Bên trong lớp học, bà cô chủ nhiệm với bộ mặt hình sự đang nhìn nó, Nó đành cười lấy cảm tình mà trông như mếu.
- Em kia! Em biết mấy giờ rồi không mà bây giờ mới đến hả?
- Dạ... híc! Em...
- Thôi, vì hôm nay là ngày đầu tiên em đến nên cô tha cho. Lần sau nhớ rút kinh nghiệm đấy.
- Dạ, em cảm ơn cô! - Phù, vậy là coi như nó đã vượt qua được một kiếp nạn.
Trong lúc cô giáo còn đang giới thiệu tràng giang đại hải về tiểu sử của nó, nó chợt nhin thấy một người.
Hay rồi, Nhật Anh.
Có nằm mơ đi nữa nó cũng không thể mơ được cơn ác mộng này. Chúa ơi, chẳng nhẽ bây giờ nó phải gặp Nhật Anh ở quán cà phê, nhà và cả trường học hay sao???
- Ừm, Thanh Trà, em muốn ngồi chỗ nào?
- Dạ, chỗ nào cũng được... - Ngoại trừ chỗ ngồi bên cạnh Nhật Anh.
- Ồ, vậy em sang ngồi bên cạnh Thiên nhé. - Cô giáo mừng húm như bắt được vàng.
OoO Thiên chính là tên giả của Minh Nhật mà?
Đến lúc này nó mới nhận ra cái thằng cha không - có - gì - nổi - bật nhất đang ở cuối lớp, Minh Nhật. Hắn ta đang thản nhiên xếp bút thành hình tháp Ai Cập như chưa hề để ý đến người bạn mới, là nó hay là cô giáo (Mà hình như cô giáo cũng chẳng dám đụng vào hắn). Trời ơi, cô giáo bắt nó phải ngồi bên cạnh một thằng cha tự kỉ suốt năm học hay sao? Mà tên Minh Nhật lớn hơn nó một tuổi, đáng nhẽ hắn phải học lớp 11 rồi. Thôi, đầu óc như hắn một trăm phần trăm là bị lưu ban. Nó cũng có thể cảm nhận tên Nhật Anh đang thích thú nhìn nó như thể "ta đây có kịch hay xem rồi".
- Thưa cô, em...
- Nào, Thanh Trà, em mau vào chỗ ngồi đi, chúng ta mau vào giờ học thôi. - Cô giáo vội cắt lời nó.
Giờ học gì chứ, bài thuyết trình của cô cũng làm mất gần hết tiết học rồi. - Tất nhiên là nó không dám nói như vậy. Thế là nó phải run rẩy tiến về phía góc cuối lớp, nơi mà một con ma xó còn không thèm ngồi.
- Chào...
Minh Nhật vẫn không đáp lại.
Nó ngoan ngoãn yên vị ngồi xuống ghế, bình thường nếu là đứa khác nói vậy thì nó đã quát cho rồi, cái tội coi thường người khác. Nhưng đây là Minh Nhật, dây dưa với tên này chỉ chuốc thêm rắc rối.
- Đã xin lỗi Tiểu Ly chưa?
Nó run bắn cả người, tên này nhớ dai kinh:
- Rồi... (nếu nói chưa thì chỉ có chết)
Bỗng dưng hắn đưa cho nó, một mẩu bút chì còn ngắn hơn cả cái... bút chì:
- Trả cái này cho cô ấy!
Nó nhận lấy và lầm bầm:
- Đã bảo thay cái bút chì cũ rích từ đời tám mươi này mà không chịu nghe.
Xui cho nó là Minh Nhật đã nghe thấy, hắn quay phắt lại:
- Đồ của cô ấy là nhất!
- Này, bút chì... - Bút chì của người ta có hẳn chữ vip nhá.
Nhưng nó chưa nói hết câu thì đã nhận được cái quắc mắt với hàm ý "thử chống lại tôi mà xem".
- Ý tôi là... bút chì này tốt hơn bút chì... vip. - Cha mẹ ơi, với những cái kiếp nạn à nó phải vượt qua thì đến Đường Tăng còn phải chạy mất dép nữa là.
Trưa.
Nó không ăn cơm ở trường mà chạy về quán cà phê. Ba tên đó bảo thời gian này phải tranh thủ thời gian để kiếm tiền chứ cả ngày phải đi học thì sẽ mất một nguồn thu nhập lớn.
- Chậc, cô là người đến muộn nhất đấy. - Minh Lam lại bắt đầu cái giọng chua ngoa.
- Thật ư? - Nó liếc xéo mắt về cái tên Minh Nhật đang lọ mọ theo sau.
- Tất nhiên, Minh Nhật, bây giờ vẫn còn sớm. - Minh Lam vội nói.
- Cái đồ lẻo mép! - Nó bĩu môi.
- Này, cô bảo...
- Thôi xin hai người hai người, mau giúp tôi giọn dẹp đi. - Nhật Anh gắt, tay hắn vẫn còn bê hai thùng hàng.
- Hôm nay nghỉ bán đi! Chúng ta có bài kiểm tra mười lăm phút!
Và tất cả mọi người đều tập trung về phía phát ra tiếng nói - Minh Nhật. Hắn vác theo một cái cặp bên người, nghiêm nghị nói.
- Đùa hả Minh Nhật? Mọi hôm kiểm tra học kì cậu cũng chẳng thèm... - Minh Lam cãi lại thì bị Nhật Anh bịt miệng.
- Suỵt, nếu không muốn có trận ẩu đả thì phải làm theo lời nó thôi. - Nhật Anh thì thầm - Cậu biết bệnh của nó mà.
Và thế là cả cái sảnh cà phê Prince lại biến thành nơi để... học nhóm. Nó, Nhật Anh và đặc biệt là Lam sầm mặt lại khi nhìn thấy đống sách vở, cả buổi học rồi mà giờ nghỉ cũng chẳng được tha. Từ nãy đến giờ Lam đã bẻ gãy bốn cái bút chì rồi. Rồi có vẻ như đã đến đỉnh điểm, hắn đứng bật dậy, có vẻ là chuẩn bị sừng sộ với Minh Nhật, thì bỗng...
Rầm!
Tự dưng Minh Nhật đập bàn một phát khiến Lam giật mình. chẳng lẽ hắn lại lên cơn nữa. Minh Lam lại giở giọng nịnh hót ngay được:
- Sao thế, Minh Nhật?
Và Minh Nhật trả lời bằng một câu khiến mọi người chỉ muốn đập đầu vào tường ngay được:
- Muốn đi vệ sinh!
Sau khi Minh Nhật đi khuất, Lam cũng "ăn theo" đập bàn một cái:
- Biết thế này thì hồi đó để cho nó chết xó ở cái ngõ đó luôn rồi.
Nhật Anh đăm chiêu:
- Vấn đề bây giờ là làm sao để chấm dứt cái vụ học hành này, chứ không thì nó cắt luôn cả giờ ăn ttrưa của chúng ta mất.
Nó cũng đang chau mày suy nghĩ, người nào có thể trị được Minh Nhật nhỉ. Hình như là...
- A! Tôi biết rồi! Mời Tiểu Ly đến đây chơi đi!
- Hi! Chào mọi người.
Minh Nhật bất ngờ đến nỗi đánh rơi cả cây bút khi nhìn thấy Tiểu Ly đến, mặt cậu chàng đỏ ửng lên. Tiểu Ly vẫn không biết gì cả, vô tư chạy đến chỗ Minh Nhật:
- Thiên, anh khỏe không?
Nó vội chộp ngay lấy cơ hội:
- Cậu đến rồi hả? Tiếc quá, bọn mình đang phải học bài...
- Không học nữa!
Nó, Lam và Nhật Anh đắc chí lén đập tay mừng chiến thắng, Minh Nhật sa bẫy rồi. Đúng là tình yêu có thể làm được tất cả!
- Mua cơm đãi Tiểu Ly!
- Để mình... - Tiểu Ly nói nhưng bị Minh Nhật ngăn lại.
Rồi hắn ta "phán":
- Ba người kia phải đi mua!
Lam và Nhật Anh nhìn nhau, rồi cả hai nhất loạt chỉ tay vè phía nó:
- Để cô ta đi.
- Cái gì, đùa à, tại sao tôi...
- Thôi, đã đề ra kế hoạch thì thực hiện tới cùng đi. - Tên Minh Lam đẩy nó ra ngài như vứt một cái bao tải, sau đó hắn ta đóng luôn cửa không để cho nó có cơ hội "đấu mồm".
Cũng là phụ nữ mà sao bị bất công thế cơ chứ. Tiểu Ly được Minh Nhật nâng như nâng chứng thế kia, trong khi nó thì bị sai khiến như một con ô sin. Cứ đợi đấy, nhất định có ngày nó sẽ đá ba cái tên "handsome" lên cung trăng để trừ gian cho thế giới, nhất định!
- Cơm đây!
Tên Minh Lam là người lao tới đầu tiên, hắn suýt xoa nhìn con gà quay:
- Mèn ơi, đói quá, đây đúng là thiên đường.
Nó cũng đói lắm rồi, nó thèm thuồng nhìn cái đùi gà thơm phức. dù sao cũng là công của nó đi mua, ăn trước đã. Nhưng khi nó chưa kịp gắp thì...
Phóc!
Cái đùi gà đã yên vị trên đũa của Minh Nhật từ lúc nào, hắn ta gắp ngay sang cho Tiểu Ly:
- Ăn đi!
Nó, và cả tên Minh Lam - người cũng có ý định tranh đùi gà tức đến hộc máu. Mắt cả hai cùng sáng như sao khi nhìn thấy Nhật Anh - kẻ khôn ngoan nhất khi một mình lấy cái đùi gà còn lại, phải rồi, một con gà có hai cái đùi cơ mà.
Phóc!
Thủ phạm lần này lại là... Tiểu Ly:
- Anh cũng ăn đi, một mình em ăn thấy áy náy lắm.
Đến lúc này thì không thể nhịn được nữa rồi, nó, Nhật Anh và Lam cùng đứng dậy đập bàn:
- Đủ rồi, tụi tôi cũng muốn ăn đùi gà chớ!!!!!!!!!!!!
Bây giờ là khoảng thời gian nó cùng hai tên kia lập ra hội "Chống lại Minh Nhật". Nó lại đề ra phương án:
- Này, hay là chúng ta...
- Thôi, xin cô, trưa nay mất hai cái đùi gà rồi mà cô không thấy tiếc à. Theo tôi cứ đánh bom nó là xong, đơn giản mà nhanh gọn!
Nhật Anh lắc đầu:
- Cậu chỉ giỏi võ mồm thôi. Kiếm bom ở đâu ra đây? Chi bằng cứ mỗi thằng một cái gậy ra gặp nó, thằng nào may thì sống, xui thì chết.
Và cả ba người cứ cãi nhau, hết sử dụng kế sách này đến kế sách khác. Điều quan trọng hơn là bây giờ nó đã có ý ...bạn đang đọc truyện tại Trangbuonpk doctruyenteen.xtgem.com -- chúc bạn online vui vẻ... kiến và có thể ăn nói bình đẳng với Minh Lam và Nhật Anh, lần đầu tiên bọn hắn đã tôn trọng ý kiến của nó. Còn một điều khác mà không ai nhận ra, kể cả nó, nhờ có Minh Nhật, mọi người đã gần nhau hơn, sự thay đổi đó như một cái chồi non đang lớn lên từng ngày, nhỏ đến nỗi chỉ khi nó đơm hoa kết trái, ta mới có thể phát hiện ra.
Chap 7
Chuyện lạ??
Cũng đã gần một tháng rồi, kể từ khi nó làm phục vụ kiêm ô sin cho tên Nhật Anh, và không ngày nào là không có chuyện.
Điển hình như hôm nay.
- Sao cơ? Hội chợ bán dưa tuần tới sẽ giảm giá à? Được rồi, mình sẽ đi. - Nó vừa gọi điện thoại vừa lấm la lấm lét nhìn ra phía sau lưng mình.
- Được lắm! Thanh Trà, cô lại trốn quét dọn phải không?
Nó cụp máy cái rụp, cười hì hì với Nhật Anh vẻ hối lỗi rồi chạy luôn.
Trong gian bếp, cô Kim, chú Tuấn, Quỳnh Hoa thở hổn hển vì mệt, tay mỗi người đều cầm một cái giẻ lau. Tên "vua" Nhật Anh vừa hống hách vừa đập bàn quát:
- Dì Kim! Chỗ kia vẫn còn hai hạt bụi.
- Chú Tuấn! Cái bàn chú đang xếp bị lệch nửa phân kìa.
- Quỳnh Hoa, em để sót ba mi-li-mét mạng nhện đấy!
- Còn cô, đứng đấy làm gì, lau chùi đi.
Cuối cùng cô Kim là người không thê chịu đựng nổi thêm nữa, cổ đứng dậy đập bàn quát:
- Mày vừa phải thôi nhé, đây là dì mày mà mày cũng sai khiến à? Còn nữa, mày bắt mọi người làm việc như mấy con nô lệ mà mày chỉ biết đứng chỉ đạo thôi hay sao?
- Cô Kim! - Nhật Anh nói với cô bằng một giọng nghiêm nghị - Đây là chuyện quan trọng, cháu không đùa đâu.
Quả thực điệu bộ của Nhật Anh khác với mọi ngày làm nó thấy... hơi sợ. Đó chính là lí do vì sao không ai dám quát hay chống đối lại cậu ta. Lửa giận của cô Kim tắt ngúm chỉ còn lại một phần. Cô chở về chỗ lau dọn của mình và lẩm bẩm : "Thì dì mày cũng đâu có đùa".
Một tiếng sau.
Những người phải lau dọn như nó cùng ngồi túm tụm lại một góc. Người nào người nấy đều trông như cái bánh xe bị xịt lốp. Chỉ riêng tên Nhật Anh là vẫn "tràn trề sức sống", vì cậu ta đâu phải dọn dẹp -__-^. Sau đó Nhật Anh mang bộ quần áo hàng hiệu vào phòng là ủi, chắc là chuẩn bị mặc (Mà bộ ở nhà cũng phải mặc đồ hàng hiệu ư?). Và từ căn phòng nơi cậu ta vừa bước vào vang lên tiếng huýt sáo. Cả bốn người trong "đội quét dọn" mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau. Chú Tuấn mồm há to đến nỗi có thể đút được hai quả trứng:
- Cái thằng này hôm nay uống phải thuốc độc hả?
- Cha mẹ ơi, từ bé đến giờ đây là lần đầu tiên tôi thấy nó như vậy. - Cô Kim ôm đầu than vãn.
Quỳnh Hoa thì vẫn lặng im.
Còn nó vì ngạc nhiên quá nên không nói lên lời.
- Mọi người!! - Nhật Anh từ đâu bỗng nhảy xổ ra làm cả bốn người dật bắn mình - Tôi có bốn cái vé xem phim đây này.
- Bắt người ta dọn dẹp rồi thì bây giờ còn đuổi khéo đi à? - Cô Kim mỉa mai.
- Dì... - Nhật Anh gãi gãi đầu.
- Thôi, nó đã "có lời" đuổi đi rồi thì còn ăn vạ ở đây làm gì nữa. - Chú Tuấn là người đứng dậy đầu tiên.
- Phải, tôi cũng đi đây. Tự nhiên có vé xem phim miễn phí thì tội gì không đi - Cô Kim đứng bật dậy rồi quét mắt về phía nó và Hoa - Hai cháu muốn ở đây?
- Dạ không, bọn cháu cũng đi đây ạ. - Nó vội kéo tay Hoa.
Và thế là bốn người cùng nối đuôi nhau đi ra về phía cửa trông không khác gì... bốn con chim cánh cụt. Vừa bước ra ngoài, không hẹn mà cả cô Kim và chú Tuấn nhất loạt nhảy vào bụi rậm ở đó. Nó bối rối:
- Ơ thế không phải cô chú bảo...
- Cháu tưởng thật à? - Cô Kim mặt vẫn tỉnh bơ - Muốn xem gì chước hết phải xem mặt "đối tác" của nó đã.
Nói đến đây thì nó cũng tò mò, thế là nó dắt Quỳnh Hoa vào nhập hội luôn.
Nửa tiếng trôi qua.
- Này, anh dẫm vào chân tôi rồi đấy.
- Cô tránh qua cái nào, tối quá tôi chẳng nhìn thấy gì.
- Khỉ thật! Muỗi ở đây sao mà lắm thế này?
- Cô ơi, bao giờ thì người kia mới đến?
- Ê! - Chú Tuấn bỗng nhảy dựng lên - "đối tác" kìa.
Tức thì nó, cô Kim, Hoa đều quay phắt lại. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp, hơn nó chừng hai, ba tuổi. Khuôn mặt và mái tóc đều hoàn mĩ, thân hình cân đối, vòng ba hoàn hảo. Nói chung là chỉ có... perfect trở lên.
- Chẹp, mĩ nữ ở đâu ra vậy ta? - Chú Tuấn chép miệng.
- Còn đâu ra nữa, thằng Nhật Anh mời đến chứ ai. - Cô Kim lắc đầu - Bây giờ cũng bày đặt có bạn gái rồi cơ đấy.
Vậy ra Nhật Anh đã có bạn gái rồi? Nó thấy hơi... hụt hẫng. Như vậy là sao? Thanh Trà, mày hãy mau tỉnh táo lại đi.
- Thanh Trà, cháu đứng đó làm gì? Không đi xem phim à? - Tỉnh lại thì nó đã thấy cô Kim cầm tay Quỳnh Hoa đang gọi nó, bên cạnh có chú Tuấn trông cứ như là... gia đình ấy. Nhật Anh bây giờ cũng có bạn gái rồi, không lẽ nó là người thừa T-T?
- Dạ thôi, cháu còn có việc, cô chú cứ đi vui vẻ.
- Ừm, vậy chúng ta đi trước đây.
Còn lại một mình, nó vừa đi lang thang khắp các dãy phố và suy nghĩ. Thời gian này xảy ra khá nhiều chuyện, phải chi bây giờ mà gặp được cậu ấy thì...
- Thằng oắt con này, mày chán sống rồi hả? - Bỗng từ đâu vang ra tiếng quát xuyên thấu trời xanh.
Nó ngẩng đầu lên, thì ra nó đã đi vào một con phố khá hẻo lánh, trước mặt nó bây giờ là một toán tên du côn đang đứng tụ tập quanh một thanh niên, xung quanh chúng văng đầy các mảnh thủy tinh của chai rượu, những vỏ lon bia bị bóp méo. Nó hốt hoảng không biết làm sao cả, điện thoại bị thì bỏ quên, đồn cảnh sát gần nhất cũng cách mấy con phố nữa, quanh đây cũng chẳng còn ai. Giả sử có gọi được cảnh sát thì chưa chắc cậu thanh niên kia cầm cự được cho tới lúc đó. Khoan đã, mặt cậu kia trông quen quen, không phải là...
Taị nhà của Nhật Anh.
- Và sau đó...
- Chị Mỹ Lệ!
- Sao? Chuyện chị kể dở lắm à? - Mỹ Lệ lo lắng hỏi.
- Dạ không... - Nhật Anh nói, trống ngực cậu đang đập thình thịch và hồi hộp - Thực ra, em... hôm nay... đối với chị...
- Đúng rồi. - Mỹ Lệ bỗng vỗ đầu một cái như nghĩ ra chuyện gì đó - Xin lỗi vì đã ngắt lời em. Tính chị hay quên nên cho phép chị nói trước được không?
- Vâng, chị cứ nói trước đi. - Nhật Anh có phần hơi hụt hẫng.
- Đây là ảnh anh ấy. - Mỹ Lệ ngượng ngùng rút ra một tấm ảnh - Theo em... chị có nên thổ lộ tình cảm với anh ấy không?
Minh Lam!
Tối rồi mà sao hắn vẫn còn ở trong bộ dạng này? Đã say be bét mà còn đụng độ phải mấy tên du côn. Không xong rồi, gã to khỏe nhất chuẩn bị tung ra cú đẫm.
- Dừng tay! - Nó quát.
Mấy tên du côn quay sang và nhìn thấy trước mặt chúng là một cô bé mười lăm,mười sáu tuổi. Chúng quay sang nhìn nhau và phá ra cười. Tên lúc nãy định đánh Lam tiến lại gần nó và dí sát bộ mặt hắn về phía nó:
- Tưởng anh hùng hảo hán nào chứ thực ra lại là một cô nhóc xinh đẹp. Thế em đây có chịu hầu rượu bọn anh không, biết đâu bọn anh lại thả tên nhóc kia ra?