- Lại chuột. Anh già ở bẩn quá, chuột nó đến ăn hộ hết mì rồi còn đâu. Bảo sao người cứ như con cá mập khô...
Mình vội bịt mõm nén cười, Giai Lớn mà là con cá mập khô thì Giai này chả khác gì bộ xương giáo cụ ở trường học.
Trong bóng tối, mình vẫn biết Giai Bé đang nhấc điện thoại lên và kêu gào thảm thiết: "Anh ơi, hết mì tôm rồi".
Ngày... tháng... năm...
Mới sáng sớm tinh mơ đã nghe tiếng gà nhà ai kêu nhức cả óc. Rồi thì tiếng "bịch" nghe như tiếng bao cát nhà ai bị đứt dây treo, rồi tiếng đấm đá nhau túi bụi. Mình im re.
Một lúc sau, hai người lên xe nổ máy đi rất nhanh.
Chỉ còn lại mình mình. Ngẫm nghĩ lại, giật mình nhận ra từ khi Giai Wé đến đây, không khí trong nhà thật đáng sợ. Những trận đấm đá, vật lộn diễn ra nhiều hơn cơm bữa, những pha nín thở vì suýt bị sờ gáy, rồi những lần cướp giật đồ ăn của nhau...
Mấy ngày nay, lúc nào mình cũng phải sống trong tâm trạng bất an.
Ngày... tháng... năm...
Từ hôm qua đến nay, hai Giai lúc nào cũng vội vội vàng vàng như bị ma đuổi. Vội ăn rồi lại vội đi ngay.
Chiều:
Lạ thật, lúc sáng vội là thế mà Hai Giai lại có thể dành ra cả buổi chiều chỉ để ngủ.
Tối:
Hai Giai lôi nhau đi từ lúc nhá nhem tối, đến gần nửa đêm mới mò về. May mà lúc tối đã kịp sang nhà hàng xóm xin tạm miếng khoai chứ đợi Hai Giai về cùng ăn có mà chết đói.
Nghe loáng thoáng thấy Giai Wé kêu nhà bẩn, rồi tiếng Giai Lớn bảo dọn dẹp.
Ngày... tháng... năm...
Hôm nay Hai Giai lôi nhà cửa ra dọn dẹp thì phải. Mình phải chuồn gấp thôi kẻo bị tóm sống. Mình thì không sợ chết, không sợ bị ném giầy, chỉ sợ mùi chân của Giai Lớn thôi.
Gặp thằng chuột nhắt, mình bảo nó cùng đi lánh nạn. Nó vênh mặt lên bảo: sợ đói thì sợ chứ sợ gì bị đập, đập thì ta đập lại. Cái thằng ngu ấy, đến lúc tối mình về đã thấy nằm phơi bụng trắng hếu ở gần cổng, khiếp thật.
Mò về ổ, đói quá. Khịt... khịt... có mùi bánh mì trứng. Thì ra là ở cuốn sách cũ của Giai Lớn. Chả có miếng nào đủ to để gọi là miếng. Điên tiết, định nhay cho bằng nát thì thôi nhưng nghĩ thế nào lại tha về ổ. Ừ, mang về làm sách gối đầu cũng tốt.
Ngày... tháng... năm...
Mở cuốn sách chiến lợi phẩm thu được tối qua ra, nhận ra đó là nhật ký của Giai Lớn, mình quyết định sẽ giữ quyển sổ này lại làm của riêng.
"Bịch"... "Hự"... "Hề hề..."
Hai Giai lại đánh nhau rồi. Sống trong không khí này chắc vài hôm nữa là mình phát điên lên mất. Một quyết định đau xót được đưa ra: Mình sẽ tạm đi xa ít bữa, chờ cho Giai Wé đi khỏi, mình sẽ về. Kẹp cuốn nhật ký vào nách, mình dông thẳng.
Ngày... tháng... năm...
Đã mấy ngày thoát ra khỏi "ổ quỷ", mình chuyển đồ sang một hòm nho nhỏ. Chẳng hiểu hòm đựng những gì mà khi vào thì lông mình xám rất đẹp đến lúc chui ra thì chỗ đen sì, chỗ xám ngoét, loang lổ, trông chả khác gì con chuột thui dở cả.
Ngày... tháng... năm...
Rảnh rảnh ngồi ngẫm lại câu dạy đời của lão Gián. Có thể lão ấy có lý.
Ngày… tháng… năm…
Nắng lên sau mấy ngày mưa rả rích, tranh thủ ra sân tắm nắng. Bỗng nghe thấy tiếng một ả chuột gái choe chóe ở đâu đó. Thì ra cô nàng thử mát-xa chân bằng… bẫy bán nguyệt, chẳng dè cái lò xo nó lại khỏe quá, thành thử cô nàng bị kẹp dí lại đó, không thể nào rút chân ra được.
Cô nàng tuổi hơi “dừ”, và có vẻ bản chất khá đanh đá, nhưng gặp lúc hoạn nạn cũng nhún mình đôi chút:
- Anh… Anh gì ơi. Anh giúp em tháo cái bẫy này ra cái.
- Anh gì là cái gì? Cô gì ơi, tôi khiếp mấy cái vòng sắt ấy lắm. Cô kẹp chân thì không sao chứ tôi là đàn ông, kẹp… thì chết.
- Anh cứ đùa. Cứu em đi, rồi em hậu tạ cho cái này. – Vừa nói mắt cô nàng vừa chớp chớp dụ dỗ.
Kỳ thực cô ta chẳng cần làm như thế, với lại mình trẻ người non dạ, có hiểu ý nghĩa của cái chớp mắt ấy là gì đâu, chỉ nghĩ đơn giản mình là trang quân tử, thấy người hoạn nạn giữa đường thì lẽ đương nhiên là phải xông tới giúp, thế thôi.
Sau một loạt hệ thống những đòn bẩy, chiếc vòng bán nguyệt cũng hé mở, vừa đủ cho ả chuột rút chân ra. Xong.
Ngày… tháng… năm…
Đến bây giờ mình vẫn chưa thôi trách móc bản thân vì cái gọi là thể hiện bản lĩnh hôm ấy. Mình vẫn nhớ như in nét hớn hở trên khuôn mặt của ả, nhớ như in cảm giác khó chịu khi cô ả lao đến, ôm chầm lấy mình hôn rối rít, và nhớ như in cảm giác “cứng đơ” khi cô ả quyết định sẽ trả ơn cứu mạng bằng cả… cuộc đời.
Thằng bé đã vào tròng. Từ nay, những vết son trong nhật ký bắt đầu phai màu…
Ngày... tháng... năm...
Đã 3 ngày trời có "vợ", mình bị cô ả vắt kiệt sức lực. Trong khi mình còn nằm thở phì phò thì mụ vợ đã ngồi vắt chân cười khanh khách. Thì ra càng già càng dẻo càng dai...
Ngày... tháng... năm...
Vợ khó ở, mình chẳng biết phải làm sao nữa. Muốn đi tìm thuốc cho vợ nhưng không biết làm thế nào, liều thuốc Berberin của thằng bạn chuột lang vẫn làm mình bị dị ứng mỗi khi nghe đến từ "thuốc". Thấy mình tái mét mặt mày, lo lắng thì vợ lại tủm tỉm cười. Nụ cười ấy có nét gì đó nham hiểm...
Đêm, vợ thủ thỉ: "Anh ơi, em có bầu rồi. Mình làm đám cưới anh nhé". Mặt mình nghệt ra, cái gì mà cưới với treo cơ chứ: nhà cửa thì chưa có, việc làm thì thiếu ổn định, nguồn thức ăn cũng chủ yếu là đi chộp giật, vay nợ, giờ mà cưới... Họa có điên. Với lại hình ảnh cô nàng chuột xinh xắn ngày xưa vẫn còn hằn in trong trái tim mình, nói thế để mình tự hiểu rằng còn nhiều em xinh tươi hơn hẳn mụ vợ hiện tại... Mình nói với vợ tất tần tật những mối lo nghĩ của mình, trừ lý do cuối cùng, tất nhiên!
Khó ngủ quá, mình suy nghĩ rất lung...
Ngày... tháng... năm...
Cả đêm qua mình không chợp mắt, giờ thấy váng đầu kinh khủng. Vợ đi sang hàng xóm buôn dưa lê. Chỉ còn một mình mình ở nhà.
Mình nghĩ đến cái thai. Không thể cưới, vì mình cũng đâu có xác định gì với cô này. Chẳng qua ả cứ bám vào thì mình chiều thôi, âu cũng là giúp đỡ người mà. Nhưng giờ ả có bầu rồi, bỏ sao đặng? À, thì ra nguyên nhân là vì cái thai. Vậy thì... vướng đâu ta bỏ đó. Một suy nghĩ tàn nhẫn xuất hiện trong đầu... Mình nghĩ đến liều thốc xổ, tin rằng dùng thốc ấy, thức ăn còn xổ ra ngoài hết nữa là cái thai.
Mình đến tìm thằng chuột lang...
Ngày… tháng… năm…
Mình tìm đến, thằng chuột lang đang nằm phởn phơ uốn râu. Thằng này giờ làm bác sĩ cho tập thể chuột. Chắc tại sau lần đưa Berberin cho mình chữa cảm cúm, hắn đã biết sợ và đầu tư vào nghiên cứu y dược thì phải.
Là chỗ bạn bè thân thiết nên khi mình vừa ngỏ ý nhờ giúp đỡ thì mặc dù biết là việc thất đức nhưng hắn vẫn hồ hởi giúp. Hắn nói giọng uyên bác:
- Cậu đầu óc đơn giản lắm, chả khác gì tớ ngày xưa. Cứ nghĩ nó là thần dược...
- Ừ thì ai nên khôn mà chẳng dại đôi lần.
- 1 lần thôi ông tướng. Bây giờ thế này, tớ thấy ông bà chủ nhà tớ hay dùng cái này, nghe nọ thầm thì với nhau là nó... kỵ thai lắm. Cậu mang về cho mụ ấy dùng thử coi.
- Hiệu nghiệm không?
- Chắc ăn 99%, ti vi còn quảng cáo thế mà. Cậu ở đây, tớ vào lấy.
Mình ở ngoài sân ngóng đợi, bỗng nghe "rầm" một cái to lắm, rồi tiếng thằng chuột lang chít chít đầy đau khổ. Mình lao vào. Trời, thằng bé đang đứng lắc lư như lên đồng, bên cạnh là cái ngăn kéo bàn đổ lỏng chỏng. Mình lay lay thằng chuột lang, hắn kịp đưa cho mình một cái gói ni-lon trước khi lăn quay ra sàn nhà. Mình nuốt nước mắt cầm gói thuốc quay đi.
Mang thuốc ra đầu ngõ, lôi ra ngắm nghía một hồi, thấy quen quen... A, nhớ rồi, chính nó là cái kẹo mà ngày xưa mình nhai phải. Quái, kẹo chứ có phải thuốc đâu. Nhưng mình rất tin tưởng vào tay nghề và y đức của thằng bạn. Mình thấy buồn nôn quá!
Ngày... tháng... năm...
Mang thuốc về đã mấy ngày mà cứ hễ nhìn thấy cái bụng vợ là mình lại run. Quái thật, cho vợ uống thuốc thôi chứ có phải là làm gì đâu mà phải run, nhể?
Ngày... tháng... năm...
Bên nhà thằng chuột lang vẫn chưa thấy tiếng kèn trống gì, Nghĩ bụng thằng bạn mình tuy hi sinh cao cả như thế nhưng rốt cuộc vẫn chỉ là con chuột vô danh tiểu tốt. Ai mất công đưa tiễn làm chi. Chép miệng: "Tớ mang ơn cậu!"
Ngày... tháng... năm...
Một cô nàng nõn nà chẳng hiểu ham ăn ham uống thế nào mà trượt chân rơi thẳng xuống trước cửa nhà, nằm quay lơ. Mình vội chạy ra, hô hấp nhân tạo. Cô nàng khẽ ở mắt, thì thầm: "Anh đã cướp mất nụ hôn đầu tiên của em rồi, hí hí...". Nói rồi cô nàng co giò chạy mất. Trong nhà mụ vợ đằng hắng mấy tiếng ra hiệu. Biết ý, mình vội trở về.
Ngày... tháng... năm...
Mình nhớ nàng chuột hôm trước quá. Mình nghĩ đến liều thuốc thằng chuột lang đưa cho.
Chưa biết làm thế nào để vợ chịu dùng thì cô ả đã nũng nịu: "Anh, sao anh không chịu mua cái gì cho em dưỡng thai?".
Một ý nghĩ táo tợn xuất hiện, mình đưa ngay gói thuốc cho cô ả: "Đây nè cưng, thuốc dưỡng thai đó".
Cô ả sung sướng vồ lấy, hít lấy hít để.
- Thơm quá, lại có mùi hoa quả. Cái này chắc bổ dưỡng lắm đây. Dùng sao anh?
- Thì bỏ vào mồm mà nuốt chứ sao, có thế mà cũng phải hỏi.
Cô nàng từ từ xé cái vỏ ni-lon, rồi từ từ đưa vào mồm. Mình nín thở.
"Ực... ức... ắc... ặc... ắc..."
Bất chợt, cô nàng trợn mắt trợn mũi, ho ho khạc khạc. Nói không nói được, thở không thở được. Cô ả giãy giụa. Hai cái chân sau quẫy đạp trong khi chân trước thì cào vào mõm, móc móc khều khều.
Nghĩ bụng chắc là thuốc có tác dụng mạnh nên mới thế. Mình vội chuồn ra khỏi nhà, đi tìm em chuột hôm trước. Hai...za...
Mụ vợ ấy, không bao giờ mình gặp lại nữa. Nghe nói sau lần ấy, mụ thoát chết, vẫn sinh con bình thường nhưng bị dị ứng với những thứ có liên quan đến ni-lon và đàn ông. Mãi sau này mình mới biết thứ thuốc đó là bao cao su, nó chỉ có tác dụng ngừa thai chứ không phải là thuốc... xổ thai, và triệu chứng hôm ấy là do mụ vợ bị... hóc cái bao cao su, có thế thôi. Hú hồn, may mà mình chuồn sớm.
Ngày... tháng... năm...
Mấy ngày giời lần theo vết lông rụng của nàng chuột xinh mà vẫn chưa thấy nàng đâu. Chẳng biết là chuột hay ma nữa. Mắt đã mờ, chân đã run và tim đã đập yếu ớt hơn. Không lẽ đây là dấu hiệu của tuổi già?
Không thể thế được. Mình mệt mỏi quá!
Ngày... tháng... năm...
Trời sắp bão, không khí oi bức ngột ngạt. Toàn thân đau nhức. Mình ốm. Tìm tạm một đống củi khô chui bừa vào.
Ngày... tháng... năm...
Cố ngóc đầu dậy mà không được, tủi thân quá. Như ngày xưa còn có thằng chuột lang chạy qua chạy lại, không có bát cháo nóng thì cũng được bắp ngô gặm dở. Nhắc đến thằng chuột lang mà áy náy quá, vì cái thai của vợ mình mà nó phải "ra đi". Không muốn nghĩ tiếp nữa.
Ngày... tháng... năm...
Cố bò ra khỏi ổ, vấp ngay vào một cái thủ cấp, nhìn kỹ thì ra là cái đầu cá. Mắt sáng trưng, gặm lấy gặm để.
Tỉnh hẳn, chân tay không còn run, mắt không còn mờ và dãi không còn chảy nữa. Nghĩ bụng thằng trẻ mà ốm đói thì chẳng khác gì ông già.
Ngày... tháng... năm...
Có mùi hương gì thoang thoảng đâu đây. Mũi hít, chân bò theo hướng mùi hương ấy. Đến một căn phòng to lắm, phải to gấp hàng chục lần căn phòng của Giai Lớn ấy. Trời ơi, cơ man nào là bánh kẹo. Còn gì bằng nữa, đúng là chuột sa chĩnh... kẹo.
Hăm hở đi... kiểm hàng, chợt thấy "bốp" cái ở trên đầu, ngẩng lên, thấy nguyên cái khấu đuôi to đùng của một thằng. Giật mình quay lại, hàm răng trắng ởn của một thằng khác, quay đi quay lại... một thằng khác, rồi một thằng khác nữa. Cứ thế một lúc, mình đếm dễ đến một tá những hàm răng trắng ởn. Mình muốn té xỉu.
Thằng chuột to nhất cất tiếng ồm ồm, để lộ cái sẹo nối từ mép bên này sang mép bên kia sau khi đã chu du qua sau gáy:
- Mày ở băng nào? Ai xui mày mò đến đây?
- Tôi có biết gì đâu. Chỉ là...
- Đây là đại bản doanh của bọn tao, ai cũng biết thế. Riêng mày, hoặc là quá khôn ngoan hặc là cực ngu thì mới dấn thân đến chốn này. Khai mau, ai xui mày tới đây? Băng khác hay bọn cớm?
- Em... em không biết gì mà... - Mình đã lùi vào sát hàm răng một thằng mà không biết.
- Còn cãi à? Anh em, cho nó một bài!
Tức thì mình nghe nhói ở sau gáy. Kịp ợ lên một tiếng rồi lăn đùng xuống đất trước tiếng cười khả ố của bọn đầu gấu.
Thằng chuột bự kia nhích đến, túm râu mình giật giật:
- Ai? Ai xui mày?
- Dạ... là...
- Ai?
- Là... cái bụng ạ.
Câu trả lời thật thà của mình chẳng ngờ lại có tác dụng hữu hiệu đến thế. Cả bọn chuột bò ra cười như chưa bao giờ được cười. Chúng nó xì xầm bàn tán với nhau: "Ôi, một anh hùng thật thà!", "Nom râu dài mà... não ngắn"... Ức lắm nhưng mình chẳng thể làm gì được.
Chợt, một lão chuột già lê bước đi ra. Lão khò khè:
- Đại ca có lệnh đeo cùm cho thằng giặc này và dẫn lên gặp đại ca.
Mình nhếch mép: gông cùm của bọn chuột thì cùng lắm cũng chỉ là cái móc chìa khóa hoặc là cái dây lạt chứ gì.
Nhưng không, từ hai bên cánh, 6 thằng chuột vác 2 cái bẫy lao đến. Chưa kịp phản ứng gì thì đã nghe đau điếng hai bên tai. Muốn quay đầu mà không quay được, đôi tai nhỏ xinh đã bị 2 cái bẫy kẹp chặt lại. Bọn chuột cười hô hố, đoạn chúng mau chóng rút ra một đoạn dây mây quất vào mông bắt mình đi...
Ôi chao, lần đầu tiên biết thế nào là xã hội đen, lần đầu tiên hiểu miếng ăn là miếng nhục.
Nhưng cái nhục ấy chưa bằng cái nhục này:
Khi thằng chuột già cất tiếng: "Thưa đại ca, đã giải thằng phá hoại đến rồi ạ" thì cũng là lúc mình nhận ra kẻ đứng trên cao kia là... thằng chuột lang. Nó chưa chết hay hồn nó đang sống đây?
Ngày... tháng... năm...
Vốn tính hay sợ ma nên vừa nhìn thấy bộ mặt thằng chuột lang, tim mình đã vội ngưng bặt trong giây lát. Được cái thằng kia hiểu mình, chỉ cần tĩnh dưỡng một lúc là mình tỉnh lại như thường nên nó vội cho đám đệ tử khiêng mình vào... ngục tối. Thằng chuột lang còn sống, rõ rành rành.
Mình được đặt lên một tấm thảm bằng giấy đã cũ, trên đó là một đoạn thơ Kiều. Nhấm nháp sự thật là thằng bạn còn sống, nhấm nháp đoạn Kiều đúng chỗ nàng Thúy Kiều xử án, mình liên hệ... Giật mình!
Ngày... tháng... năm...
Sáng sớm:
Đang trong giấc mơ màng, giật mình vì có cảm giác như kiến cắn ở bên mép. Ti hí mắt nhìn ra mới biết là thằng cai ngục đang ngồi... gẩy râu mình. Bực, cự lại, nó điềm nhiên:
- Ngồi không buồn quá, mượn râu chú em gảy đàn tẹo.
- Đi mà gảy đứa khác.
- Râu tụi nó á? Đứt sạch rồi còn đâu mà gảy với gót.
- Tránh xa râu tao ra.
- Thế thì chìa đuôi ra đây.
Bó tay. Cứ cái đà này thì mấy bữa nữa chắc nó trưng dụng cả lông mình luôn. Ức chế!
Chiều:
Có lệnh triệu tập tân tù nhân (tức mình) của đại ca chuột (tức thằng chuột lang). Mình sung sướng thoát khỏi màn tra tấn kỳ quặc kia.
Thằng chuột lang bệ vệ ngồi trên một cái đệm êm ái được tận dụng từ mảnh vỡ của cái hộp xốp cũ. Cái thằng này, bây giờ còn ra vẻ ta đây, cứ lim dim đúng một bên mắt. Nó khẽ khàng: