- Chào người quen!
- Chào cậu! Chào bạn thân yêu! Rất vui mừng là bạn vẫn ở đây, càng ngày càng oai vệ và lại có phần... lãng mạn hơn...
- ???
- Mình vẫn đang đắm chìm trong con mắt bạn, con mắt của một người hùng trên đỉnh vinh quang, con mắt mơ màng trong chiến thắng... (Mình đầu tán dương hắn hết lời).
- Grrr... nhờ mi cả đấy. Nếu không vì cái bao cao su chết tiệt, à không, nếu không vì vợ mi, à không, nếu không vì tao phải vội vàng lấy bao cao su cho vợ mi dùng... à không... (thằng chuột lang nói đến đây thì tất cả thuộc hạ của hắn đều há hốc mõm ngạc nhiên, chắc bọn này lại nghĩ lung tung gì rồi)... À... thế nào nhỉ? Tóm lại là vì vợ mày và vì cái bao cao su mà tao...
Thằng chuột lang vừa nói đến đây thì một thằng chuột ranh chen ngang:
- Xin ngắt lời đại ca một chút, nhưng nếu là vấn đề tế nhị thì đệ nghĩ là đại ca nên nói chuyện riêng chứ...
Cái đồ "đầu óc đã đen tối lại tỏ ra nguy hiểm" ấy ngay lập tức "ăn đạn": thằng chuột lang do quá bức xúc vì bị thuộc hạ đổ cho tiếng xấu đã ra lệnh nhét thằng kia vào một chiếc bao sao su, thò mỗi cái mõm ra để thở còn ở trong ấy nó muốn "làm" gì thì "làm".
Xử xong thằng láu táu, hắn quay sang mình:
- Mi. Tại sao mi thấy chết mà không cứu?
Mình nghĩ bụng: Chết rồi cứu làm chi. Mình loằng ngoằng ở đấy không khéo lại thành nghi can sát nhân thì tàn đời à?
Nó tiếp:
- Ta đã vì mi mà liều mạng. Còn mi thì sao? Qua cầu rút ván à? Hừ, không phải cái gì muốn rút là cũng rút được đâu. Mà có định rút thì chắc gì đã kịp. Mi đã biết 3 từ "không kịp rút" chưa nhỉ?
Mình nhớ tới mụ vợ với cái bụng to dần, cuống cuồng gật đầu, mặt đỏ bừng.
Thằng chuột lang quá nhạy cảm, nó đọc được ngay ý nghĩ của mình. Nó cười phá lên:
- Bậy nào. Nghe đây: trên đời này ta ghét nhất những kẻ bội ơn bạc nghĩa. Và giờ thì ngươi đã ở trong tay ta rồi...
Ngày... tháng... năm...
Cuộc sống của một thằng tù khổ sai đã bắt đầu được 3 ngày, không dám nghĩ lại...
Ngày... tháng... năm...
Nghĩ kế chuồn!!!
Ngày… tháng… năm…
Nghe đài báo sắp có cơn bão to lắm. Người người chuẩn bị tinh thần chống bão. Nhà nhà lên kế hoạch đối phó với bão. Chuột mình cũng thế, phải trữ đồ ăn thôi, rủi mà bão to, bão lâu, lương thực thực phẩm thiếu trầm trọng thì người còn chết đói nữa chứ nói gì đến chuột.
Chuột lang ra lệnh tích cực kiếm đồ ăn. Một thằng chuột trong đám lâu la chạy vù ra đề xuất:
- Em đề xuất chúng mình khui dăm chục thùng hàng trong kho kia. Đảm bảo sống béo, sống khỏe.
Nhìn mặt thằng chuột lang biết ngay thằng kia vừa xổ ra một câu cực ngu: con mắt còn lành lặn của nó nó khẽ nheo lại, mép nó nhếch lên:
- Hừ, muốn lười thì có lười ngay. Biến khỏi đây!
- Ấy, em là em chỉ muốn đóng góp ý kiến tuệt đỉnh thông minh của em chứ. Đại ca xem có ai nghĩ ra được cái gì hay ho đâu.
Cái thằng, càng nói càng ngu chứ lại, nó nói thế khác nào nói cả thằng lang? Thì đấy, nó đã bị trục xuất khỏi hang ổ với kiểu nhảy chuột túi: hai chân trước bị buộc lại với nhau và hai chân sau cũng được túm lại với nhau. Thằng ấy... chậc!
Ngày... tháng... năm...
Phải nghĩ cách mua chuộc thằng chuột lang thôi. Thằng này dạo này phát tướng mà lại hay kêu mệt. Hỏi thằng đệ tử thân cận mới biết thằng này đang có dấu hiệu béo phì. Thôi, đích thị là tại tận dụng triệt để bánh kẹo trong kho rồi. Đã có cách.
Mình khẽ khàng đi đến bên thằng chuột đại ca:
- Theo mình nghĩ chúng ta nên tích trữ rau tươi trong những ngày mưa bão, ăn rau vừa tốt cho sức khỏe nhất là với bệnh "nhà giàu" lại vừa kinh tế. Này nhé, giả sử bão lâu, thiên hạ hết rau, chịu sao được, khi ấy chẳng phải ta vẫn đang thừa thãi rau sao? Lúc ấy... chèm chẹp... ta bán. Chậc, người ta lại chả đổ xô đến cho mình "cắt cổ" ấy à. Đại ca thấy thế nào?
Cái ý kiến vừa hợp tình vừa hợp lý ấy ai mà không ưng. Nó gật đầu cái rụp.
Ngày... tháng... năm...
Đã tích được rất nhiều: rau muống, rau ngót, rau cải... vân vân các loại, bổ sung thêm ít thịt gà, thịt bò, thịt lợn, cá... Thằng chuột lang thích chí ra mặt, nó đã cho phép mình được đi lại tự do, thậm chí còn được phép ngồi bắt rận cho nó nữa. Niềm hi vọng nối lại tình xưa nhen nhóm dần.
Ngày... tháng... năm...
Quái, sao chờ mãi mà bão chưa vào? Trời có gió, có mưa nhưng cứ như là mưa gió định kỳ, chờ cây đổ nhà sập mà...
Ngày... tháng... năm...
Trời hửng nắng, trong vắt. Thế là thế nào? Đang ngồi nghĩ vẩn vơ về cái tính khí bất thường của ông giời thì có lệnh triệu tập của thằng chuột lang. Mình mau mắn chạy ra. Nó hất hàm về phía mình và ra lệnh cho đám đàn em:
- Đưa ngài ấy đến thăm kho lương của chúng ta đi.
"Đi!" - tiếng nói của gã cai ngục đanh như tiếng sét. Chưa đến nơi mình đã muốn ói. Trời ơi, sau mấy ngày đắp chiếu, đống đồ ăn bắt đầu phân hủy, thịt thà cá mú nhũn ra lẫn vào đám "phân xanh" mà mới cách đây mấy ngày còn là những ngọn rau tươi ngon lành.
- Sao hả? Phát minh với cả sáng kiến.
- Mình biết đâu được ấy, tại thấy đài báo thế.
- Không thanh minh. Anh em, cho hắn biết thế nào là "tối kiến đi".
"Rầm", mình bị hất vào giữa cái đống nhớp nháp hôi thối kia, chất bẩn chỉ sâu đến mắt cá chân, nhưng tiếc là lúc ấy mình đang.. "trồng cây chuối". Quá đỗi đau lòng!
Ngày... tháng... năm...
Tất yếu là mình phải nai lưng ra giải quyết hậu quả. Mình phải tự đi đổ cái đống "chất dinh dưỡng" kia đi. Nghĩ sao đời nhục thế!
Ngày... tháng... năm...
Cuối cùng thì cũng xong, đây là chuyến đổ rác cuối cùng. Ngửa mặt lên trời than rằng: thông minh quá cũng khổ mà nhẹ dạ cả tin quá cũng khổ. Đài ơi, sao khổ thế! Bão ơi, sao khổ thế?
Liếc mắt không thấy thằng chuột nào ở gần. Mình co giò chạy miết, thoát ra khỏi cái đế chế hôi hám, bạo lực của thằng chuột lang!
Ngày... tháng... năm...
Đến giờ mới biết định nghĩa chính xác của cụm từ "cắm đầu chạy miết": chân thì cứ chạy còn đầu thì thỉnh thoảng lại cắm phập vào cái gì đó, khi thì là mặt đất, lúc thì là cái gốc cây, cột điện, đến ngay cả con chó mực đang ngồi gãi ghẻ mình cũng không tha, nhưng phổ biến nhất vẫn là kiểu cắm đầu vào... cổ, chả khác được.
Ngày... tháng... năm...
Mới thế mà đã cách ra khỏi cái "ổ quỷ" kia đến vài con phố rồi đấy. Đã nên dừng lại để tạo lập cuộc sống mới chưa nhỉ?
Ngày... tháng... năm...
Háo nước quá, mấy ngày nay mải trốn chạy, chỉ thi thoảng vớ tạm cái gì ăn được là cho ngay vào bụng mà quên mất rằng cũng cần phải uống nước.
Kia rồi, có cái gì như là một dòng sông. Lao vội đến. Thật là một dòng sông kỳ dị: nước sông không trong vắt mà đen ngòm và mặt sông thì lấp lánh những vệt màu sặc sỡ như cầu vồng, từ từ trôi đi thành một vệt dài uốn lượn đến là đẹp. Ngỡ mình lạc vào chốn thần tiên, mình quên cả khát, dò dẫm đi dọc bờ sông huyền bí ấy...
Đập vào mắt mình là hình ảnh một con cá, hai con cá, ba con cá... rất nhiều, rất nhiều những con cá đang thi nhau bơi ngửa, phơi bụng trắng xóa, lập lờ trên mặt nước. Quả là một quang cảnh thần tiên lần đầu tiên thấy được trong đời.
Bất chợt nghe trong lòng sông có tiếng gì đó như rên rỉ. Mình quay đầu nhìn ra. Thấy mặt nước khẽ xao động, rồi một chị cá xinh đẹp hiện ra. Không hiểu chị ấy đang biểu diễn điệu múa gì mà lại điệu đàng và khéo léo đến thế: hai vây trước của chị đang hết sức co lên, cố che kín hai bên mang, còn lưng chị đang làm một động tác uốn dẻo tuyệt vời cốt để lấy đuôi bịt miệng lại. Chị cá biểu diễn thật có hồn: khuôn mặt chị tỏ rõ sự khiếp sợ và đôi mắt mờ đục như đang dại dần đi.
Thú thực là từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến giờ, chưa bao giờ mình thấy một vũ công nào lại làm được những động tác khó và thần thái lại truyền cảm đến thế.
Mình đang ngẩn ra trước điệu múa lạ lùng và có phần rùng rợn ấy thì đột nhiên thấy chị cá cong mình lên, thả lỏng đuôi ra giải phóng cái miệng xinh xinh. Chị rên rỉ: "Chết... mất... thôi... Ọe...".
Nói rồi chị xòe mấy cặp vây ra giũ giũ và từ từ... ngửa bụng.
Cái chết của chị cá quá dữ dội và đau thương khiến mình không thể cầm lòng. Mình chạy dọc theo bờ sông, định kiếm cành hoa gì đó mang ra viếng chị, nhưng rặt một màu cỏ úa, đây đó vài khoảng đất còn trơ lại những cái gốc nhỏ bé mà như mình đoán thì có thể là vườn rau cũ. Cảnh vật hoang tàn đến rợn người. Mình chạy lại chỗ chị cá: bên cạnh chị đã kịp có một chú cá khác, chắc cũng vừa biểu diễn điệu múa ác liệt kia xong và giờ thì cũng đã bơi ngửa.
Quá kinh hoàng, mình phải chuồn ngay khỏi nơi này thôi. Mùi xú uế, mùi dầu mỡ, hóa chất và tiếng ồn của một nhà máy bên bờ sông đuổi theo mình mãi một quãng rất xa mới dừng lại.
Ngày... tháng... năm...
Bỏ chạy được một quãng, mình ngã vật ra. Dang tay dang chân, hít một hơi dài để nạp thêm tí oxy nhưng thật khủng khiếp khi ông trời lại phú cho cái mũi một biệt tài khác, ấy là biệt tài... ngửi. Cái đám xú khí ở dòng sông chết vẫn đọng nguyên ở hai lỗ mũi, bám cả trên mặt. Nên chưa cần đến cái hít thứ hai qua đường mũi thì mõm mình đã phải ngoác ngay ra để làm công tác ứng cứu.
Sông với chả ngòi, ô với chả nhiễm. Éc!!!
Ngày... tháng... năm...
Cuộc sống của một thằng chuột, hết bị quẳng ra ngoài đường ngay từ khi còn chưa mở mắt, lại sống một cuộc sống tạm bợ nơi bãi rác, đi học được vài bữa, may mắn gặp được người trong mộng nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang, lại bị gái lừa, trốn mãi mới thoát được ra khỏi vành váy vợ thì bập ngay vào bọn xã hội đen, vừa chuồn ra khỏi đó thì đã gặp ngay cảnh tang thương...
Chao, cái xã hội đầy rẫy những đớn đau, cơ man nào là cạm bẫy. Mình thấy mệt mỏi vô cùng. Nếu như trước đây, mình luôn hướng tới cái gọi là hạnh phúc thì giờ đây, trước mắt mình chỉ là một cuộc vật lộn mưu sinh. Nhiều khi... thèm lắm một mái nhà, dù cho nơi ấy có mụ vợ già xấu xí và lắm điều... nhưng đó vẫn là một tổ ấm...
Ngày... tháng... năm...
Người ngợm đau như dần. Hic, thời tiết hôm qua khó chịu quá, oi bức và ngột ngạt...
Gần trưa, đang thiu thiu ngủ thì nghe thấy tiếng "đốp đốp" lưa thưa trên mặt lá. Khẽ mở mắt ra chưa kịp nhận ra chuyện gì thì đã thấy "ào ào", nước mưa xối xả trút xuống. Mình vội nép vào mái hiên. Mưa lớn quá. Chẳng mấy chốc nước đã ngập lênh láng, dềnh lên cả vỉa hè. Rất lâu sau mưa mới ngớt, mình nhỏm dậy, bò lên một cái tủ cũ quan sát:
- Đường phố như được mở rộng hẳn ra, chắc rằng chưa có dự án mở đường nào lại có tốc độ thi công cao đến như thế.
- Hiện tượng... không tắc đường đang xảy ra trên nhiều tuyến phố gây ngỡ ngàng trong dư luận.
- Hiện tượng phóng nhanh vượt ẩu cũng không còn.
- Hàng quán bán rong chạy sạch.
- Bụi đường biến mất, thay vào đó là làn sóng dập dềnh uyển chuyển lùa rác vào... nhà dân.
Nhác thấy một anh thanh niên hùng dũng phóng xe vào làn đường mát lạnh, vẻ thích chí vô cùng...
Bất chợt... "tủm", nguyên cái bánh xe sau chổng ngược lên trời, quay tít. Chủ nhân của chiếc xe, sau khi chân tay quẫy đạp hết sức có thể cũng đã ngoi được lên mặt nước. Mồm miệng nhổ phì phì, anh chửi đổng: "Thằng mắc dịch nào đào hố hại ông?".
Mọi người chung quanh không ai dám lên tiếng vì sợ bị đánh. Mà lên tiếng gì được nhỉ: chả lẽ bảo đường đang làm, ngần này hố đã ăn thua gì, hố bằng này đã ăn thua gì, bơi một tí đã ăn thua gì...; Rồi chả nhẽ lại nêu tấm gương của một anh khác, rằng là cũng một hôm ngập như thế này, anh í cũng đi xe ra đường thế này, rồi anh í cũng cắm đầu xuống đường thế này, nhưng anh í còn kém may mắn hơn anh ở cái chỗ là anh í cắm đầu hẳn xuống hố ga cơ, cái hố ga ấy, mới lúc trước vẫn còn nắp đậy nghiêm chỉnh nhưng giờ thì cái nắp ấy đã biến mất không để lại dấu hiệu gì. Bà con ở đó bảo: hố ga mất nắp là chuyện thường ngày ở huyện rồi, để cảnh báo người đi đường, bà con lại đi... chặt cây cắm xuống. Chậc, thảo nào mấy cái cây xanh trên con phố này lại... trụi lủi.
Ngao ngán!
Ngày... tháng... năm...
Đang đi lang thang, bất chợt đến một con ngõ quen quen... Rồi một căn nhà quen quen hiện ra...
Ôi má ơi, đây là... nhà Giai Lớn!!! Không thể sai được!
Cảm xúc chợt ùa về... Mình nhớ căn nhà ấy, nhớ con người ấy, nhớ cả những cuộc chiến nảy lửa của anh em nhà ấy...
Đã quá lâu rồi mình không nghĩ đến Giai Lớn. Thì ra vì quá mải bon chen với cuộc sống mà mình đã đánh rơi cả những tình cảm thiêng liêng nhất!
Ngày... tháng... năm...
Nhận ra được căn nhà cũ, thấy ấm lòng quá. Nhưng mình không còn mặt mũi nào quay về. Dù gì thì cũng đã dứt áo ra đi, lại thêm tội tẩu tán cuốn nhật ký của Giai. Giờ áy náy kinh khủng!
Mình tìm đến một cái chạn gỗ cũ bỏ không ở tạm, được cái cái chỗ này ở ngay trước cửa nhà Giai, rất tiện để... rình mò.
Ngày... tháng... năm...
Đã ở đây 3 ngày liền mà chưa lần nào nhìn thấy Giai Lớn. Giai đâu rồi? Giai đi chơi? Giai chuyển nhà? Hay là có chuyện gì đen đủi xảy ra với Giai rồi, ví dụ như là Giai bị... vợ cưới? Hàng trăm câu hỏi quanh quẩn trong đầu.
Ngày... tháng... năm...
Chiều tối, đang cầm cái xương cá xỉa răng thì nghe có tiếng xe máy. Tiếng xe... tiếng xe này... quen lắm! Mình phi ra, nhìn qua cánh cửa lưới của cái chạn...
Là... Giai!!!
Khi niềm vui bất chợt trở về giữa lúc hi vọng đang tắt dần thì mấy người nghĩ được là mình đang làm gì nữa. Mình cũng thế, hậu quả tất yếu là nguyên cái tăm xương cá tọt vào cổ, mắc ngang họng, nhói đau. Vội thò chân trước vào cổ móc ấy móc để... Mình nhớ đến hình ảnh mụ vợ khi xưa bị hóc cái bao cao su, bắt đầu thấy đồng cảm.
Ngày... tháng... năm...
Kiếm được nửa quả chanh ủng, nhét vội vào miệng để chữa hóc xương. Thế mà khỏi thật, chẳng biết do chanh làm tan xương hay do nước miếng ứa ra nhiều quá mà mình nuốt trôi nó đi lúc nào không biết. Chỉ biết không còn cảm giác đau rát ở cổ nữa. Nhưng cổ họng vẫn sưng vù, đau tê tái.
Đau thì mặc đau, mình ráng sức trở về nhà Giai Lớn.
Lợi dụng lúc trởi sẩm tối, mình hì hục vác quyển nhật ký về nhà Giai, men theo xà nhà, mình leo lên mái. Lựa được một chỗ đứng khá thuận tiện để quan sát Giai. Căn phòng có vẻ như chưa thay đổi mấy so với hồi mình còn ở đây.
Vừa nằm vắt chân chữ ngũ, vừa mân mê quyển nhật ký, vừa ngắm Giai Lớn. Giai đang xem bóng đá, chợt hô: "Vào!!!" rất to. Mình giật nảy, hất cả quyển nhật ký xuống đất, rơi thẳng vào đầu Giai Lớn.
*
* *
Ngày... tháng... năm...
Trận cầu giữa AC Milan và Inter Milan đang hấp dẫn... Phút thứ 22, pha đá phạt hàng rào tuyệt vời của Sneijder đã khiến thằng cu thủ môn bên kia phải vào bóng nhặt lưới, à nhầm, vào bóng nhặt lưới, ơ... vào lưới nhặt bóng... Chuẩn men!
Vừa kịp reo hò thì nghe "choang" một tiếng, cái gì như viên ngói vỡ rơi vào đầu. Quay đơ ra giữa nhà, mặc xác Inter sau đó lĩnh liền 2 bàn thua sấm sét.
Mãi đến khi