watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
Truyện Vì Đó Là Em
Truyện Vì Đó Là Em
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

Truyện Vì Đó Là Em

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Nói xong, con nhỏ bắt đầu cất giọng, hát một bài hát mà tôi không nhớ tên, thường thì, tôi chỉ nghe nhạc, giọng điệu, chứ không nhớ tên bài hát bao giờ, giọng hát của nhỏ âm vang, nghe thật hay.. tôi gật gù, con nhỏ này lắm tài thật…
Sau 2 lượt, một lượt là nhỏ lớp trưởng, một lượt là đứa con gái tên Nhung hôm trước, học cùng đội tuyển toán với tôi, cứ mỗi lần có đứa biểu diễn xong, y như rằng bọn nó lại rú lên: đừng gọi tao, đừng gọi tao, điệp khúc ấy mãi không bao giờ hết..
- Tớ chọn bạn Đức…
Cái gì thế này, tôi ngẩn người, tôi bị chỉ định lên hát ư..
- Vâng, bạn Nhung sau khi trình bày xong đã chọn bạn Đức, 2 bạn cung đội tuyển toán, thế nên có vẻ tình cảm rất đặc biệt đây.. con nhỏ lớp trưởng bắt đầu phụ họa, làm cho mặt tôi đỏ lên
- Tớ.. không biết hát.. tôi ngập ngừng
- Không biết thì bạn có thể trình diễn một cái gì đó gọi là khả năng của bạn…
Tôi nhìn quanh, chả biết làm gì, kì thực, hát hò là cái trò mà tôi ghét nhất, chả bao giờ tôi hát thành công được một bài, nửa bài thôi đã là sướng lắm rồi, toàn sai nhạc, mà giọng của tôi cũng không hay cho lắm…. Đang bí, tôi thấy ở góc lớp, có quả bóng đá của bọn con trai..
- Tớ mượn quả bóng đá
Bọn con trai trợn tròn mắt, còn con gái thì không nói gì..
- Bác học chơi đá bóng à…. Chuyện lạ đây
Tôi lẳng lặng đưa bóng lên, lấy ngón tay trỏ làm trụ, tôi bắt đầu xoay quả bóng đá như người ta xoay bóng rổ, quả bóng đá nhẹ hơn, và bé hơn, thế nên là giữ thăng bằng cũng khó hơn. Quả bóng bắt đầu xoay tít mù trên tay tôi, tôi hất nó lên, và nó rơi xuống, vẫn quay….tí thì rơi..
- OA… cả lũ hò reo cuồng nhiệt, cả bọn con trai và con gái, chúng nó đâu ngờ, thằng mọt sách như tôi, lại có thể điều khiển trái bóng như vậy, cái mà tôi đã tập với bố từ khi còn bé cơ, lần đầu nhìn thấy bố làm, tôi cảm giác như quả bóng có ma thuật, và rồi, tôi năn nỉ bố dạy cho tôi
Tiết mục biểu diễn của tôi kết thúc, kế theo, tôi chọn thằng lắm mồm lên bảng, và dĩ nhiên, nó chưa kịp làm gì thì đội kiểm phiếu đã hoàn thành xong nhiệm vụ của mình...
* * *
Chap 6: Lá thư bí ẩn
"Sau một thời gian kiểm phiếu và tính toán số lượng phiếu hợp lệ, cũng như những phiếu không hợp lệ của các bạn, thay mặt ban kiểm phiếu, tớ xin đưa ra con số cuối cùng như sau…"
- Hoàng Dũng … 14%
- Mỹ Hạnh…. 35%
- Tuấn Đức… 7%
- Lan Anh… 28%
- Vũ Tùng…. 16%
Tôi thở phào nhẹ nhõm… may mắn, là không phải làm cái chức bí thư này, bí thư nọ, tôi không muốn dính tới mấy cái vụ làm cán bộ lớp, nó thực sự mệt mỏi, và cũng vô vị nữa. Trở thành cán bộ lớp, sẽ phải gánh trên người một đống công việc làm thêm, và tôi, không phải tuýp người thích sôi động, ưa ồn ào, tôi thích sự yên tĩnh, và trầm mặc…
- Sau đây mời các bạn cán bộ mới lên ra mắt trước lớp….
Tiết sinh hoạt kết thúc, trong niềm vui, vậy là cái Hạnh làm bí thư, 2 phó là thằng Tùng và Lan Anh… không có tôi, thật là may mắn…
Sáng hôm sau, tôi đi sang bên lớp A1 học đội tuyển toán, tới nơi, căn phòng vắng hoe, chả có ai cả. Cũng tốt, tôi luôn tới sớm một chút, để được lên phòng, và ngồi nhìn ngắm đường phố…
- Cậu tới sớm nhỉ…
Tôi quay ra, là Vân, cô bạn học bên lớp A1, hôm nay không thấy cô bạn tóc dài, chắc là tới sau…
- Uk, tớ thành thói quen rồi…
- Tớ nghe nói khá nhiều chuyện thú vị về cậu đấy.. nhỏ nháy mắt tinh nghịch và ngồi lên bàn, chân đung đưa..
- Có gì về tớ..
- Một con người luôn đi học bằng ô tô, học cực đỉnh, chơi thể thao khá tốt.. và lầm lì nhất lớp…
- Uk, đó là tính cách của tớ.. tôi trả lời cộc lốc
- Tớ sẽ làm cậu thay đổi hết, nếu như ….. nhỏ thủng thỉnh không nói nữa
- Tớ không quan tâm… Tôi đáp lạnh lùng, và bắt đầu trở lại với trang truyện của mình
- Thú vị… nhỏ cười phá lên, bất giác, tôi liếc mắt sang, thấy nhỏ bắt đầu hì hục viết lách cái gì đó, nhưng cũng không phải là việc mà tôi quan tâm, cũng như tôi có thể quản được, ai cũng có công việc của riêng mình..
- Chào Đức, Chào Vân…
- Uk, Chào Nhung…
Dần dần thì các thành viên khác trong lớp cũng bắt đầu tới, 6 người, 1 thầy giáo trong cái lớp học to đùng, kể cũng mênh mông thật.. từng bài giảng lại tiếp tục, tiếp tục, đều đều vang lên, những tiếng trao đổi, tranh luận bài… học ở môi trường ít người như thế này, thì tôi không thể không lên tiếng được, tôi cũng có phát biểu, nhưng chỉ là khi thầy giáo hỏi tới quan điểm của tôi, còn lại, tôi chỉ lặng lẽ làm bài cũng như lặng lẽ lên bảng.. trái ngược với tôi, Hoàng Vũ, cậu bạn ở A4 tỏ ra khá sôi nổi, và ga lăng, trong lớp có 3 bóng hồng, không kể cái Nhung lớp tôi, thì 2 đứa kia cũng gọi là xinh, vì thế, cậu ấy cũng tỏ vẻ con trai đàn ông, khi giữa giờ đi mua nước cho 3 cô gái uống…
Chả liên quan tới tôi.. tôi vẫn chăm chú đọc truyện…
" Bụp " tiếng đập bàn thật mạnh, tôi giật mình…
- Này bác học, cậu không rời trang sách được hả
- Đó là sở thích của tớ… lại là nhỏ Vân..
- Tất nhiên, nhưng tớ muốn mượn, để xem cậu đọc cái gì mà chăm chú đến vậy..
- Nó là vật bất li thân của tớ.. tôi đáp..
- Nếu buổi sau cậu mang nó tới lớp, tớ thề là sẽ lấy được nó, cậu không thể ôm nó, ngay cả khi vào nhà wc chứ.. nhỏ cười khoái trá, rồi đi ra. Tôi phát bực với nó…, con nhỏ lắm điều
Nghỉ ở nhà Chủ Nhật với tôi, cũng là lúc tôi thực hành vào bếp… tôi có thói quen, chủ nhật, tôi ở nhà, và đó cũng là ngày nghỉ của bác Mẫn, bác không còn phải nấu cơm cho tôi nữa, tôi sẽ tự nấu ăn cho riêng mình, cũng bởi vì niềm đam mê của tôi, và bởi vì, tôi muốn cho 2 bác một ngày nghỉ thoải mái, đúng nghĩa theo ngày nghỉ, vì dù sao, lớn như thế này rồi mà vẫn có người nấu cơm cho ăn thì với tôi, đó cũng là không nên…
Mới đâu, bác phản ứng kinh lắm, nhất định không cho tôi tự nấu, vì theo bác bảo, tôi tự nấu.. ? tôi có biết nấu ăn là gì, đã từng cầm con dao là gì mà tự nấu. Nhưng sau khi thể hiện cho bác, ít ra, tôi cũng biết làm mấy cái việc đơn giản như nhặt rau, hay là thái thịt nhỏ ra để đun, thì bác không còn cản tôi nữa. Tôi biết nấu ăn từ khi học lớp 4, khi đó, nhà tôi còn nghèo, đâu có như bây giờ, vậy nên, mọi việc trong nhà, tôi đều có thể làm được cả..
Trưa nay.. làm thử cơm rang thập cẩm xem nào…
Lấy cơm nguội từ hôm qua ra, tôi mua dưa chua, giò lụa, một ít hành khô, lọc lấy một chút thịt gà còn từ hôm qua, xé nhỏ ra, bắt đầu chế biến… 2 quả trứng nữa là đủ cho bữa ăn…
Mỗi lần tự nấu ăn như vậy, tôi lại thấy vui….
Thứ 2 đầu tuần trôi qua nhẹ nhàng, không có gì đặc biệt, có chăng, chỉ là việc bọn con trai trong lớp đã hô hào an hem thứ 7 này ra sân cổ vũ chúng nó, yêu cầu 100% anh em con trai có mặt, chị em con gái cố gắng đi càng nhiều càng tốt để lấy tinh thần, và cũng để lấn át cái hội cổ động viên xinh như mơ của các lớp văn phía dưới..
Sáng thứ 3, tôi đi học, dạo này gió lạnh ngày càng nhiều, tôi bị ho, khản tiếng, hầu như không nói được, chắc tại mấy hôm trước ăn mặc phong phanh, nên giờ lãnh hậu quả nghiêm trọng…
Có thư, một mẩu giấy nhỏ ở trong cái thanh sắt thủng ở ngăn bàn…
" sao cậu không dùng món quà tớ tặng …. "
Lại là dòng chữ ấy, cái chữ con gái, hôm đó về nhà, tôi bóc quà, nhận ra, đó là một đôi gang tay len, thảo nào, nhưng mà tôi không dùng nó, đơn giản, tôi không phải ra ngoài nhiều, mà cũng không có thói quen đi găng tay, khi học bài, vì nó cầm bút vừa trơn, vừa khó…
" Không biết đứa con gái này là ai đây ".. tôi tự nhủ, nhưng tôi cũng không viết lại một dòng nào nữa, viết, rồi họ lại trả lời, rồi lại viết, tôi không thích….
Lạnh như vậy, mà cũng phải xuống tập thể dục, rất may là có cái nhà thể chất,và hôm nay, cũng học môn mà tôi yêu thích… bóng bàn.
" Lạnh thật đấy chúng mày ạ…. " bọn con gái trong lớp xoa xoa tay, run thật, tôi cũng cảm thấy, gió lạnh đang cố gắng xé tan từng lớp áo của tôi, thò cái bàn tay băng giá của nó vào tận người tôi vậy, xoa xoa tay cho đỡ rét, tôi cùng với bọn ở lớp xuống dưới phòng thể chất..
- Các em, hôm nay chúng ta tập giao bóng, nội dung kiểm tra cũng như vậy, các em chia cặp luyện tập giao bóng, giao qua lại cho nhau, yêu cầu sao cho hết 10 lượt, các em sẽ được 10 điểm…. rõ chưa
- Vâng ạ..
Bọn con gái lắc đầu lè lưỡi, bọn con trai, có đứa thì tỏ ra phấn khởi, và có đứa, thì cũng không kém bọn con gái là mấy.Tuy nhiên, bản tính thì mấy cái trò vận động này, con trai luôn là người chiếm ưu thế hơn con gái, mà việc chọn cặp tập luyện, tất nhiên, con trai có 11 đứa, mà con gái tận 23, thế nên, chỉ có chị em nào nhanh tay nhanh chân, mới chọn được người đánh khá khá một tí, để kèm cặp mình… tôi nhìn thấy cái trụ để xà, thế là tôi ra đó, và ngồi xuống, nhìn thấy bọn nó đang tranh nhau vợt, và mấy thằng con trai thì bắt đầu hướng dẫn các bạn nữ cách cầm vợt sao cho tốt.. ( tất nhiên là thầy giáo đã hướng dẫn từ trước, nhưng hầu như chả đứa nào nghe, chúng nó còn mải buôn truyện, giờ kiểm tra, mới ngớ người ra ).
- Đức này, cậu với mình là một cặp nhé…
Tôi quay ra, là nhỏ Hiền lớp trưởng…
- Uk, nhưng đợi mọi người tập luyện xong thì mình tập nhé..
- Cậu có biết chơi bóng bàn không, tớ chả biết gì cả…
- Tớ biết chút ít thôi. Tôi đáp
- Vậy cũng được rồi, hì hì… vậy là nhỏ ngồi xuống gần tôi, tôi cũng không nói gì…
Cuối cùng, sau 15p, bọn nó cũng chán, dù gì thì thứ 5 mới kiểm tra, và chúng nó, nhất là bọn con gái, cũng bắt đầu không chịu nổi những cái vợt nhỏ bé này, và bắt đầu bỏ cuộc. Tôi gọi Hiền, đi ra bàn tập…
- Cậu nhớ nhé, tay phải đặt như thế này, chân di chuyển…. tôi bắt đầu nói lại những thứ, mà trước đây bố tôi đã từng nói với tôi như thế, và cả bác
Khang nữa… truyền đạt hết lại cho nhỏ lớp trưởng..
- Giao bóng đi…
Nhỏ lớp trưởng khuôn mặt căng thẳng, bắt đầu giao bóng, và dĩ nhiên, là hụt…, bóng bay sang khung bên kia, không phải khung của tôi….
- Khó quá Đức ạ…
- Được rồi, để tớ giao bóng, và cậu chỉ việc đỡ sao cho trúng ô thôi, ok..
- Tớ sẽ cố..
Tôi giao bóng, tất nhiên, không có xoáy hay lực mạnh gì cả, đơn thuần là phát bóng theo cái kiểu, mà khi đánh với bác Khang, có lẽ bị vụt cho tới tấp rồi…
Tuy nhiên, thì nhỏ Hiền không phải là bác Khang, và nó cũng đánh trượt vài lần, mới có một lần trúng bóng…cao nhất mới được 3 lượt…
Và cứ mỗi lần như vậy, tôi lại chỉ cho nhỏ, cách làm sao cho bóng bay đúng, vì tôi hiểu, và đã từng trải qua, cái cảm giác muốn ném cái vợt đi, chả muốn chơi nữa, vì có đỡ được thì cũng ra ngoài hoặc quá tay.. cái gì cũng vậy, phải từ từ, thì nó mới cho kết quả tốt được..
Hết giờ thể dục, thành tích tốt nhất mà tôi với nhỏ đạt được là 7 lần giao bóng không phạm quy…
- Tớ có cảm giác thích thích cái môn này rồi, nhỏ Hiền cười tít mắt.. cảm ơn cậu nhé
- Không có gì..
Việc tôi hướng dẫn nhỏ lớp trưởng từ không biết gì, nên tới việc chắc chắn được 5 điểm, cũng là một kì tích với bọn ở lớp, và vô hình chung, nó gây ra khá nhiều vất vả cho tôi, đơn giản là có mấy đứa hỏi cầm vợt như nào, và làm sao để đỡ bóng… khiến tôi cũng giải thích một hồi dài dài.. chưa bao giờ thấy mệt như vậy..
Sáng hôm sau tôi đi học, tới lớp, ngồi vào chỗ quen thuộc của mình, chưa kịp thả hồn ngắm bình minh, ngắm phố phường, tôi lại thấy… có thư, trong cái thanh sắt đỡ bàn...
* * *
Chap 7: Cuộc gặp gỡ…
" Chiều nay, sau khi học xong, tớ mời cậu đi uống nước được chứ."
Vẫn là dòng chữ con gái ấy, tôi bắt đầu cảm thấy khó chịu, không hề giời thiệu, không một lời làm quen, cứ làm như là đang sai khiến tôi vậy. Thực sự thì, không đi có lẽ sẽ tốt hơn. Tôi thầm nghĩ, vì thế, tôi cũng không để tâm lắm cái vụ hẹn hò dấu tên này, tốt nhất, là cứ coi như nó chưa tồn tại. Chả muốn truy tìm nó làm gì, cứ kệ, nếu người ta muốn, thì người ta sẽ tự phải lộ diện, mình cứ án binh bất động thôi..
Không khí lớp có vẻ sôi động, chính xác là từ khi bắt đầu có giải thi đấu bóng đá cấp trường, thằng Thắng đang xem xét cho bọn nó, cũng bởi vì mới lên học cấp 3, chưa đá với nhau nhiều, thế nên, thằng nào mạnh nhất ở điểm nào thì đăng kí, cuối tuần cũng bắt đầu đá rồi…
- Đức ơi, cuối tuần, đi tập hợp cùng đội bóng nhé…
- Uk, tớ sẽ cố.
- Ông đi chỉ ra chào cờ, mượn cái dáng cho nó đẹp đội hình thôi mà.. chúng nó lại phá lên cười..
Buổi chiều, sau khi kết thúc những tiết học cuối cùng trong sự uể oải, tôi bước ra về, hơi lạnh, trán tôi âm ấm, sốt rồi….
Cái sốt đến như có báo trước, viêm họng, y như rằng là ốm, tôi bị như vậy cũng khá nhiều lần rồi, nên cũng quen, về uống một viên kháng sinh và một viên hạ sốt trong tủ thuốc, nằm vật ra giường, ngủ li bì…. Bữa cơm tối, tôi cũng không thể nuốt nổi, mặc dù bác Mẫn đã mang lên tận phòng cho tôi, ốm, thì nhai làm sao được, giờ này chỉ thèm ngủ…
- Con bị ốm à.. bố tôi gọi
- Vâng, cảm nhẹ thôi bố ạ…
- Ra đường mặc ấm vào chứ con…
- Vâng, hôm đó về muộn, mà trời thì cũng trở gió bất ngờ, thế nên… tôi không nói nữa.
- Uk, có gì thì bố sẽ bảo bác Mẫn chú ý tới con một chút..
Cúp máy, tôi lại ngủ, mệt mỏi quá, cái chăn bỗng trở nên vô tác dụng, đắp vào thì nóng, mà bỏ ra, thì lại lạnh. Tôi quyết định đắp chăn và để hở chân, nó giúp tôi có cảm giác thoải mái hơn chút…
11h30p, tôi tỉnh dậy, miệng khô khốc, nhạt nhẽo, tôi thấy đói…
Đi xuống dưới nhà, kiếm cái gì ăn tạm vậy… tôi tự nhủ, cơn sốt đã giảm hơn ít, trán tôi cũng chỉ còn âm ấm. Tôi bật điện, ánh sáng trắng lóa làm tôi nheo nheo mắt, ngồi dậy, mỏi thật đấy, tôi tự nhủ.
Khoác cái áo khoác ra bên ngoài cho đỡ lạnh, tôi loạng choạng đi xuống dưới nhà, mở tủ lạnh, làm cho mình một cái bánh mì kẹp thịt, ít ra, nó là món mà tôi muốn ăn nhất vào lúc này đây…
Đang ăn ngon lành, công nhận là đói, mà được ăn, thì không có gì sướng bằng nữa. Tôi chầm chậm uống ngụm nước cho nó đỡ nghẹn, hậu quả của việc ăn quá nhanh. Đúng là Hà Nội về đêm, vắng hẳn, nhìn qua cửa sổ, chỉ còn thấy một màu đen đen, ánh đèn đường, cũng không thể chiếu rọi nổi những nơi tối tăm đó…
Rồi tôi nhìn thấy, có một cái gì đó, chính xác là một bóng người, đang tiến gần tới cửa sổ nhà tôi.. suýt nữa thì sặc nước, tôi dụi mắt nhìn kĩ, đúng là bóng người rồi, một bóng con gái, với một bộ đồ đen, đầu đội nón.. đang tiến lại, rất gần, rất gần về phía tôi.. Tôi muốn chạy trốn, tôi muốn hét, nhưng tôi không làm được, thân thể tôi như bị đóng đinh xuống cái ghế của phòng ăn… cốc nước trên tay không ngừng run…..
- Đức…..
Một giọng nói vang lên trong đầu tôi, nghe thân thuộc lắm, đầy tình cảm…. giờ đây, cái bóng tiến lại gần tôi hơn bao giờ hết, tôi nhìn rõ, hình ảnh người phụ nữ ấy, mặt trái xoan, với mái tóc đen dài, và bộ đồ đen giản dị…
- Mẹ…. tôi nghẹn ngào, xúc động…
Mẹ tiến tới bên tôi, tôi có thể thấy được bàn tay mẹ đang đưa ra, chạm vào tôi…. Hình ảnh mà tôi luôn mong ngóng, tôi muốn gặp, ao ước bấy lâu nay của tôi. Tôi muốn đứng lên, để mẹ ngồi xuống, ôm tôi vào lòng, tận hưởng hơi ấm từ mẹ.. nhưng không, mẹ chỉ đứng đó, đưa tay ra vuốt tóc tôi, cũng chẳng nói một lời nào cả, còn tôi cũng chết lặng, không thể cử động…

Trang: « Trước 123[4]567 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Vì Đó Là Em
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 12