-Nè, con nhỏ kia, ăn nói vậy đó hả? Có muốn áaaaaa…
Một tên cận về đứng gần đó chỉ tay vào mặt Sica, miệng dọa dẫm nhưng mọi người chưa kịp nghe hết câu đã thấy hắn nằm xải lai dưới đất. Với chiêu thức Oshoto Otoshi của nhu đạo, bạn hiền Sica đã hạ một tên vệ sĩ to gấp rưỡi mình.
-Dám đánh người của ta? Được. Ngon. Giỏi. Vậy thì không khách sáo nữa, hôm nay chúng ta sẽ phân thắng bại.
-Thích thì chiều. Mọi người, chúng ta phải "quyết tử cho cả nhóm quyết sinh"
Với bộ dạng sừng sộ, Hyo nghênh mặt thách thức.
-Ok. Bên các ngươi ai sẽ là người tham đấu trước?
Câu hỏi vừa chấm dứt cả đoàn người ùn ùn .. lùi xuống vài bước, bỏ lại một người vẫn đứng trơ trơ ra đó vì không biết mình vừa bị chơi xỏ. Và người ngây ngô đó chính là trưởng nhóm chưn dài – Choi leader.
-Là cô à?
LeeTuek cười hềnh hệch, trong khi bạn Soo vẫn ngây thơ nhìn lại một cách khó hiểu rồi quay ra sau thì tá hỏa khi chỉ có một mình bạn là đứng trước mọi người.
Lúc này, bạn mới tức vì bị đám bạn thân lẫn thuộc hạ chơi khăm, nhưng chuyện đã lỡ, bạn đành ấm ức nén ánh mắt rực lửa của mình mà gườm gườm nhìn lại kẻ địch.
-Là tôi thì sao? Sợ à? Bắt đầu đi.
Dứt lời, cả hai thủ lĩnh rùn người vào tư thế, hai mắt lăm lăm nhìn nhau như hai con hổ sắp lao vào cắn xé đối thủ. Chân bước một cách từ từ, cả hai vẫn gườm nhau, ánh mắt đầy sát khí, nắm tay bóp chặt, không khí nặng nề, đám người còn lại im lặng, nín thở dõi theo mà trống ngực dộng ình ình.
…
Hai bạn cứ thế mà vờn nhau thành vòng tròn, cuối cùng cũng về vị trí ban đầu(pó tay ^^)
-Nè, hai người có định đánh hay không để tụi tui biết mà ở lại coi. Cứ lượn vòng vòng hoài chán bỏ xừ, đi ngủ cho rồi –bạn hiền Sica hết kiên nhẫn khoanh tay nhíu mày nhìn hai cái con người rãnh rỗi kia.
-Từ từ… đang nghiên cứu tình hình mà –Soo quay ra sau giải thích.
-Hòang tử, ngài có đánh hông vậy? Hay để thần xuất trận giùm cho…
YeSung sau một hồi đứng ngáp dài ngáp ngắn chờ đợi sự thay đổi thế trận để rồi nhận ra hình như hai cái con người này chỉ thích vờn nhau mà thôi. Chán nản, cậu đành xuống giọng năn nỉ chủ nhân.
-Im đi. Để ta. Đựơc, bắt đầu nào. 1, 2, 3 … yahhhhhh~~~~
Cùng với tiếng hét, cả hai vị thủ lĩnh đầy quyền uy lùi lại lấy đà rồi lao vọt tới trước, hàng trăm trái tim trong khu vực này đều như muốn ngừng đập.
0_o
-Kéo, đá , giấy!
-Giấy, đá, kéo!
Và sau đó, trước hàng ngàn con mắt mở to hết cỡ vì sock và hàng trăm cái mồm há hốc vì quá bất ngờ. Hai vị thủ lĩnh lao vào nhau… oẳn tù xì… =))
-Xời ơiiiiiiiiiiii….
Đám nhóc xí lên thất vọng vì cái cả đám nhóc cần là cảnh hai vị thủ lãnh đập nhau te tua kia kìa. Còn cái tình huống trước mắt sao mà nó … hài quá thể…
-Dừng lại. Các em đang làm gì vậy? Tôi đi vắng có vài ngày mà đã muốn gây bạo loạn ở đây rồi sao? Trừ những người cầm đầu, tất cả giải tán. Quản Sinh Kim và Im mau ra lệnh cho tất cả về phòng. Riêng các em theo tôi.
Hiệu Trưởng Lee bất ngờ xuất hiện, theo sau là đám HongKi và HuynAh cùng với hai vị quản sinh. Sau câu mệnh lệnh đầy quyền uy,TaeYoong gật đầu đi tới "lùa" đám nhóc về "chuồng", bốn đại tỷ cùng với hai chủ tớ Hoàng tử thì tò tò đi theo HyoRi về phòng Hiệu Trưởng.
--------
Chap 26.3:
Part 1
- - - - - - -
Bên trong phòng Hiệu Trưởng…
-Các em tự kiếm chỗ mà ngồi xuống. Hôm nay, tôi muốn giải quyết tất cả những khúc mắc đã xảy ra trong suốt một tháng qua. Tiffany Hwang và Seo Joo Huyn mau ra đây.
…Két…
Cánh cửa phòng riêng Hiệu trưởng bật mở, Fany và SeoHuyn bước ra. Ra hiệu mọi người ngồi, HyoRi khai mạc.
- Chuyện những vụ cố sát xảy ra trong trường ta, đều có tay của một người nhúng vào mà tôi nghĩ người đó là người có thế lực chứ không phải dạng thường…
-Là tên Hoàng tử này, chính hắn ta đã hại Miss Kwon –công chúa đột nhiên bật dậy chỉ thẳng vào mặt LeeTuek trong khi hắn ngỡ ngàng nhìn cô.
-Tiểu thư à, cô nên biết suy nghĩ trước khi phán quyết một chuyện gì đó chứ. Cô nghĩ sao mà Hoàng tử của chúng tôi lại làm trò đê hèn như vậy.. -YeSung đẩy mạnh bàn tay đang chỉ thẳng vào mặt chủ nhân của hắn.
- Bạn tôi nói đúng, chẳng phải chính anh ta đã nói sẽ không bỏ qua cho Miss Kwon ngay từ vụ đụng độ đầu tiên ở bãi biển sao? –Sunny khoanh tay.
-Chả lẽ Hoàng tử đùa là ngài giết cô , lỡ khi cô bị ai đó sát hại thì tất cả đều quy kết là chính ngài mưu sát cô à? Tiểu thư có biết Luật Pháp là gì không?
-Nếu không có ý định thì hăm dọa để làm gì? –Hyo hỏi một câu làm YeSung cứng họng.
- Chuyện này nực cười thật, khi không tất cả các lời buộc tội lại chỉa vào ta, trong khi mọi người dư biết lời nhắn của các nạn nhân lại chỉ vào Tiffany, còn miếng Gia huy trong tay Hae Go là của giòng họ Seo lừng lẫy.
Câu giải thích của LeeTuek càng khiến mọi chuyện rối hơn, quả thật những gì hắn nói đều đúng. Mọi bằng chứng đang chống lại hai mem PVG trong khi nếu muốn tên hoàng tộc kia thừa nhận thì phải có trong tay ít nhất 1 chứng cứ.
-Có thể chính anh đã sai khiến họ …
-Tôi dựa vào cái gì để sai khiến hai người đó?
-Một vài sơ hở nào đó của hai người bạn tôi bị anh phát hiện ra?
-Hàm hồ.
-Này, tôi có thể kiện các người vì tội vu khống cho một thành viên hoàng gia. Các người dựa vào đâu mà nói những vụ mưu sát ở trường đều do Chủ nhân của tôi làm hả?
-Vậy thì dựa vào đâu mà anh dám quy kết là do hai người bạn của tôi làm?
-Dựa vào cái này
YeSung ném lên bàn một xấp hồ sơ dày cộm, lực ném làm tất cả những gì bên trong rơi ra ngoài. Tất cả trố mắt nhìn, tấm ảnh trên cùng là Tiffany với chiếc sơ mi dính đầy máu.
Chụp vội tất cả dí sát vào mắt, Sica bàng hoàng nhìn những tấm ảnh mà ngay chính nàng và các bạn nàng đều chưa từng thấy qua.
Hàng loạt những hình ảnh lướt ngang, ảnh một cô gái lom khom gần cái xác của KangIn mà nàng nhận ra đó chính là cô bạn thân thiết mà nàng hay trêu bằng cái ‘mỹ danh’ Nấm ú. Tấm ảnh cuối cùng chốt lại cả nội dung của cả tập hồ sơ hiện rõ gương mặt SeoHuyn đang lướt nhanh với vẻ hốt hoảng qua nơi mà vài phút sau Sica phát hiện ra người mà nàng yêu đang nằm bất động trên vũng máu. Đống hình rơi xuống đất, Sica buông phịch người xuống sofa.
-Không thể nào…
-Đó là sự thật! –LeeTuek nheo mắt, cười mỉm.
-Không phải. Đó không phải sự thật.
Tiếng nói đồng thanh ngắt ngang cùng lúc với TaeYoong từ ngoài đi vào.
-Tại sao hai người biết đó không phải sự thật? –YeSung hấp háy mắt tạo một vẻ mặt đểu cáng.
- Dựa trên danh dự của mình, tôi khẳng định một lần nữa, Seo Joo Huyn và Tiffany Hwang không liên can đến chuyện này. Chỉ trừ việc họ xuất hiện không đúng nơi đúng lúc mà thôi – Tae liếc Fany ngồi co rúm trong góc phòng.
-Vậy theo em, ai là người đáng nghi nhất … -Hyori đứng dậy bước ra khỏi bàn Hiệu trưởng.
-Người đáng nghi nhất là hắn ta – YeSung
Yoong nghiêm mặt, tia nhìn bén lửa soi thẳng vào mặt chàng cận vệ xấu số.
-Cái gì? Cô điên rồi hả?
YeSung tái mặt, ngỡ ngàng nhìn sang chủ nhân cầu cứu.
- Vậy anh trả lời cho tôi biết, đêm Giáo sư Won Sik bị sát hại anh ở đâu? Và tại sao con dao thấm máu này lại nằm ở chỗ của anh?
Vừa nói Yoong vừa đưa ra chứng cứ, YeSung thoáng lúng túng nhìn lưỡi dao còn dính vài vết tím bầm của máu khô.
-Tôi… làm sao tôi biết…
-Còn đêm đó.. anh ở đâu?
Tae tiến lại gần, ánh mắt lạnh lùng chiếu xuyên qua tròng mắt đen thẫm của người đối diện. Ánh mắt mà cô thường chỉ dùng để tra hỏi những đứa học trò đang dấu giếm điều gì đó. YeSung run theo từng cử động của yết hầu chạy lên xuống trong cổ họng.
-Vậy là không trả lời được, như vậy thì ai là người đáng nghi ngờ nhất ? Cất giữ hung khí, thời gian vắng mặt một cách không rõ ràng, tôi nghĩ mọi người hiểu tôi đang nói gì chứ?
-Tóm lại, suy theo những gì không trả lời được thì tôi nghĩ, người chủ mưu và ra tay chính là YeSung..
-Không đúng.
Gịong nói lạnh lùng, hơi lạnh từ đâu kéo đến khiến cả phòng chợt rùng mình. Thoang thoảng trong không khí mùi nước hoa nồng nàng quen thuộc, Sica ngạc nhiên pha lẫn vui mừng tột độ hồi hộp trông chờ một người xuất hiện.
Đúng như điều nàng trông ngóng, đằng sau cánh cửa là Miss Kwon với khuôn mặt xanh xao pha lẫn mệt mỏi, từng hơi thở nặng nhọc nối đuôi theo từng bước chân chậm chạp. Duy chỉ ánh mắt vẫn lạnh lẽo vô tình, nhưng khi quét ngang cô học trò tóc vàng nhỏ nhắn, một thoáng dịu dàng ẩn sâu bên trong.
Jessica và HuynAh vội vàng chạy đến đỡ hai cánh tay cô trước sự kinh ngạc của mọi người và nhất là 5 mem PVG .
" Trời hỡi… tự bao giờ bạn hiền Sica lại nhiệt tình với kẻ thù như vậy hả? "
Tất nhiên năm cô nhóc chỉ biết nhìn nhau cố tìm câu trả lời từ những ánh mắt đáp lại, nhưng hình như chả ai biết trong đầu cô bạn mình đang nghĩ gì.
______
Sự xuất hiện bất ngờ của Miss Kwon càng khiến không khí trong phòng trở nên căng thẳng, mọi người đều trông chờ nghe những gì cô sắp nói.
- Miss Kwon, sao em lại nói vậy? Chẳng lẽ em biết người đánh em không phải là một trong hai em học trò này? –Hyori mỉm cười đầy ngụ ý.
-Tôi không rõ. Vì tôi bị đánh sau lưng. Nhưng tôi biết, thủ phạm đã sát hại những vị giáo sư kia là ai.
Cả phòng im phăng phắc, LeeTuek lấm lét nhìn Miss Kwon, gương mặt cô vẫn không biểu lộ chút sắc thái tình cảm nào.
-Là người của tên Hoàng tử này đúng không? –Hyo bật dậy
-Không phải đâu. Nghe cô ấy nói đi –Soo nhếch môi gật nhẹ đầu với Miss Kwon.
-Dựa vào cách ra tay hành động và vị trí vết thương trên người những nạn nhân, tôi có thể cam đoan rằng, thủ phạm là một người có khả năng chiến đấu và được huấn luyện một cách bài bản. HuynAh, em còn gì để nói không?
Tia nhìn băng giá chiếu thẳng vào giữa mặt cô nhóc tóc cam, mọi người há hốc mồm kinh ngạc, không ai tin HuynAh lại là tên biến thái giết người không gớm tay. Nhất là Sica, cô càng không tin HuynAh lại ra tay với Miss Kwon.
Trái với vẻ bàng hoàng của cả phòng, HuynAh cúi gằm đầu không đáp.
- Miss Kwon, cậu có nhầm không? Tớ không nghĩ HuynAh lại làm vậy với cậu… -Tae đến gần thì thầm.
- Vậy đã rõ, Kim HuynAh, chính em đã ra tay với các giáo sư trong trường và với cả Miss Kwon, sau đó dựng nên chứng cứ giả đổ tội cho 2 trò Seo và Hwang. Em có gì biện minh không? –Hiệu trưởng Lee nghiêm giọng
-Em.. em không phải là người hại tiểu thư… chính em còn bàng hoàng khi nhìn thấy tiểu thư bị như thế.. em…
HuynAh lắp bắp, SunHyo nhếch môi dè bĩu, nhưng Sica lại bật dậy đồng tình.
-Em cũng tin không phải là HuynAh.
-Mọi người bình tĩnh, HuynAh, em nói cho mọi người biết sự thật là thế nào? –Hyori nhẹ nhàng
-Tôi.. thật ra… đúng là bốn vị giáo sư là do tôi ra tay.. như mọi người đã biết, chữ cái đầu tên mỗi người ghép lại thành từ KWON. Tôi chỉ có ý đe dọa để tiểu thư rời khỏi đây nên khi phát hiện tiểu thư bị hại, tôi… tôi đã rất bất ngờ. Dù gì thì bốn nạn nhân trước là tôi cố tình chọn yếu huyệt , chứ nếu muốn giết họ, với những gì được đào tạo, tôi dư sức làm cho họ biến mất khỏi cõi đời này. Còn việc những chứng cớ đó… tôi không làm.. tiểu thư… tôi.. thật đáng chết…
HuynAh quỳ xuống cúi đầu dưới chân Miss Kwon với tất cả sự hối hận tràn ngập. Sica chết lặng nghe những gì cô gái kia nói, nàng không ngờ… đêm hôm đó nàng đã đi chung với kẻ sát nhân mà cả trường đang ráo riết truy lùng.
- Nếu thế, tại sao chiếc lắc tay của Fany lại ở gần hiện trường KangIn? –Tae nheo mắt săm soi.
-Còn mảnh gia huy dòng họ Seo ? –Yoong nắm chặt tay vì tức giận, cô không ngờ một người cô luôn tin tưởng là người tốt lại ngang nhiên làm chuyện tày đình như vậy.
-Còn những kí tự ráp thành tên Fany nữa chứ -Hyo lên tiếng nhắc nhở.
-" Thật ra… những kí tự đó không phải chỉ Tiffany. Kí tự mà ở mỗi hiện trường đều có là chữ H để chỉ từ HuynAh. Hiện trường thứ hai dấu mũi tên : ~> không phải hiểu là chữ T mà phải chuyển dấu >
Dựa theo những gì đã có, K, H , M, i ta sẽ ra một cái tên có đủ 4 chữ cái đó: KiM HuynAh. Như vậy ngay từ đầu, lời nhắn của các nạn nhân đều chỉ về HuynAh.
Còn sợi lắc tay, là do Tiffany đã đánh rơi nó trong lúc tỉa cây ở vườn trường.
Mảnh Gia huy của dòng họ Seo, tôi nghĩ là do chính tay Seo Joo Huyn đã nhét vào tay tôi nhằm đánh lạc hướng để mọi người không chỉa mũi dùi vào người chị thân- hơn- cả- ruột- thịt của cô ấy mà tập trung vào chính mình "
-Nhưng sao Seo Huyn phải làm vậy khi mà em ấy luôn tin rằng Fany vô tội? –Sica khó hiểu.
Miss Kwon ngoảnh sang, hơi nhếch môi thành nụ cười và Sica đã bắt được nụ cười hiếm hoi ấy, mỉm cười đáp trả.
- Bởi vì học trò Seo đã vô tình nhìn thấy những điều không nên thấy.
-Là gì? –Sun miệng hỏi nhưng mắt nhìn chằm chằm Seo.
- Khoảnh khắc Tiffany cầm viên đá đứng sau lưng tôi, chiếc áo sơ mi dính máu và cuộc đối thoại trong phòng Hiệu Trưởng Lee – khi mà cô Hiệu trưởng ĐANG công tác ở Seoul.
Từng dẫn chứng mà vị quản sinh được gọi là "Hắc thần" kia đưa ra khiến SeoFany giật thon thót. Cả hai không ngờ mọi chuyện đều nằm trong tầm quan sát của cô. Thầm thán phục sự nhạy bén của vị thủ lĩnh "Hắc thần".
-Là… sao…? Unnie giải thích rõ ràng hơn đi… - Yoong ngồi xuống ghế
-Tối hôm đó, Tiffany Hwang có lẽ chỉ định trêu chọc tôi nhưng những hình ảnh ấy trong mắt hai người khác lại mang ý nghĩa riêng của họ.
Vừa nói, cô khẽ nhìn gương mặt đỏ bừng vì mắc cỡ của cô nhóc tóc vàng kia.
- Chiếc áo sơ mi dính máu, cuộc đối thoại.. tôi nghĩ nên để trò Tiffany tự giải thích..
-Fany~ Bọn tớ xin lỗi vì đã nghi oan cho cậu, cậu nói cho mọi người biết đi, tại sao cậu lại tiêu hủy chiếc áo dính đầy máu đó chứ? Đêm đó cậu ở đâu? – Sunny lay lay vai bạn.
- uhm.. cái áo đó thật sự… dính máu của giáo sư Won Sik, trong vụ giáo sư KangIn, lúc cậu gọi mà tớ nói dối là lúc tớ đang ở phòng HT Lee, tớ biết các cậu đã nghi ngờ tớ vì khi đó HT Lee ở Seoul nên khi nghe một người nói rằng ở hành lang dãy B có một vài chứng cứ giả buộc tội tớ.. tớ sợ .. thật sự sợ nên đã đến đó và nhìn thấy cái xác.. đánh liều tìm khắp người Giáo sư Won xem có những gì mà người đó nói , nhưng ko có gì điều đó khiến tớ mừng rỡ đến mức muốn nổ tung nhưng khi định thần lại thì cả cái áo sơ-mi đang mặc đang thấm đầy máu..
Đưa tay ra hiệu ngừng lại, Hyo nghiêng đầu nhìn HuynAh.
- Vậy còn cô ta? Tại sao cô ta dám cố tình ám hại bốn người rồi mà lại không dám làm gì Miss Kwon? Cuộc đối thoại trong phòng hiệu trưởng Lee là sao?
- Tất nhiên HuynAh không bao giờ dám làm tổn thương Miss Kwon, đơn giản vì cậu có thấy cận vệ được giao trọng trách bảo vệ an toàn cho tiểu thư mà dám ra tay với chính chủ nhân mình chưa? –Sica cười nhẹ với HuynAh, giờ thì cô nhóc đã tin HuynAh không phải là người đã đánh vào đầu Yuri.
-TIỂU THƯ???
Năm cô gái còn lại trong PVG bất chợt rú lên vì bất ngờ. Cả đám không ngờ vị quản sinh thường ngày lại có xuất thân từ tầng lớp thượng lưu như mình.
-Bỏ qua vấn đề đó. Đi vào trọng tâm. Kim HuynAh, thân là một người hầu cận lại cả gan dám mưu sát chủ nhân của mình. Theo luật lệ của Đại Hàn, cô biết số phận của cô ra sao rồi chứ? Người đâu, còn không mau bắt cô ta lại!
Hoàng Tử trừng mắt nhìn đám cận vệ.
-Dừng lại. Tôi còn có vài việc muốn nói. Chuyện HuynAh làm hại các nhân sự trong trường phải do tôi xử lí. Bởi vì theo luật thì tất cả những chuyện xảy ra tại hòn đảo WANGUI này đều thuộc quyền giám sát, can thiệp của người chủ trì và người đó là tôi. HuynAh, em theo tôi vào trong có vài vấn đề cần sáng tỏ.