẩn thế bao giờ, đã thế lại còn làm theo nữa chứ. Saomà khờ thế không biết.-
- Emcó ngốc không vậy, ngốc thế mà cũng được tuyển thẳng vào lớp A, anh nói giỡn vậymà cũng tin- vừa nói vừa cười.-

Trang: « Trước 145[6]7821 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 291