Vì trời khá nắng lên Anh ngồi ở sô pha phòng khách một lúc rồi ngủ quên, giấc ngủ rất ngắn, nhưng lúc cô thức dậy đã chả thấy ai xung quanh cả. Nghe tiếng lạch cạch như nấu bếp, Anh bước vào., Quang cũng ngẩng lên nhìn cô, mỉm cười hỏi:
-không đi chơi à?
-nấu một mình à?- hai câu hỏi chả liên quan gì đến nhau cả.
-ừ, tớ muốn các bạn được chơi thoải mái thay cho quà ngày hôm qua.
-tôi giúp nhé,.- Anh lại gần, với tay lấy cái tạp dề trên móc, bắt đầu mặc.
-không cần đâu tớ có thể tự làm mà,với lại…-Quang ngừng nói khi thấy Anh bắt đầu cầm nạo, nạo khoai tây- ê, sao cậu có thể làm nhanh vậy? –Quang trố mắt khi thấy tốc độ gọt khoai của Anh.
-sủi
rồi kìa.-không ngẩng đầu, cô nói với Quang.
-á..
…
30’ sau:
-ê, đó đâu phải cách nấu sườn chua ngọt, phải thế này…xong thế này..cuối cùng mới thế này chứ. Sao cậu nấu kiểu gì vậy?- Quang thắc mắc khi Anh làm ngược các thao tác cậu biết, nhưng lại rất chuyên nghiệp.
-món cháo ngao sủi nữa kìa- tay vẫn đảo đảo những miếng sườn trong nồi, mắt vẫn không nhìn, cô nói với Quang- không phải tò mò, không thừa đâu mà lo.
.k e n h t r u y e n . p r o.15’ sau:
-thơm quá!..-Quang ngửi mùi từ mấy món Anh làm. Món nào cách làm cũng ngược và quái gở nhưng ra thành phẩm lại là mùi mà mới ngửi đã chảy nước miếng.
-ăn thử không?-Anh lơ đãng hỏi.
-hả, thôi lát nữa, sắp xong rồi mà, mọi người sắp….
Quang im lặng vì có một miếng sườn đang ở trước mắt cậu, ngửi mùi thơm cậu khẽ nuốt nước bọt, miếng sườn đang đến gần miệng cậu, vừa há miệng ra thì:
-a, anh Quang ơi, mùi thơm quá!
Tại cửa bếp. Minh và Vân Anh vừa vào. Nếu nhìn từ góc độ đó thì việc làm của hai người trong bếp hiện đang vô cùng tình tứ. Một tay Anh cầm đũa, tay còn lại hứng miếng sườn cho khỏi rơi, miệng Quang đang há ra, mặt hơi phớt hồng, tuy nhiên là mặt Anh không hề có cảm xúc gì.
(đừng bảo mình chém, chap này 80% là thật đấy.
Cái vụ mà Anh cứu Minh với Vân Anh cũng là thật luôn, lần mình đi chơi tình cờ chứng kiến, nhưng cái chị làm anh hùng lại không may mắn như Anh. Cứu được người ta thì bản thân lại bị gãy chân, giờ viết lại bùn cười quá . Bye mọi người. Trả hết nợ rồi nhé…Mình có thể yên tâm ngủ ngon ùi….hihihihi. à yeuem2ngayruoi hỏi mình sao không cating nhân vật từ đầu. mình trả lời luôn là vì cating từ đầu sẽ rất rối nên xuất hiện nhân vật mới mình sẽ giới thiệu luôn .thank vì mọi người đã ủng hộ *cúi đầu* ooo)
CHAP 8: ĐI DU LỊCH NÀO..(3)- KÝ ỨC HIỆN VỀ…
Khẽ đưa mắt nhìn hai người đang bước vào. Mặt Quang đỏ bừng lên, cậu đưa mắt nhìn Anh, thấy Anh đang nhìn ra cửa, xong ngoảnh lại nói với cậu:
-há miệng ra, tôi mỏi rồi…
-ờ…-Quang há miệng cho Anh đút miếng sườn. Miếng sườn rất ngon,mềm, hơi ngọt ngọt, chua dịu và có một mùi gì thơm thơm lạ lạ, cậu gật gù:
-ngon quá..
-ờ..-Anh quay người, tiếp tục gắp sườn ra đĩa.
Ở ngoài cửa, Minh khẽ cau mày nhìn Anh. Còn cô bé Vân Anh khẽ kéo tay áo cậu,thì thầm :
-đây là cô bạn Anh lúc nãy anh hỏi đây hả?
-ừ.
-Chị ấy xinh thế. Là người yêu của anh Quang hả?
-KHÔNG..-Minh to tiếng, rồi nhìn quanh. Anh quay lại nhìn cậu mấy giây, khẽ cau mày rồi tiếp tục gắp sườn.
Quang thì lên tiếng hỏi:
-có chuyện gì vậy?
-không có gì đâu ạ!- V.Anh lấy tay xua xua trước mặt.
-hai người đi đâu về đấy?
-về nhà bà anh Minh ạ!
-à..-Quang gật đầu, tỏ ý hiểu. lúc đó, các cô bạn cùng lớp cũng bước vào. Họ vừa đi chơi loanh quanh ở đây. Chiều mới ra tắm. Ai cũng hít hà mùi thơm rồi nói:
-thơm quá..
-lớp trưởng ơi, món gì thế?
-ăn được chưa, tớ đói rồi.
-đây đây, mọi người ra ngoài mua ít nước ngọt xong về ăn là vừa..-quang đi ra ngoài cười cười, lên tiếng. Mấy cô bạn nhìn Quang rồi cười khúc khích:
-hi hi..
-ha ha…bọn tớ đi nhé..hi hi
Lúc các bạn đi ra ngoài, Quang chả hiểu sao mà họ lại cười. Cậu khẽ hỏi cô bạn vẫn đang cười:
-sao vậy?
-lớp trưởng ăn vụng không biết chùi mép hi hi..thôi tớ cũng ra ngoài đây..hi hi..
Cô bạn bỏ ra ngoài làm Quang ngơ ngác, cậu đã ăn gì đâu? Rồi chợt nhớ ra đưa tay lên miệng. Trời ơi vẫn còn dính ít nước sốt. Quang đang đi vào nhà vệ sinh thì Vân Anh chạy đến lôi ra ngoài. Trong bếp Minh khẽ lên tiếng:
-sao cậu lại làm vậy?
-gì?-Anh lơ đễnh hỏi.
-sao lại làm như vậy?
-thì sao?
-cậu.,.cậu…sao lại làm thế với người con trai khác?
-người con trai khác?-Anh quay lại nhìn Minh, khẽ cau mày.
-thì…thì..-Minh bối rối, cậu đâu có là gì của Anh, cậu lấy quyền gì lên tiếng chứ..
-Có nước rồi đây!! –các cô gái đã quay lại, tay cầm mấy chai nước ngọt và một két bia- Dọn ra ăn thôi.
Sau khi dọn bàn ăn ra thì mọi người cũng về đầy đủ, Quang lấy ra một chai vô-đka 20 độ, bảo để cho mem nào thích cảm giác mạnh. Mỗi góc rót một cốc. Tâm ngồi cạnh Anh cũng hứng thú lấy một cốc, nói là tí nữa uống thử xem mùi vị thế nào (cay xè lưỡi, ham hố gì?).
Suốt bữa ăn mọi người nói về vụ Minh tí bị tai nạn và Quang ăn vụng, tiếng cười vang cả nhà. Minh ngồi đối diện với Anh và Tâm, cứ nhìn Anh suốt bữa ăn không nghe thấy câu chuyện của mọi người xung quanh. Khi mọi người nói đến vụ Minh và Vân Anh ôm nhau lăn mấy vòng ở đường chả hiểu sao Anh thấy vô cùng khó chịu. Nhìn ly vô-đka trước mắt, Anh tưởng nó là ly nước lọc bèn cầm lên tu một hơi hết nửa cốc, trong lòng tức giận chả thấy vị cay xè của rượu đâu, đến khi Tâm lên tiếng:
-sao uống rượu mà như uống nước lã thế?
Anh lập tức bỏ ly
rượu ra, quay lại hỏi Tâm:
-rượu?
-ừ, uống không có cảm giác gì à?
-không hay rồi…-Anh nói mà mi mắt nặng trĩu, như muốn nhắm lại ngay bây giờ.
-sao thế, say rồi à?
Tâm vừa dứt lời, lập tức Anh ngả người vào Tâm, mắt nhắm tịt, mặt đỏ bừng. Minh thấy vậy đứng lên xem thế nào thì Quang ngồi gần hơn đã đến trước, bế bổng Anh lên nói:
-cô ấy say rồi, mọi người cứ tiếp tục ăn đi, tớ đưa cô ấy vào phòng ngủ…
Nhìn Quang bế Anh vào mà Minh vô cùng vô cùng khó chịu, cậu chỉ có thể ngồi nhìn họ khuất bóng sau cánh cửa kia, bực mình cậu vớ lấy chai bia, ngửa cổ tu một hơi hết.
Trong phòng, Quang khẽ đặt Anh nằm xuống giường, khẽ vén chỗ tóc mái của Anh, đặt lên một cái khăn mặt ẩm rồi đi ra ngoài.
( Mỗi lần Anh uống rượu là ký ức đáng sợ của ngày xưa sẽ hiện về, nên Anh không bao giờ uống rượu, giờ trót uống rồi đương nhiên là sẽ nhớ lại)
*
Một ngày hè 3 năm trước.
Trong một ngôi nhà nhỏ, có 2 bố con đang chuẩn bị bữa tối, đón người mẹ đi công tác cả tuần nay chưa về:
-bố ơi, mẹ sẽ mua quà cho con chứ?- một cô bé xinh xắn với mái tóc dài, làn da trắng vừa xếp bát vừa hỏi bố.
-tất nhiên rồi, mẹ sẽ mua quà cho cả hai chúng ta mà!- bố cô bé cười hiền.
….
Ring ….ring…ring..
- Alô, vâng đây là nhà Hoàng Minh Đạo..sao vợ tôi?
..
-bố ơi, mẹ sao vậy bố? bố ơi, đợi con với…
…
Khi đến bệnh viện, thứ mà hai bố con nhìn thấy là một người phụ nữ có tấm vải trắng che kín đầu.;
-thành thật xin lỗi gia đình, cô ấy đã mất, cô ấy bị xe tông vào đầu nên đã mất ngay tại chỗ, chúng tôi rất tiếc…
Trong đám tang, cô bé ấy đã khóc rất nhiều, cả tuần sau đó, cô bé không ra khỏi nhà..
1 năm sau.
Thời gian đã làm mờ đi nỗi đau mất mát nhưng Hoàng Anh ngày càng trầm lặng, ít nói. Một ngày, sau chuyến đi công tác về, bố đã đưa theo một cô gái kém bố 7 tuổi về nhà:
-Anh, từ nay đây là mẹ của con.
Anh nhìn cô gái chỉ hơn mình có 10 tuổi, nhưng nhìn mặt rất dịu hiền, y như mẹ vậy, tự nhiên cô nói:
-mẹ…!- cô bật khóc.
-ừ, ngoan, không được khóc –mẹ kế cười hiền dịu, dỗ dành cô.
Tối đó, mẹ kế làm nhiều món ngon, toàn là món cô thích. Suốt bữa ăn, cả nhà nói chuyện với nhau rất vui vẻ. Một tuần sau, bố lại có chuyến công tác mới. Bố vừa đi khỏi nhà, cô đang ngồi học bài thì nghe tiếng the thé phát ra ở dưới nhà:
-Anh, mày đâu rồi? xuống đây cho tao.
-dạ, mẹ bảo gì ạ?
-bảo gì à? Mày cứ ngầm ngập ở trên phòng làm gì? Có thấy cái nhà bẩn thế nào không? Lấy chổi quét nhà, xong lau nhà, lau bệ cửa sổ, giặt hết rèm cửa, thảm lau chân rồi nấu ăn, tất cả phải xong trước 12 nhớ đấy , không xong thì đừng có bảo tao ác, đây là cảnh cáo nếu không làm xong.
-bốp..-Mẹ kế vung một cái tát vào mặt cô, cô đang dứng sững chưa hiểu gì thì lại một cái nữa.
-bốp..
- cứ đứng trơ mắt ếch ra đấy, làm đi.
Nói xong mẹ kế quay ngoắt, bỏ vào phòng.
…
Những ngày sau đó, mẹ kế luôn tìm mọi cách để đánh cô, từ những lý do nhỏ nhặt là nấu ăn không vừa miệng (mặc dù rất ngon) đến việc làm việc nhà quá chậm…hôm nay thì:
-ở nhà chỉ có ăn với ngủ (ặc) mà học thế này đây. Khảo sát 6 môn mà có đến 3 môn được 8 là sao. Bây giờ cứ mỗi con 8 đánh 2 phát, mỗi con 9 một phát, cho mày biết thế nào là học không ra gì. – thế là 3con 8, 2 con 9, tổng cộng là 8 cái roi mây quật vào khắp người cô. Mẹ kế đánh thẳng tay làm vết thương rách cả da. Đánh xong, bà ta bỏ về phòng, nói:
-khóc với chả lóc, mau quét dọn, lau nhà đi.
Vì phải tiếp xúc với nước, nên những chỗ bị đánh cứ xót lên,rất đau. Vừa lau nhà,Anh vừa cắn răng chịu.
Trước hôm bố về một ngày, mẹ kế cho cô nghỉ, không phải làm gì và hăm dọa:
-mày mà hé môi nói với bố điều gì thì mày liệu nghe con, tao cho mày đi gặp ****** sớm đấy.
Những lần sau cũng như vậy cô chỉ có thể nằm trên phòng, tự xoa dầu cho chính mình mà tủi thân khóc không thành tiếng. Sau này, mắt cô cứ ráo hoảnh, mẹ kế đánh thế nào cô cũng không khóc. Cô đã tổn thương quá nhiều rồi.
Sau này lớn dần lên, trong một lần:
-đi đâu mà giờ này mới về hả, cái loại con gái như mày, về muộn hơn mọi hôm nửa tiếng,rốt cuộc mày đi đâu?
-trực nhật.
-á, hôm nay mày dám nói với ****** thế à?- Mẹ kế vung tay định tát nhưng cô khẽ túm lại, cô nói bằng giọng lạnh băng:
-tôi có thể cho bà vào tù vì tội bạo hành con chồng đấy, những vết thương trên người tôi sẽ là bằng chứng để bà ngồi trong đó dài dài. Bà nên cẩn thận thì hơn. Tôi chịu bà đã 3 năm nay rồi tôi không thể chịu nữa đâu.
Nói rồi cô bỏ lên phòng. Từ đấy mẹ kế không đánh cô nữa nhưng vẫn mắng **** thậm tệ, mà toàn mắng những lí do không đâu thôi.
*
Nằm trên giường, Anh khẽ trở mình, chiếc khăn ẩm rơi xuống đất,
nước mắt từ khóe mắt cứ trào ra. Cô vẫn mê man chưa tỉnh lại.
Đã 3h chiều,mọi người đã ra biển chơi. Quang cũng vừa từ biển lên, đi vào nhà, tự nhiên cậu nhớ đến Anh, không biết cô đã tỉnh chưa nữa. Khẽ đẩy cửa phòng, lại gần và cậu nhận ra cô đang khóc. Một cô gái lạnh lùng như Anh cũng có lúc khóc sao? Nhưng nhìn cô khóc, trên trán lại lấm tấm mồ hôi, cậu lấy cái khăn lau mồ hôi trên trán cho cô, rồi cúi xuống…hôn lên đôi mắt đó.
Xong cậu đứng lên và giật mình. Có một đôi mắt vừa mở ra và đang nhìn cậu chằm chằm.
CHAP 9: lại một người rung động.
Đôi mắt đen láy, trong veo, long lanh đầy nước, tròng mắt đỏ hoe, nước mắt vẫn tuôn xuống khuôn mặt trắng trẻo đó. Nhìn cảnh đó, Quang tự nhiên ngẩn ngơ, rồi cứ thế đứng như vậy cho đến khi một giọng nói lạnh lùng cất lên:
-tránh ra..
Quang lập tức đứng dậy, lùi ra ra sau, mặt cứ thế đỏ lên, ngượng nghịu gãi đầu, lại nhớ đến cảnh lần trước Tuấn chỉ chạm vào mặt cô mà cô đá hắn không thương tiếc ra cửa:
-xin lỗi,tớ..
Không để Quang nói hết câu, Anh ngắt lời:
-đi ra ngoài đi.
-ơ,…
-tôi muốn yên tĩnh…
-ờ..vậy tớ ra ngoài..
Quay người bước đi, Quang đi ra ngoài. Tay vừa chạm vào nắm cửa, cậu quay lại nói:
-xin lỗi…-rồi bước ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cánh cửa lại.
Còn lại một mình,Anh khẽ nhắm mắt, ngẩng mặt lên trần nhà. 5s sau cô từ từ cúi đầu,nhìn thẳng vào cánh cửa. Hai mắt mở to, môi mím chặt, lấy cùi tay lau hết nước mắt. Xong cô đứng dậy, đi đến trước cánh cửa. Khẽ hít một hơi thật sâu, rồi nhẹ nhàng thở ra, cô bước ra ngoài, cô muốn ra biển chơi, cô muốn quên hết và không muốn khóc nữa.
Gió biển mát rượi, vừa đi Anh vừa hít thở thật sâu để không khí mát mẻ căng tràn lồng ngực. Cô mặc chiếc áo phông dài ngang đùi, một chiếc quần sooc ngắn, đi chân trần. Khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, cô thấy Tâm đang ngồi với Minh và Quang. Thấy cô, Tâm vẫy vẫy ra hiệu lại gần, cô bèn đi đến đó. Đến gần, Tâm nhìn Anh rồi trố mắt:
-vừa khóc hả?- nói điều này xong, Tâm thấy hối hận, người như Anh mà có lúc khóc sao, khéo không được trả lời còn bị mắng cho một trận thì khổ, quả nhiên:
-vừa rồi đi không cẩn thận, ngã úp mặt xuống cát..-Anh lơ đễnh trả lời, nhìn bộ bikini màu đen của Tâm, khẽ nhíu mày- nhìn bộ này không hợp gì cả.
-hả?
-rất già..-Anh thản nhiên nói, ra ngồi xuống cái nệm hơi, để lại gương mặt ngơ ngác của Tâm.
Các bạn đang đọc truyện tại .k e n h t r u y e n . p r o.
Lát sau Tâm chạy lại, kéo tay Anh, thì thầm:
-già thật sao?
-ờ..
-vậy phải làm sao?
-trót mặc rồi thì mặc luôn đi, sao trăng gì..-Anh thản nhiên đáp.
-thôi đành vậy.
Ngồi đối diện với Quang và Minh, Tâm nói rất nhiều, Anh chỉ trả lời hờ hững:
-sao không mặc áo tắm?
-không thích..
-không tắm hả?
-đâu cứ phải mặc áo tắm mới tắm được,..
-ừ.. mà này…!
-hử..
-cái con bé Vân Anh ý..
-sao?-Anh nhíu mày.
Tâm nhìn xung quanh, thấy Quang và Minh đang nhìn hai người nói chuyện, bèn cười:
-hì hì..
- hai cậu đang nói gì đến Vân Anh phải không?-Minh hỏi.
Nghe Minh hỏi, Tâm buột miệng:
-ôi, thính như ..d-o-g.. ối, xin lỗi…-Tâm đưa tay lên bịt miệng, nhìn xung quanh, thấy mặt Minh chau lại, lông mày giật giật, Quang thì đang cười cười, Anh thì khóe môi nhẹ nhếch lên, cô đang nhìn ra hướng khác, nhưng nụ cười đó làm cho 3 con người trước mắt sững sờ.
Quay lại với gương mặt hàng ngày, thấy 3 người trước mắt đang nhìn mình chăm chú, cô nhíu mày lại quay sang nhìn Tâm hỏi:
-Vân Anh làm sao?
-à, thật ra, nó..nó..-nhận ra 2 người kia vẫn đang dỏng tai lên nghe, Tâm lấy tay xùy xùy- hai người đi chỗ khác chơi, đây là chuyện của con gái.
-ờ..
-ừ..
Đợi 2 tên đi xa rồi, Tâm mới khẽ nói:
-sao nó mới 14 tuổi mà vòng 1 to thế nhỉ?
Anh tí thì đâm đầu xuống đống cát, cô tưởng có chuyện gì xảy ra, hóa ra là..
-kệ nó, ghen à?-Anh nhìn đi chỗ khác, lơ đãng nói.
-ừ, phải, đang ghen đây. Hix, vừa rồi đi vào thay đồ, mình với nó thay, nó bảo vòng 1 của nó là 93, nghĩ mà vẫn sợ.
-cậu kém à, mà phải nói?
-ừ, mình chỉ có 87..
Lần này thì Anh thật sự đâm đầu xuống đất, trời ơi. 87 với 93 kém gì nhau chứ, cô có 84 cô còn không than thở gì mà, đúng là phiền nhiễu, cô hỏi:
-con gái hay để ý những cái này hả?
-ủa, chả nhẽ cậu không phải con gái?
-phải, nhưng trước giờ tôi chưa nghe ai nói những chuyện này bao giờ.
-à, ừ, đúng là hay để ý thật, thôi xuống tắm đi.
Nói rồi Tâm kéo Anh xuống biển. Nước biển xanh, rất mát, cảm giác thật thoải mái. Thôi quên hết chuyện không vui đi, giờ phải hưởng thụ, đi chơi bóng chuyền thôi….
*