Nhìn ra giai nhân do dự, Nghiêm Túc bắt đầu vận dụng mưu kế nhỏ: "Ông nội nói nhất định cô phải đến, muốn nhìn thấy cô phải xinh đẹp nhất, đồ xấu xí, cô mà cũng xinh đẹp được sao?"
Trữ Đan Thuần nhìn anh ta đang khinh thường mình, miệng cong lên: "Xinh đẹp hay không không cần anh lo! Dù sao tôi cũng không đẹp ."
"Ông nội còn nói, nếu cô nhìn không được, ông sẽ nói cho tôi biết một bí mật. Kỳ thật, tôi rất muốn biết là bí mật gì ......" Nghiêm Túc nhìn cô .
Trữ Đan Thuần đột nhiên cảm thấycó chút khóc không ra nước mắt, bất luận như thế nào, cô vẫn bị bại lộ, không bằng tự mình nắm quyền chủ động xem sao?
"Đồ đần độn, ngày mai chúng ta đi xem thế nào!"
"A? Rất chờ mong." Nghiêm Túc cười quyến rũ. Mục đích của anh đã đạt được rồi, thật không uổng công anh nói "Ông nội nói" nhiều như vậy.
Một người vui không bằng mọi người vui .
Tư Đồ An cùng Cố An Dương nhìn người đàn ông nào đó cười ngây ngô một mình, có khi trên mặt còn đỏ ửng, giống như thiếu niên đang yêu thầm.
Thật là, rõ ràng đã 22 tuổi, bây giờ mới bắt đầu trưởng thành sao?
"Cậu nói xem cậu ta không phải là ngắm trúng con gái nhà lành rồi đó chứ?"
"À, tám phần có khả năng ."
"Sau đó cậu ta không phải là chuẩn bị đi cướp cô dâu hả?"
"Chắc chúng ta phải đi giúp cô gái bé bỏng đáng thương kia, nói rõ bộ mặt thật của người nào đó với cô ấy!"
Đùa à, hai người bọn họ còn chưa có bà xã, sao có thể để cậu ta có trước chứ?
.............
Hai thằng bạn, cậu một lời tôi một câu mà hủy danh dự của người đàn ông kia.
"Các cậu đang nói gì vậy? Hả?" Nghiêm Túc thu vẻ mặt lại, nhìn hai thằng bạn đang nói xằng nói bậy kia của mình. Tưởng là anh không nghe thấy chắc? .....
"Một người vui không bằng mọi người vui, đem việc vui của cậu lấy ra đây để chúng ta ai cũng vui vẻ đi." Cố An Dương như thấy được chuyện lạ mà nói, trong giọng nói lại mang theo nghĩa trái ngược .
"Làm thế nào để theo đuổi con gái?" Nghiêm Túc không để ý lời trêu ghẹo của bạn, trịnh trọng hỏi. Giai nhân rất có phòng bị với anh.
What???
Loảng xoảng !
Cái cốc trong tay Cố An Dương rơi trên mặt đất,
Xoạt!
Tư Đồ An không cẩn thận xé mất sách.
Bọn họ không có nghe lầm chứ ! Núi băng vạn năm muốn theo đuổi một cô gái !!!!
Phải biết rằng, Nghiêm Túc chính là một quái thai! Xinh đẹp, quyến rũ, ngây thơ, béo, gầy, xấu, Nghiêm đại gia như cậu ấy cũng không thèm ngoảnh lại nhìn, có tiếng là không ham sắc. Lúc mới đầu bọn họ còn nghi ngờ, những năm cuối đời cậu ấy còn chuẩn bị xuất gia làm hòa thượng ấy chứ.
Thế mà bây giờ cậu ấy lại muốn theo đuổi con gái! Cả hai người Tư Đồ An, Cố An Dương đều không khỏi hoài nghi đối phương rốt cuộc là kiểu phụ nữ nào?
"Cậu thích người ..... nào?" Cố An Dương bắt đầu tám chuyện, anh rất muốn biết, rốt cuộc là cái gì đã hấp dẫn được "sông băng vạn năm" này.
Kì thật chính Nghiêm Túc cũng luôn suy nghĩ về vấn đề này, nếu Trữ Đan Thuần không xinh đẹp, anh sẽ thích sao? Lúc trước, khi gặp Đan Thuần, điểm hấp dẫn anh đầu tiên là vẻ mặt cô rất thú vị, sau đó là bề ngoài xuất sắc của cô. Bằng không, cho dù có sắc lẫn tướng mạo, chính mình cũng không thèm để ý.
"Cậu nghĩ thử xem." Nghiêm Túc thản nhiên mở miệng .
"Chậc chậc, An Tử, cậu có biết cái gì là trọng sắc khinh bạn không? Trước mặt chúng ta chính là một ví dụ điển hình đấy!" Cố An Dương làm bộ dáng khinh bỉ .
Tư Đồ An gật gật đầu, đồng ý với cách nói của anh.
"Ba chúng ta từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, 'thanh mai trúc mã' nhé, ai lại đi trộm trái tim của Tiểu Túc vậy chứ!~" Cố An Dương làm nũng nói, anh không thể không hỏi ra người trong lòng Nghiêm Túc được.
"Ngày mai tôi sẽ dẫn cô ấy đến tham dự bữa tiệc." Nghiêm Túc thật sự không chịu nổi một người đàn ông làm nũng. Khiến anh nổi da gà.
"Không phải ngày mai cậu dẫn Đan Thuần đi à?" Tư Đồ An hỏi.
"Bí mật."
Ngụy thiên sứ
Bộ lễ phục sáng màu thanh thoát, giày cao gót tinh tế, hoa tai hình mặt trăng, chiếc kẹp tóc thủy tinh, bên khóe mắt của Trữ Đan Thuần còn đính thêm một viên ngọc nhỏ hình hạt nước, tỏa sáng như một ngôi sao đêm.
Nhìn một cái, trong kính rõ ràng chính là một thiên sứ lầm lạc vào nhân gian nha!
Trữ Đan Thuần xuống lầu, đi về phía phòng khách, vừa đến đã nghe được tiếng hít không khí của mọi người.
Nữ giúp việc bình thường hay nói xấu Trữ Đan Thuần bây giờ đôi mắt mở so với trâu vàng còn lớn hơn.
Thật....thật.....thật không tưởng tượng nổi!
Vú Lâm cũng hài lòng gật đầu, xem ra mắt nhìn người của cô thật không lầm.
Ông Nghiêm vui mừng hớn hở nhìn cô cháu dâu sắp tới tay mà cười toe toét.
Nghiêm Túc tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý tốt nhưng vẫn giật mình một chút.
"Ai nha, thật sự có lỗi quá, dáng người xấu như tôi đây mà lại làm nữ chủ nhân của mọi người, thật xấu hổ a....." Trữ Đan Thuần nói vẻ tự giễu, còn dùng ánh mắt quét về phía nữ giúp việc một cái.
Nữ giúp việc cười gượng nói: "Thiếu phu nhân so với tiên nữ trên trời còn đẹp hơn, người xấu hổ phải là chúng tôi mới đúng..." Nói xong còn lau cái trán đầy mồ hôi lạnh. Mấy ngày trước cô lén cùng mấy chị em nói xấu Đan Thuần, không ngờ bị người ta nghe được....
Nghiêm Túc cười bất đắc dĩ, khi cô không mở miệng thì đúng là một thiên sứ, nhưng khi đã mở miệng rồi thì chính là một ác ma, à, không đúng, là muỗi, là con muỗi độc mồm.
Trữ Đan Thuần cười nhàn nhạt, đi tới trước mặt Nghiêm Túc: "Không biết có để anh thất vọng hay không a?" Áp sát gần anh: "Não tàn, đêm nay anh đừng hòng nói chuyện với cô gái khác."
Nghiêm Túc thật vui vẻ, quả thật anh cầu còn không được nữa là! Tuy rằng anh hiểu rõ ý thật sự của cô là muốn phá hỏng cơ hội săn người đẹp của anh, thế nhưng người anh muốn săn chỉ có một mình cô thôi, chuyện này vừa đúng lúc!
"Xuất phát được rồi chứ." Anh giấu sự mừng rỡ trong lòng, cùng Trữ Đan Thuần đi ra cửa.
---
Quán bar "The King"
Nghiêm Túc và Trữ Đan Thuần xuống xe, Nghiêm Túc rất tựnhiên kéo tay cô qua, cùng đi vào quán bar.
Đan Thuần cảm nhận được nhiệt độ truyền đến từ lòng bàn tay, trên gương mặt liền tràn ra vài đóa hoa đỏ ửng.
Cô lén ngắm Nghiêm Túc, phát hiện hôm nay anh ta rất Man, hơn nữa còn...... đẹp trai lạ thường nha!
"Túc, lâu rồi không gặp." Một cô nàng vóc người cao gầy đi tới, đôi mắt còn phóng điện.
Vẻ mặt Nghiêm Túc không chút thay đổi, "Chào"
Trữ Đan Thuần kéo cánh tay Nghiêm Túc làm nũng nói, "Anh yêu, anh đã đồng ý với em không nói chuyện với cô gái khác rồi mà!"
Cô nàng kia nhướng mày: "Chào hỏi một câu cũng không được sao? Việc này hẳn là không cần đến cô quản chứ?"
Trữ Đan Thuần không thèm để ý đến cô gái kia, mùi nước hoa nồng quá, cũng không sợ bị ngộ độc sao? Nhìn cũng không buồn nhìn cô gái kia, túm cánh tay Nghiêm Túc qua, đi thẳng vào bên trong.
Nghiêm Túc rất thích thú khi thấy bộ dạng này của Đan Thuần, chỉ đáng tiếc cô ấy không phải vì mình mà ghen...
Đến bao giờ anh mới có thể bắt được trái tim của giai nhân làm tù binh đây? Thiên sứ biến thành yêu tinh
Tư Đồ An và Cố An Dương cùng nhìn Nghiêm Túc khoác tay một cô gái xuất trần đi xung quanh bắt chuyện với những tổng tài các công ty lớn, hai mắt mở thật to, cô gái như vậy.......Nếu nói là quyến rũ, không đúng cho lắm, còn nếu nói là thiên sứ, lại vướng ở điểm khóe miệng thỉnh thoảng nở ra nụ cười tinh nghịch, phá vỡ phần đạo hạnh không nhiễm chút bụi trần. Vậy rốt cuộc là dạng phụ nữ như thế nào? Ngay cả bọn họ cũng bắt đầu tràn ngập hứng thú rồi.
"Nghiêm tổng, gặp được cậu thật không dễ dàng a...... giá cổ phiếu của công ty có thể nói là tăng với tiến độ vũ bão a."
"Quá khen rồi, mong rằng sau này chúng ta sẽ có cơ hội hợp tác..." Nghiêm Túc đáp lời lại người kia.
"Ôi, đối thoại thật giả dối..." Trữ Đan Thuần nói thầm, âm thanh chỉ có mỗi Nghiêm Túc nghe được.
"Tập quen dần là được rồi.....Kim tổng, hôm nay gặp được ông thật vinh hạnh vô cùng." Rất rõ ràng, nửa câu đầu là Nghiêm Túc nói với Đan Thuần.
Những cô gái trong bữa tiệc đều đố kỵ mà nhìn Đan Thuần, đố kỵ với bề ngoài của cô, càng đố kỵ hơn là cô đang khoác tay Nghiêm Túc.
Sao có thể như vậy được! Nghiêm Túc chính là người tình lý tưởng mà các cô luôn mơ ước!
Mấy người phụ nữ liền đứng thành một vòng tròn, giống như đang thương lượng một mưu kế gì đó.
"Hôm nay đến lượt cô! Nhớ kỹ, không được để lộ sơ hở đó!'" Một cô gái có vẻ thuần khiết gật đầu, đi ra khỏi vòng tròn, hướng về phía gần chỗ Nghiêm Túc mà đi tới.
Tư Đồ An mắt nhìn đội quân tóc dài kia, buông một tiếng 'ài' thở dài, "Bọn họ lại chuẩn bị ra tay lặp lại trò cũ rồi."
Cố An Dương nhún nhún vai, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng "Bọn họ có thời gian rảnh rỗi như vậy sao không bỏ chút thời gian trên người chính mình nhỉ."
Cô gái thuần khiết kia chọn lúc bồi bàn đi qua bên người mình liền âm thầm vươn chân ngọc ra... khay hồng rượu trên tay bồi bàn liền bay ra ngoài, lao thẳng vào bộ lễ phục dạ hội màu xanh nhạt của Trữ Đan Thuần.
Trữ Đan Thuần kêu khẽ một tiếng, nhíu mày nhìn làn váy dưới phần eo bị nhuốm hồng.
Tất cả mọi người nhìn thấy một màn kịch tính như vậy đều nghĩ rằng cô bé kiểu thiên sứ này chắc chắn sẽ khóc rồi.
Nghiêm Túc lạnh lùng quét mắt nhìn xung quanh, lần nào bạn gái cùng anh đi dự tiệc cũng đều gặp phải loại 'đãi ngộ' này. Nếu là trước kia, anh cũng không quan tâm, nhưng mà bây giờ, anh thật sự tức giận!
"Xin lỗi..xin lỗi...tôi không phải cố ý." Bồi bàn vội vàng nhận sai, ánh mắt của Nghiêm Túc quả thực có thể mang người ta đi lăng trì xử tử!
Trữ Đan Thuần nhấc làn váy lên, không để ý đến ánh mắt của mọi người mà xé rách một đoạn, biến cái váy dạ hội dài thành váy ngắn, lấy số vải thừa buộc vòng qua eo từ trước ra sau kết thành một cái nơ bướm xinh xắn.
Cả người cũng từ thiên sứ biến thành một yêu tinh nghịch ngợm. Trang phục bên trong trắng được bọc bởi bên ngoài hồng.
"Cảm ơn người nào đó nha, đúng lúc hôm nay tôi cũng chưa dùng nước hoa, vừa may bây giờ trên người lại có vị hồng rượu tự nhiên." Cô xử lý cái váy xong, nhìn về phía mọi người nói, tuy âm thanh không lớn nhưng cũng đủ khiến cho vài người khiếp sợ.
Nghiêm Túc kinh ngạc nhìn cô, xem ra, cô làm yêu tinh nghịch ngợm mới thích hợp.
Không sao cả.
Tư Đồ An tán thưởng nhìn Trữ Đan Thuần , bước chân tao nhã đi tới : "Hình dáng này thích hợp với cô hơn."
"Vậy đa tạ người nào đó đã nhuộm màu rượu đỏ kia." Trữ Đan Thuần không thèm để ý , nói , tầm mắt cũng không quên nhìn đội quân tóc dài
bên kia vài lần .
Cố An Dương nghe giọng nói quen thuộc này , nghi hoặc nhìn cô : "Hình như chúng tôi có quen ....?"
"Anh không biết tôi?" Trữ Đan Thuần vừa mở miệng , đột nhiên nhớ ra, bộ dạng bây giờ so với lúc trước có chút khác nhau ... không khỏi bắt
đầu đắc ý kỹ thuật hóa trang của mình ...
"Đan Thuần ! Đan Thuần !" Tả Khâu Minh hưng phấn chạy tới : "Không nghĩ là chị cũng tới đây ! Nhìn chị hôm nay thật lạ , vừa rồi tôi cũng
chưa chắc nhận ra được đâu !"
Tư Đồ An và Cố An Dương choáng váng .
Cô , cô ... chính là vợ xấu xí của Túc ?!
Cố An Dương dốc sức nắm chặt tay Tư Đồ An , chợt thấy Tư Đồ An kêu to một tiếng : "Cậu bóp chặt tay tớ làm gì?!
Nghiêm Túc vừa lòng nhìn phản ứng của người bạn tốt , ha ha , rốt cuộc bọn họ cũng hoảng sợ .
Tả Vân Nam khiếp sợ nhìn Trữ Đan Thuần , anh thật sự không nghĩ đến... Một cảnh vừa rồi xem rất rõ ràng , anh rất bội phục phụ nữ này,
nhưng không nghĩ đến cô vừa thấy mình , liền cười sáng lạn giống "nha đầu xấu" ? Rất khó thể tin được .......
"Aizzz , sớm biết thế này đã không đến đây với anh ..." Trữ Đan Thuần ai oán một tiếng , trong mắt có ý cười .
Nghiêm Túc khẽ nhíu mi , chờ cho cô tiếp tục nói tiếp , hơn nữa anh dám đánh cuộc , lời cô nói tuyệt đối không hay ho gì ! Quả nhiên....
"Mọi người gặp tôi đều rất kinh ngạc nha ! Miệng mở to thế kia , muốn chờ muỗi phi vào à? ... Ô , sao lại ngốc như thế ! Nó làm sao có
thể xúc tiến máu chảy nhanh được !"
Mọi người không nói gì .
Nghiêm Túc nghẹn họng không cười được , dịu dàng vuốt ve tóc Trữ Đan Thuần .
Loại hành động này khiến cho phần lớn các phu nhân ở đây oán hận nhìn bằng ánh mắt sát thương , tâm hồn các thiếu nữ vỡ hoàn toàn .
Trữ Đan Thuần lại tiếp tục than thở , trách : "Ai da , tôi muốn gãy xương sống .. đều tại anh , anh không thể trêu chọc người vợ ngây thơ
được à ?"
Vợ ngây thơ .. .. mọi người không lên tiếng ...
Nghiêm Túc hơi oan ức , nói : "Tôi không có ...."
"Không có ?"
"Ừ !"
"Không có thì kệ không có , không liên quan đến tôi."
Người phụ nữ này biến sắc mặt thật nhanh , một giây trước rõ ràng còn để ý , một giây sau lại không sao cả .
Nghiêm Túc khóe miệng giật giật , anh thề , sớm muộn anh cũng cho cô biết tay !
chap 14 bi loi mông các bạn thông cãm Lừa gạt mẹ già
"Thím à, thím nhận lầm người rồi phải không? Người mẹ đáng yêu lại dịu dàng kia của tôi sao lại có bộ dáng giống thím được chứ?" Trữ Đan Thuần bày ra một bộ dáng mê man nhìn bà Trữ .
Chuyện gì xảy ra vậy???
Tư Đồ và Cố An Dương bị lời nói đột ngột đó của Trữ Đan Thuần làm cho mờ mịt , mẹ mà cũng có người giả mạo sao?
Nghiêm Túc trông thấy bà Trữ nắm chặt nắm đấm, âm thầm lo lắng cho Đan Thuần. Cô nhóc kia, định làm tức chết mẹ mình sao?
Bà Trữ tức giận sắp phát hỏa đến nơi, con bé kia dám ở trường hợp này phủ nhận bà là mẹ của nó! Mà lời nói của con bé làm mình không thể bùng nổ được.
Nếu như lập tức chỉnh đốn con bé kia một trận, vậy thì rõ ràng không phù hợp với "đáng yêu lại dịu dàng" như nó nói, nên cho dù mình là thật, cũng sẽ bị người khác hoài nghi .... Hơn nữa hình tượng thục nữ mình vừa tạo trước mặt mọi người có thể bị hủy mất!
Trữ Đan Thuần thấy mẹ già vẫn ẩn nhẫn chưa bùng nổ, lại thêm mắm thêm muối nói : "Mẹ tôi á, khí chất cao quý, sao có thể dùng gia quy áp bức con gái mình được, đúng không?" Nói xong còn nháy mắt với bà.
Dù sao bà Trữ cũng không thể phủ định điều này, đành phải theo con gái mà gật đầu nói phải.
Trở về rồi xem, hừ hừ, bà nhất định phải chỉnh đốn con bé kia một trận ra trò!
"Như vậy, chúc thím vui vẻ!" Trữ Đan Thuần nói xong, khoát tay áo định chuồn êm.
Nghiêm Túc tay mắt lanh lẹ, chặn ngang kéo cánh tay cô lại: "Chạy đi đâu?"
"Ách.... Không có, tôi đi sang bên kia tìm cái gì để ăn." Trữ Đan Thuần âm thêm kêu không xong, cô mà không rời khỏi đây nhanh thì một lát nữa mẹ già không chỉnh đốn cô mới lạ!
Bà Trữ nở nụ cười có chứa đao: "Thanh niên các con phải chơi nhiều chứ, còn phải chơi vui vẻ nha, không chừng sau đó sẽ không được như vậy nữa đâu, ý, tôi phải đi rồi." Nói
xong, cười như không cười liếc mắt nhìn con gái.
Xong rồi, xong rồi, đêm nay trở về nhất định sẽ chết! Trong lòng Trữ Đan Thuần hối hận đến phát khóc, cô