- Anh cháu... cháu muốn gặp anh cháu ngay lập tức.
- Em làm gì mà ồn ào thế?
Minh Anh tiến xuống, lông mày anh hơi nhíu lại.
- Nhanh lên anh, bạn em chết mất.
- Em từ từ thôi...
Trang bắt đầu kể từ từ mọi chuyện, trong lúc nó kể ánh mắt anh nó tĩnh lặng, anh ấy đang nghĩ gì vậy?
- Bọn chúng là những người thuộc công ti mà ta đã khiến phải phá sản đúng không anh? Chúng sẽ làm hại Vi mất.
- Xin lỗi cậu chủ, tôi đã không lường trước chuyện này, suýt nữa làm nguy hại tới cô Trang – Quản gia hơi giật mình vì biết đây là lỗi do ông không chu tất.
- ...
- Để tôi tới gọi người tới cứu cô ấy! – Sau khi thấy cậu chủ im lặng không nói gì, quản gia nghĩ đó là việc mình nên làm.
- Cho cháu đi với! – Trang lên tiếng.
- Ơ... có lẽ cô chủ nên ở nhà.
- Cháu xin chú đấy. Nhanh lên!
Đúng lúc quản gia định xuôi theo ý nó thì...
- Không ai được đi hết! – Tiếng Minh Anh lấn át tất cả.
Trông anh trai nó giờ đây nom thật đáng sợ, suýt chút nữa nó thốt ra hai từ” máu lạnh”
- Anh... Nhưng bạn em...
Ánh mắt cương quyết của Minh Anh khiến nó im bặt bởi nó hiểu nếu cãi lời thì... Vi phải tính sao đây?
- Em chuyển về nhà ở đi, mọi chuyện đã bắt đầu vượt tầm kiểm soát rồi.
Nó thoáng buồn, Trang hiểu anh trai mình đã bắt đầu, bắt đầu vào cái kế hoạch mang tên trả thù...
Bàn tay dơ bẩn của những tên quái vật ngày một gần nó. Vi sợ hãi tột độ khi chúng bắt đầu chạm tới người mình nhưng với bản tính gan lì nó cắn môi ngăn bản thân không hét lên, nài nỉ hay cầu xin chúng, nó ném cho chúng những cái nhìn khinh miệt.
Giờ nó đã thật sự tuyệt vọng, cái nỗi thất vọng ghê gớm đang bủa vây và hành hạ Vi, nó cười, cười cay đắng, “bạn” – nghe thì có vẻ lớn lao nhưng lại chẳng là gì cả.
- Cô em không sợ sao? Chà, không ngờ một em còn trẻ thế này mà lại sắp phải chầu trời. Nhờ bọn anh mà em sẽ không thấy mình uổng phí đâu!
Hắn tháo khăn bịt miệng nó rồi cười sằng sặc, dí sát cái mặt bẩn thỉu lại gần nó:
- Cút đi, đồ rác rưởi! – Nó kinh hãi hét lên, nước mắt bắt đầu trào ra, như thế này kiểu gì cũng chết thà nó tự kết liễu còn hơn là để bị làm nhục.
Bốp...
Toan cắn lưỡi thì tên đó tát nó một cú như trời giáng.
- Khốn kiếp!
Bàn tay hắn giật phăng từng cúc áo trên người Vi, bạn có thể hiểu được sự đau đớn khi bất lực nhìn kẻ khác đang hành hạ mình không? Đó chính xác là những gì nó đang cảm thấy.
- Cháy... Cháy... Đại ca ơi... Cháy... !
Những tên còn lại lúc nãy còn cười ha hả thích thú giờ mặt mày tái mét nhìn ngọn lửa đang bùng cháy phía ngoài, ngọn lửa đang cháy dữ dội. Bọn chúng lao ra phía cửa.
- Có ai khóa cửa mất rồi, tính sao đây đại ca?
- Phá cửa đi, bọn mày óc bã đậu à?
Khói xộc vào ngày càng nhiều, nó ho sặc sụa, ông trời cũng thương nó cơ đấy, để bọn chúng – lũ đốn mạt cùng chết với nó. Vi bắt đầu thấy khó thở, nó choáng váng và mệt mỏi, đầu óc quay cuồng...
Đôi mắt nó nặng trĩu, Vi từ từ mở mắt, một không gian trắng toát, lạnh lẽo, nó đang tự hỏi mình chết chưa? Và nếu chưa chết thì đây là đâu?
- Cậu tỉnh rồi à? – Trang mừng rỡ nắm lấy bàn tay nó.
Rút tay ra khỏi cái nắm tay rất chặt của co bạn, nó biết nói gì bây giờ? Nhìn cái thân hình được băng trắng khắp nơi nó không khỏi rùng mình.
- Cậu vẫn giận tớ sao?
Đôi môi nó mím chặt, những mảng kí ức về việc suýt nữa bị làm nhục, về việc người nó coi là bạn thân lừa dối nó, tất cả khiến nó run lên vì thất vọng, nước mắt lại lăn dài, nó tự nhủ tại nó chưa đủ tốt hay tại nó xấu xa mà phải chịu tất cả những chuyện này?
- Tớ không có cái quyền đó đúng không? – Vi cất tiếng một cách khó nhọc.
- Không phải như những gì cậu nghĩ đâu, thật ra...
- Tớ không muốn nghe...
-------------------------
Bạn đang đọc truyện tại wapsite www.Yeugiaitri.Mobi. Chúc bạn có những giây phút vui vẻ.
www.Yeugiaitri.Mobi – Wapsite giải trí miễn phí đích thực trên di động...!
-------------------------
Căn phòng lại trở về trạng thái tĩnh lặng, yên ắng đến đáng sợ. Trang đã suýt nữa ngất xỉu khi thấy những người bị bỏng nặng được mang ra ngoài nhà kho, không phải vì sợ mà là vì cô không ngờ anh mình lại tàn nhẫn tới vậy, cứ tưởng anh ấy thiêu cháy luôn cả Vi, nếu thật như thế thì chắc Trang phải sống trong hối hận tới cuối đời mất. Thật may mắn! May mắn vì Vi không sao.
- Xin lỗi, tớ thật sự xin lỗi, hãy hiểu cho tớ, có những điều cậu không nên biết vì nó sẽ khiến cậu hoang mang hơn.Hãy tin là tớ chưa bao giờ xem cậu là một thứ đồ chơi, tớ trân trọng tình bạn của chúng ta. Thật đấy!
Nó không vị tha tới mức tha thứ tất cả nhưng sự chân thành của cô bạn cho nó biết Trang có lí do của riêng mình. Ít nhất cô bạn cũng đã không bỏ rơi nó.
Vì chỉ bị bỏng nhẹ nên 2 tuần sau là nó đã có thể xuất viện, trong thời gian nó nằm ở đây, cô bạn thân đã luôn ở bên cạnh chăm sóc nó, dù vẫn còn giận nhưng nó đã bắt đầu chấp nhận Trang.
- Cậu lên xe đi!
Nhìn chiếc Lexus đứng sững trước cổng bệnh viện, nó hơi ngạc nhiên, lưỡng lự một hồi rồi cũng bước lên. Cô bạn của nó nhà chẳng nghèo chút nào thế mà trước đây toàn kể khổ với nó là không có tiền? Chỉ khi thấy chiếc xe không chạy theo hướng về phòng trọ, nó mới quay qua nhìn Trang với ánh mắt khó hiểu:
- Cậu chịu khó đợi một lát, sắp tới nơi rồi.
Chiếc xe dừng lại ở một căn nhà, à không hay là biệt thự nhỉ? Một biệt thự đựoc bao quanh bởi hoa thủy tiên. Trang vui vẻ dắt nó bước vào trong.
- Anh! Em mang bạn ấy tới rồi.
Minh Anh đứng dậy, mỉm cười với nó, sao giờ đây cái nụ cười ấy lại làm cho nó lạnh sống lưng, sởn gai ốc tới thế?
- Ơ kìa, cậu ngồi đi chứ! Hì, từ nay cứ xem đây là nhà của cậu, cậu sẽ sống cùng tớ ở đây.
- Tớ muốn về phòng trọ – Vi đứng dậy hướng tới cánh cửa.
- Nhưng... – Trong lúc Trang đang ú ớ thì Minh Anh mở lời.
- Để anh đưa em tới đó nhé!
- Không... – Thật ra nó định nói là không cần đâu nhưng chẳng kịp vì rất tự nhiên anh ấy cầm tay nó kéo đi.
Không khí trong xe nặng nề, căng lên như dây đàn cữ ngỡ chỉ cần một âm thanh rất nhỏ thôi cũng đủ phá vỡ tất cả, Vi chọn cách im lặng vì thật ra nó cũng chẳng biết nên nói cái gì.
...
Hoang tàn, đổ nát, vỡ vụn... Những từ chính xác nhất mà sự bàng hoàng trong nó chắt lọc ra được về khung cảnh trước mặt.
- Chuyện chuyện gì thế này?
- Như em thấy đấy.
Câu nói lạnh lùng tới mức vô cảm của Minh Anh khiến nó giật mình quay người lại.
- Tất cả là do anh làm ư? – Dù thật sự không muốn nhưng trong đầu nó chỉ có duy nhất một câu hỏi đó và nó cần phải hỏi. Nó cầu nguyện, nó mong chờ anh nói không nhưng...
- Ban đầu nó chỉ như thế này và bây giờ nó lại trở về nguyên trạng ban đầu...
- Vì sao anh lại làm thế? – Hai mắt nó cứ nhìn chòng chọc lấy anh Minh Anh
- Đừng nhìn tôi với ánh mắt ấy. Một vật sẽ không được cho là sạch sẽ nếu cứ mãi dính lấy quá khứ. Em hãy tới ở với Trang.
Ồ, thì ra cái mục đích của anh ta là như thế này đây nhưng việc gì nó lại phải nghe lời anh ấy? Minh Anh lấy quyền gì mà bắt ép nó chứ? Chỗ này không ở được thì không có nghĩa nó không còn chỗ để ở.
- Em sẽ thuê ở chỗ khác. Anh không có quyền hạn bắt em phải làm theo ý anh.
- Thế thì tôi sẽ không tốn thêm thời gian cho cái việc giảng giải này nữa. Giờ thì hãy nghe đây: em phải tới ở đó, nếu em không muốn những chỗ em thuê tiếp theo sẽ giống như thế này.
Minh Anh đang đe dọa nó ư? Nó mà phải khuất phục sao? Vi kéo vali toan bước đi, đã bảo là nó rất lì rồi mà lại.
- Em chỉ cần bước tiếp một bước thôi, em sẽ phải trả cái tính mạng tôi đã giúp em lấy từ tay Tử thần.
Nó bất động, đáng lẽ anh ta mới là người phải nợ nó nhưng trớ trêu thay giờ thì ngược lại.
- Anh muốn gì? – Chưa lúc nào nó thấy sợ con người đứng đối diện mình như thế? Một người còn đáng sợ hơn cả quỷ dữ.
- Tới ở cùng Trang, học cách ném chìa khóa đi xa, xem như không có chuyện gì xảy ra như khi hai đứa mới gặp nhau. Không quá khó chứ? – Anh cười nửa như thách thức, nửa như chế giễu nó.
- Không khó, mọi chuyện mà trở về được như trước kia thì tốt biết mấy. – “Như cái lúc em đang còn nhìn thấy anh là một Thiên thần” nó chua xót nghĩ thầm rồi bước lên xe.
Vi có lẽ không thể ngờ được rằng từ phút giây này trở đi cuộc đời nó sẽ thay đổi hoàn toàn, một tương lai xám xịt và nghiệt ngã...
*******
Những xúc cảm lạ
Sắp xếp đồ đạc xong xuôi, nó tiến ra phía cửa sổ, những cánh đòng hoa trải dài mãi đập vào mắt Vi. Làn hơi lạnh khiến nó phải kéo áo lên cao, những suy nghĩ về Minh Anh, về Trang, về Thùy Chi bắt đầu len lỏi vào tâm trí nó như một điều hiển nhiên.
- Cậu sắp xếp xong cả chưa?
Nó giật mình quay lại.
- Ưh, xong rồi.
- Mong là cậu sẽ sớm thích nghi.
- Cậu muốn hỏi tớ điều gì à? – Trang chợt mở lời khi thấy nó có vẻ thắc mắc.
- Câu sẽ trả lời câu hỏi của tớ chứ?
- Ưh, nếu điều ấy ở phạm vi có thể nói.
- Tại sao anh cậu lại bắt tớ tới ở đây?
- Ừm... Vì anh tớ muốn kiểm soát cậu.- Trang ngập ngừng.
- Vì sao?
- Cậu đã biết quá nhiều. Thật ra chẳng mấy ai biết tớ là em gái anh ấy, cũng chẳng ai biết anh tớ là người như thế nào ngoài cái vẻ hào nhoáng và thân thiện do anh tớ cố tình tạo ra. Lúc đầu chíng vì thế mà anh ấy để cậu ở cùng phòng trọ với tớ.
- ...
- Nhưng anh tớ đã cứu cậu, đã để cậu thấy... thấy một phần con người anh.
- ...
- Nói thật nếu theo bản tính của anh ấy thì có lẽ anh ấy đã để cậu chết cháy trong căn nhà kho đó, bởi anh ấy luôn thích sự sạch sẽ vì thế mới cho người phóng hỏa nhưng thật may anh ấy vẫn còn chút tình người và cứu cậu. Còn bọn người đó rồi sẽ được giao nộp cho công an với tội danh bắt cóc thôi. Cậu đừng lo lắng gì nữa nhé!
- Phóng... phóng hỏa? – Nó sửng sốt
- Là do anh cậu ư?
- Ưh.
Hai bàn tay hơi run, cư như đang có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, một khía cạnh của con người anh mà nó lờ mờ đoán là như thế ư?
- Tại sao anh cậu lại như thế? Tớ không tin nổi.
- Ưh, anh ấy như trở thành một con người khác kể từ cái ngày ấy cách đây mười năm, cái ngày mà bố tớ đột ngột qua đời. – Trang nắm tay nó cười buồn.
- Có chuyện gì sao? Không lẽ mất mát người thân lại có thể khiến người ta thay đổi đến mức ấy?
- Cậu nên biết tới đây thôi, hãy hiểu cho anh tớ, anh ấy đã phai chịu một cú shock lớn và tớ cũng vậy.
Không muốn làm khó cô bạn, có lẽ ai cũng cần giữ một điều bí mật, tới nó còn phải mang một thứ khủng khiếp như vậy nữa là... Vi lặng lẽ nhìn xuống vết sẹo trên cánh tay trái, vết sẹo ám ảnh suốt cuộc đời nó có từ 10 năm trước...
Ở đây nó được chăm sóc chu đáo quá đâm ra không thoải mái, tự dưng trở thành cô chủ bất đắc dĩ. Trang chẳng cho nó đọng tay vào việc gì với lí do “cậu đang bị thương”, lí do này mà nói cách đây hai tuần thì còn hợp lí chứ giờ vết bỏng đã lành hết cả rồi mà vẫn còn đưa ra. Nó bắt dầu thấy bức bối, nghĩ tới Thùy Chi lại rùng mình, hix, gia sư gì mà lại vô trách nhiệm như nó? Bỏ bê học sinh gần một tháng trời mà không thèm liên lạc. Con bé mà bỏ qua cho nó mới là lạ đó. Vừa chia sẻ với Trang xong giải pháp đâu chẳng thấy chỉ thấy cô bạn cười toe toét.
- Này, cậu có thôi cười không hả? Tớ thấy chẳng có gì đáng cười cả.
- .Cậu sợ Thùy Chi dữ vậy ah?
- Ai bảo tớ sợ nó chứ? Tại tớ là người có lỗi mà, chỉ tại anh cậu thu điện thoại của tớ làm tớ chẳng liên lạc được với nó.
- Vậy thì để anh giúp em nhé?
Giọng nói từ phía sau khiến nó giật nảy mình, anh ấy tới từ khi nào vậy? Giờ mỗi lần thấy sự thân thiện của Minh Anh là trong nó lại trỗi lên sự cảnh giác và lo sợ.
- Ưh, đúng đấy, Chi sẽ không làm gì cậu nếu có sự xuất hiện của anh mình đâu – Cô bạn hùa theo.
Nó nói không thì ích gì vì nếu muốn, Minh Anh kiểu gì chẳng khiến nó nghe theo lời anh ấy. Vi chỉ không biết anh ấy muốn gì khi tự dưng đòi giúp nó thôi.
- Đành làm phiền anh!
Đeo túi xách lên vai, nó chậm rãi bước theo anh ra gara.
- Em lên đi! – Anh mở cửa cho nó, “cũng có lúc anh ấy tự lái sao?” -
Nó tự hỏi rồi vào trong xe, đang loay hoay cài dây an toàn thì...
- Bảng kết quả của em này! – Đưa tờ giấy cho nó anh lao xe đi.
Hic. Cầm tờ giấy trên tay mà mặt nó từ trạng thái hồng hào chuyển sang đỏ chín. Xấu hổ quá đi mất. Ya!. Nó chỉ muốn mặt đất nẻ làm đôi cho nó chui xuống, hết nhìn tờ giấy rồi lại nhìn anh.
- Em lạ nhỉ? Sao cứ thích nhìn người khác bằng ánh mắt chòng chọc đó vậy. Về cái thành tích đó của em cũng đáng tự hào còn gì, người ta nổi bật bằng cách xếp đầu từ trên xuống còn em thì ngược lại.
Minh Anh nói mà không buồn nhìn nó, hix, nó còn có thể phát ngôn được gì đây? Tức mà không nói được gì đành bặm môi lại.
- Không biết có gia sư như em thì Thùy Chi nâng cao thành tích kiểu gì không biết.
Lúc này thì máu nóng đã trào lên tận não rồi, nó quay ngoắt, đốp chát lại:
- Vừa vừa thôi chứ, thấy em không nói gì là anh cho mình cái quyền mạt sát em như vậy đó hả? Anh ngon thì đi mà làm gia sư cho Thùy Chi.
Keettttttttttt...
Chiếc xe phanh bất ngờ làm nó bổ chúi về phía trước, đập đầu vào cửa xe.(Ai bảo không cài dây an toàn cho tử tế cơ! Đến là bó tay với Vi.). Nó hết hồn, thôi chết rồi... , nhắm tịt mắt lại chờ đợi một sự giận dữ...
- Em không định xuống xe hả?
- Ơ...
- Tới nhà Chi rồi!
Thở cái phù, nó bước ra không quên lườm Minh Anh một cái đứt mắt 0 rồi đi vào trong.
Mọi chuyện đâu có giản đơn được như cái vẻ bề ngoài, Minh Anh cười.
Sầm...
Cánh cửa xe được đóng lại...
Vi đứng trước cửa phòng con bé học sinh, hít một hơi thật sâu rồi gõ:
- Ai?
- Chị đây!
Cạch! Dường như ngay lập tức cánh cửa được bật mở khiến nó không khỏi giật mình.
- Hì. Chào em!
- Chị vào lộn nhà hả? Em có biết chị là ai đâu? – Con bé mặt lạnh tanh.
- Thôi mà, cho chị xin lỗi, em nỡ đuổi chị đi như thế sao? – Nó – miệng thì nài nỉ trong thì rủa thầm anh Minh Anh đang làm cái quái gì mà chưa tới giải vây cho nó?
- Thế thì nói đi, chị biến đi đâu gần một tháng qua hả? Điện thoại cũng không thèm nghe. Có muốn em bắt chị nghỉ việc rồi bồi thường cho nhớ đời không? – Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng con bé nói mà như hét khiến nó không khỏi ong tai. Kinh khủng quá!
- Em bình tĩnh. Thật ra chị có muốn như thế đâu tại chị bị... – Chưa kịp nói xong lí do thì Minh Anh lù lù xuất hiện.
- Tại Vi bị anh bắt ở nhà.
Cả nó, cả Chi đều mở to mắt ngạc nhiên: