- Em có cảm thấy bản thân mình rất là ngây thơ hay không???
- Hở?
- Bây giờ em đã 27 tuổi rồi. Vì sao vẫn còn trẻ con thế chứ? Họ là họ, em là em. Cưới anh là một quyết định đúng nhất của em đó!!!
- Khỉ gió!!! Cưới anh là điều mà tôi ân hận nhất thì có!!!
- Bức xúc sao?
- Quá bức xúc luôn a!!!
- Diên Diên Lãng! Nếu họ không thương em, không cần có em thì họ đã không phải giả vờ hạnh phúc trước mặt em rồi. Em có hiểu hay không? Em chỉ biết trách họ tại sao không cho em một gia đình hạnh phúc thật sự, trách họ làm cho em thiếu thốn tình cảm gia đình…vậy tại sao em không nghĩ rằng bao năm qua họ đã cố gắng cho em những kỷ niệm đẹp nhất, những ấm áp khó quên nhất?...
- …
O_o)))
(((o_O
Là tôi nghe nhầm hay là hắn có bệnh vậy? Nói chuyện…Sao không đi làm tiến sĩ tâm lý hôn nhân gia đình luôn đi!!!!!
- Khoan há mồm cảm kích anh như thế…-Hắn hào sảng khoác tay nói.- Hề hề…Vấn đề là…bây giờ mọi người ai ai cũng nghĩ em thật sự mang thai con của anh…
- Còn không phải do anh hại?!!!!!!!-Tôi la hét. Đã sớm đem cái dáng vẻ ủ rũ khi nãy quăng xa mấy chục mét luôn rồi!
- Này! Anh nói là chuyện của anh, ai mượn bọn họ tin cơ chứ???-Anh bày ra vẻ mặt vô tội. Trời đất!!! Hạng người này sao lại da dày cả tấc thế???
- Anh…anh…TRỜI ƠI!!!!! Tôi lên máu mà chết mất!!!!!!
- Khà khà…Chuyện gì chứ chuyện này em đừng lo ha. Em sống dai như gián vậy đó, không đời nào từ bỏ cõi đời sớm thế đâu a.
- Anh!!!!! Lương Gia Vũ!!!!!!!!!!!! Tôi nhất định chém chết anh!!!!!!!!!!!!!!! Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! - Chương 12
BI HÀI CHUYỆN HÔN NHÂN
~~ Giờ thì tôi đã hiểu vì sao mọi người đều gọi hôn nhân là một nấm mồ rồi a…~~
Làm vợ là sao? Là phải hầu hạ, phụ giúp cho chồng. Miễn bàn đi!
Làm mẹ là sao? Là phải biết thương yêu, dạy dỗ con cái. Miễn bàn luôn!
Làm dâu là sao? Là phải hiếu kính với cha mẹ chồng, phải biết kính trên nhường dưới. Miễn bàn!
ORZ…Có phải người xưa ăn không ngồi rồi không có chuyện gì làm nên mới đặt ra mấy điều luật hôn nhân nhả ruồi này không? Chán chết mất!!!
- Diên Lãng!!!!
- Chuyện gì?????
Hứ! Là hắn đến hỏi cưới tôi mà? Tôi có phải đích thân đến van cầu hắn cưới tôi đâu mà bây giờ hắn lại xử sự với tôi hệt như người ở thế này? Tức quá!!!
- Diên Lãng! Mau đi giặt đồ đi nha. Nè, đừng có dỗi mà!!!
- Hề hề…giặt, giặt mà!!!
Tôi tuy nhăn răng ra cười cười nhưng trong lòng thầm tính kế. A há! Tôi có cách rồi nha!!!
Xoẹt…xoẹt…xoẹt…Là tiếng gì có biết không??? Chính là tỷ tỷ đây đang luyện môn võ mới là “kinh công xé đồ”. Vật liệu rất là đơn giản, đó là cây kéo thật là bén, thật là sắt, tước một cái là đủ tan nát bộ đồ. Vậy là…mấy bộ vest đắt tiền của hắn liền được tôi thanh lý trong vòng chưa tới 1h đồng hồ.
- Vũ! Em đã giặt xong rồi!!!-Tôi nén cười, cố gắng hét lên. Há há…Kỳ này còn không cho hắn thổ huyết mà chết sao???
- TRỜI ƠI!!!!!!!!!!!-Dưới lầu vang lên tiếng hét đanh thép của Vũ. Tôi trong phòng tắm ôm bụng cười ha hả. Thiều điều muốn đứt ruột chết luôn.
- Hahaha…
Binh…Cửa phòng tắm mở toang ra. Tôi ngưng cười, bắt gặp ánh mắt hung hăng của hắn, toàn thân tôi như bị đóng băng. Trời~ơi…
- Hề hề…Không sao chứ????
- Tiền!
- Gì cơ???-Tôi khó hiểu.
- Mỗi bộ là hai triệu, hai mươi bộ là 40000000 a…
- Cái gì?????? Anh tính giết người chắc????
- Không có tiền thì đền cái khác...
- Đền gì cơ???? Mà nè, tôi là tôi không có đồng ý mấy cái chuyện làm người ở rồi nha!!!-Tôi hách dịch. Hắn cười đểu:
- Tất nhiên là không! Đền sắc cũng tốt mà!!!!
- A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!Cút đi!!!!!!!!!!!!
=____=|||| Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! - Chương 13
CẦN TÌNH KHÔNG CẦN TIỀN
Sặc…Tôi choáng váng khi nghe đáp án từ miệng hắn. Đền sắc là sao???
- Anh…Khùng hả???-Tôi giở mặt quỷ.
- Khà khà…Lại có vợ nói chồng thế a???
- Yaaaa…Anh cút đi!!!!!!!! Anh thật sự bị tâm thần rồi a!!!!-Tôi run rẩy. Cố gắng tiến ra cửa chuồn lẹ. Ai ngờ âm mưu sớm bị phát giác, hắn nhanh chóng lôi tôi lại. A…Cứu…
- Anh còn không buông là tôi cắn anh chết đó!!!-Tôi uy hiếp.
- Chẳng phải lúc trước em nói da anh rất dày sao? Vậy thì em có căn anh cũng không ngại.
- Anh…anh…anh…
- Choa!!! Da em thật là mịn nha!!!...-Hắn ngả ngớn trêu chọc. Tôi cau mày, có chân đạp phắt hắn nào ngờ hắn nhanh chóng né được còn chân tôi thì mất đà đạp thẳng vào cái ghế. Trời ơi~
- ORZ…Thật là không may. Đêm tân hôn anh lại say không biết trăng sao. Chắc là em giận lắm nhỉ??? Hử?-Hắn đưa tay vuốt trán tôi. Bây giờ tôi thật hận vì sao không để móng tay dài như là Bạch Cốt Tinh để cào cho hắn một cái bõ ghét. Hứ!!!
- Anh…Anh…A! Đừng…-Bàn tay hắn lần vào trong áo tôi, mạnh mẽ di chuyển làm cơ thể tôi nóng bừng.
- Hử? Muốn nói gì???-Giọng hắn khàn khàn. Dây thần kinh mẫn cảm của tôi rung lên từng hồi. Tôi không kiềm được rên nho nhỏ. Cái này là gì đây???Bất đắc dĩ, tôi sợ khuất phục trước uy nghiêm và dục cảm của hắn nên la lên:
- Thôi mệt quá!!!!! Tôi đền tiền là xong chứ gì!!!!!!!!!!
- Ok! Dù sao…thời gian còn dài mà. Hahaha…-Hắn cười vang. Tôi cau có chỉnh lại quần áo cho nghiêm túc rồi chạy nhanh ra ngoài. Đồ khùng! Đồ biến thái!!!
…
Bước ra ngoài không lâu, tôi liền nhận được điện thoại của đồng nghiệp tên là Thanh Vi. Dù chỉ là người mẫu mới nổi nhưng tính cách cô ta chỉ có hai từ để diễn tả là: “Khó ưa”.
- Alô?-Tôi lịch sự.
[Diên Lãng! Ngày mai cô đến công ty nha. Sếp chọn cô làm người mẫu chính cho đợt thời trang sắp tới a!!!]
- Ừm…
[Mà nè! Cô cũng đừng có tưởng là mình ngon. Cô cũng 26 tuổi rồi, còn tôi mới 20 thôi. Để xem cô đẹp được bao lâu. Hứ!!!]
Đúng là con nhỏ chảnh chọe. Í nó là tôi già sao??? Con bà nó. 20 thì ngon chắc? Chưa bị mèo nào cắn mỉu nào à nha!!!
Tôi nghĩ đợt này phải đi thương lượng với Gia Vũ cái đã. Dù sao cũng giống như là ăn nhờ ở đậu í, tiền cũng chưa có trả. Tôi mà tự dưng bỏ đi trình diễn vậy có phải làm hắn khùng lên không ta???
- Diên Lãng?! Em đang suy nghĩ cái gì???
- A~
Một tiếng nói từ trên đỉnh đầu tôi vọng xuống. Hả?
Tôi ngẩng đầu lên, chạm vào mắt là hình ảnh gương mặt của ai kia đang tươi cười. Nửa người hắn nhoài ra ban công.
- Hừ! Anh ở đây cũng tốt. Tôi…tôi sắp tới đi trình diễn thời trang và chụp ảnh để đại diện, khoảng hai, ba tuần gì đó tôi sẽ về…
- Không được đi!-Hắn cau mày, phán.
- Tại sao??? Đây là công việc của tôi mà!!!!!
- Cô là vợ tôi. Nhà tôi không phải thiếu tiền đến nỗi cho vợ phải tối ngày nhăn răng ra cười để chụp mấy tấm hình vô nghĩa đó.
- Anh!!!
- Chưa hết, lại còn làng giải trí xưa nay là phức tạp bậc nhất. Cho dù em có là Gia Cát Lượng thì một đấu với một trăm vẫn là “trứng chọi đá” mà thôi. Hừ!!!
- Anh có phải bị tửng luôn rồi không??? Công việc nào chẳng vậy. Huống hồ tôi cũng đã 26, khoảng hai ba năm nữa thì có thể bỏ nghề rồi. Anh cũng phải cho tôi dằn túi chút ít chứ!!!!
- Em?!
- Hừ! Mệt. Tóm lại là tôi-phải-đi!!!!
Nói xong tôi nghoe nguẩy đi vào trong, để hắn đứng đó trợn trừng mắt.
Cả buổi trời, hắn từ lúc ăn cơm cho tới lúc tôi ngồi xem phim đều không tha, cứ cằn nhằn mãi không ngừng. Trời ạ!
Tôi cuối cùng không nhịn được, hét lên:
- Anh câm đi!!!!!! Để yên cho tôi nghỉ ngơi. Hứ!!!!
…
Buổi sáng. Tôi mặc quần jean trắng, áo pull màu hồng có in hình Mashimoro. Tóc kẹp loạn, thỉnh thoảng lại bị tôi không chút thương tình vuốt mãi.
- Chào sếp!
Tôi cung kính chào trước ông sếp có đôi mắt sắc như dao lam. Thực ra trong lòng có chút run rẩy.
- Diên Lãng! Tôi đã nhờ Thanh Vi thông báo cho cô rồi. Cô có đồng ý không?
“…làng giải trí xưa nay là phức tạp bậc nhất. Cho dù em có là Gia Cát Lượng thì một đấu với một trăm vẫn là “trứng chọi đá” mà thôi.”
Câu nói đột nhiên vang lên văng vẳng. Tôi có chút do dự, thì ông ta lên tiếng:
- Nếu cô thấy không muốn thì thôi. Dù sao…cô cũng 26 rồi, nếu bây giờ không tranh thủ gây dựng chút tiếng tăm, chỉ sợ đến ba, bốn năm nữa cô có muốn cũng không còn cách nào.
- Tôi đồng ý!-Tôi quả quyết.
- Tốt!
Nhưng có lẽ tôi đã thật sự sai lầm, bởi vì, như Vũ nói, làng giải trí vốn là một thế giới phức tạp hết sức. Thế mà điều này tới khi mà tôi nếm trải mới thật sự thấm thía câu nói đó của hắn. Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! - Chương 14
MẬT NGỌT CHẾT RUỒI
~~Luôn có một thiên thần bên cạnh bảo hộ ta…~~
Tôi lê tấm thân mỏi nhừ ra khỏi cái xe cà khổ của công ty. Con bà nó! Rốt cuộc ông sếp này kiết tới mức nào chứ?!
- Hứ!-Đỗ Thanh Vi đi ngang mặt tôi, kiêu kỳ hất tóc, dáng vẻ thách thức đến phát ghét. Kiếp trước tôi đào mồ nhà cô ta à?!
…
Buổi trình diễn sắp bắt đầu, bọn tôi tranh thủ tập thử. Lúc tô son tôi mới biết, cây son hiệu Chanel đắt tiền đã bị thay bằng một cây son không chỉ là hàng nhái mà còn là đồ quá hạn nữa chứ!!! Yaaaaa… Là ai dám bày trò này???
Mắt tôi sắc bén lia một vòng sang đám người bên kia. Mắt dừng lại ở đôi môi nhếch lên của…Đỗ Thanh Vi. Hừ! Sao ngay từ đầu tôi lại thiếu đề phòng thế nhỉ???
- Bà chị! Còn đứng trơ ra đấy? Mau mau trang điểm đi!!!!-Thanh Vi “tốt bụng” nhắc nhở.
- Cảm ơn! Cô thật là TỐT BỤNG ghê nha!-Tôi thiếu điều muốn siết cổ chết con nhỏ ấy.
- Hihi…-Cô ta yểu điệu che miệng cười nhưng ánh mắt lại không cười tí nào hết. Bày trò!
…
Giờ nghỉ ngơi, tôi xoa xoa cái bàn chân mỏi nhừ. Đang định đứng lên đi rửa mặt cho tỉnh táo thì…
- Á!!!!
Tôi không may vấp phải đống vỏ trái cây của “ai kia” và rồi té oạch xuống đất. Chết tiệt! Con nhỏ này…
- Chị Lãng! Chị tính làm hề à???-Đỗ Thanh Vi lên tiếng châm chọc.
- Hừm! Thật là…ai mà không có đạo đức và hiểu biết lại vứt rác bừa bãi thế này?! Chưa tốt nghiệp tiểu học chắc? Đúng là thứ người hiểu biết nông cạn mà!!!!-Tôi mượn dịp hét lại. Mắt cười gian xảo. Có điều tôi không ngờ, con nhỏ Thanh Vi ấy mặc quả là dày.
- Hihi…Người vứt rác thì là hiểu biết nông cạn nhưng người té vì rác còn ngu xuẩn hơn. Nhỉ???
- Hừm!!!
********************Sunflower
Buổi tối. Tôi đang ngồi xem phim thì điện thoại của tôi rung lên từng hồi.
- Gia Vũ???
[Em vẫn ổn chứ???]
- Nếu không ổn thì tôi sẽ không nghe điện thoại rồi!!!-Tôi châm biếm. Hứ!!!
[Có ai giở trò quậy phá hay không???]
- Không!!! Không có!!!
Tôi có một nhược điểm rất nặng là…mỗi khi nói dối, tôi sẽ lặp lại câu nói của mình nhiều lần như để khẳng định sự thật vậy. Người nào tinh ý một chút thì rất dẽ nhận ra.
[Anh hỏi lần cuối, là có…hay không???]
- Không có! Không có!!!
Đầu dây bên kia cúp máy mà không thèm chào. Thứ gì vậy trời???? Hứ!
Cộc…cộc…
Một nhân viên phục vụ đem bánh vào cho tôi. Tôi mỉm cười ngồi xuống thưởng thức, mới ăn được có 3 miếng thì đột nhiên lưỡi tôi cứa phải vật gì đó ben bén. Tôi hoảng sợ nhả ra mới phát hiện trong bánh có mấy mảnh thủy tinh vỡ li ti. Hừ! Đỗ-Thanh-Vi!!!!!!!
Buổi ra mắt cuối cùng cũng đã bắt đầu. Tôi luống cuống mang giày vào, nào ngờ…
- Á!!!-Tôi hét lên một tiếng. Mẹ kiếp! Ai chơi ác bỏ dao lam vào giày tôi thế này???
- Hả??? Có chuyện gì vậy chị Diên Lãng???-Thiết kế trang phục chạy ào đến bên tôi hỏi han.
- Không có gì.
Đã sắp tới giờ biểu diễn. Hừ! Muốn tranh với tôi hả Thanh Vi. Hết cửa rồi nhé!!!
…
Giữa những tràng pháo tay liên hồi, tiếng máy ảnh vang lên tách tách, chân tôi dù đau buốt cũng cố gắng bước đi uyển chuyển. Má ơi!!! Chắc lát nữa mất máu chết quá!!!
- Diên Lãng…
Lúc tôi quay người đi vào phòng thay đồ, trong phòng vang lên một tiếng của người rất-rất quen thuộc. Hả??? Lương Gia Vũ?!!!
- Anh…Anh làm gì ở đây??? Đây là phòng thay đồ mà!!!
Hắn không nói gì, lẳng lặng cúi người tháo giày tôi ra. Anh…
- Á!!! Đau!!!-Tay hắn lỡ chạm vào vết thương trên chân tôi. Tôi vẫn không hiểu…hắn xuất hiện ở đây là gì???
- Đáng đời!!! Dặn trước mà không chịu nghe.
- Anh!!!! Đồ ác độc!!!! Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi! - Chương 15
TÌNH CẢM MẶN NỒNG
~~Người càng mạnh mẽ thì trái tim lại càng mềm yếu…~~
Tôi lặng lẽ nuốt nước miếng cái ực nhìn khuôn mặt âm trầm của hắn. Đáng sợ! Đáng sợ!!! Quá đáng sợ!!!
- Thật ra thì…
- Có phải là người tên Đỗ Thanh Vi làm vậy không???
- Ơ…
- Phải-hay-không???
- Phải!!-Tôi hoang mang trả lời thật tình. Haiz…Đồ khốn này!!!
- Hay lắm!!! Chẳng phải cô thông minh lắm hả??? Tại sao lại bị người khác hành ra cái dạng quỷ sứ này?!!!
- Hứ!!! Chẳng qua tôi đã nghĩ sẵn một tá kế hoạch âm mưu để “chơi” lại con nhỏ ấy rồi. Hahaha…Chỉ tiếc là kế hoạch chưa kịp thực hiện thì gặp ai đó phá đám!!!
- Hay nhỉ??? Kế hoạch “chơi” người??? Ngu si!!!!
- Anh!!!!
- Cô nương à! Sau này có muốn “chơi” người thì nhớ đem cái đầu theo đi!!! Haizz…Tôi thật bất hạnh khi cưới phải cô!!!
Buổi tối. Khi tôi đang im lặng ngồi xem ti vi thì hắn cười gian đưa tôi ly nước, nói:
- Nè! Uống đi!!!
Tôi có chút lưỡng lự. Ly này sẽ không có độc chớ??? Nghi-ngờ-quá!!!
- Cảm ơn!
Tôi gật đầu nhận lấy, nhất thời không nhận thấy ánh mắt hắn cực kỳ gian xảo!!!
…
- Ưm….Sao đột nhiên chóng mặt thế này???-Tôi uống xong, được một lát lại thấy hoa mắt. Cái gì đây???
- Đây là ly nước…có xuân dược!-Hắn giải thích. Tôi dù sắp ngất xỉu cũng gắng gượng gào lên:
- Khốn kiếp!!! Đồ hạ lưu! Hạ lưu chết tiệt!!!...Anh tại sao lại bỏ thuốc??? Anh bắt tôi đi buôn người chắc?! Yaaaa!!!! Đợi tôi tỉnh lại nhất định chém chết anh!!!!!!!!!!
ẦM…Xong thì bất tỉnh nhân sự.
Tôi cả người nóng rực, cảm giác giống như có một ngọn lửa vô hình bao lấy tôi vậy. Còn không phải tại hắn ta hại người?!
- Cởi đồ ra sẽ hết nóng…
Có lẽ do bản tính lì lợm đã lâu quen thói nên thuốc ngấm cũng lâu hơn người ta. Tôi còn cố gắng trợn trừng mắt, nói:
- Chết tiệt!!! Mau-cút!!! Tôi không cần, không cần a!!! Á!!!!!!
- Hơ…hơ…Có vẻ như có người hơi bị cố chấp nhỉ?!
Xoẹt.
Tiếng xé vải vang lên thánh thót. Chiếc váy ngủ ba mẹ tôi mới mua tháng trước nay đã “oanh liệt hy sinh” nằm dưới đất!!! Con mẹ nó, thằng điên này bị khùng rồi!!!
- Cút-ngay!!!
- Im lặng nào!!!
Môi tôi bị hắn chiếm lấy. Nụ hôn nóng rực như ngọn lửa dần dần lan khắp không gian. Ưm…
- Huhu…Đừng mà! Đừng mà!!!-Tôi sợ đến tái mặt.