watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



-Đồ ngốc………………………



*leejungmi*: Vậy là đã đi gần hết chặng đường rồi các bạn com nhiệt tình để mình lấy động lực post nốt chap cuối nhé



*leejungmi*: Lời đầu tiên mình muốn xin lỗi mọi người vì đã ngâm truyện quá lâu, mong mọi người thông cảm, cho au nhé J I’m sorry

Chap 22:



Hạo Kì mở mắt do tiếng kêu ầm ĩ của cái đồng hồ báo thức, anh tắt đồng hồ rồi uể oải ngồi dậy. Vươn vai vài cái, anh tiến đến máy vi tính, ngồi xuống, mở hộp mail, đó là thói quen của anh từ hai năm nay. Khuôn mặt anh rạng rỡ khi trong hộp thư có mail.



“ Hạo Kì của em, nhớ anh quá, bây giờ ở Anh đang lạnh lắm, em rất muốn chạy ngay về Việt Nam để được anh ôm cho đỡ lạnh. Công việc của em tiến triển tốt lắm anh à, mọi thứ đều rất thuận lợi, hôm nay, em vừa được cấp trên khen, anh thấy em giỏi không, hi hi. À, tí nữa em quên, anh và mẹ thế nào vẫn khỏe chứ, anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng bỏ bữa nhé. Chồng có nhớ em không đó, hay là đang nhớ cô nào. Ukm…., Hạo Kì à em xin lỗi nhé, có việc đột xuất nên có lẽ phải vài tháng sau em mới có thể về Việt Nam, đừng giận em nhé anh. Yêu anh nhiều lắm.”



Buổi sáng hôm đó thật âm u, gió thổi từng đợt ngoài kia, Hạo Kì đọc đi đọc lại dòng tin nhắn ngắn ngủi đó, sợ rằng mình sẽ bỏ sót chữ nào. Tiếng thở dài não nề lại vang lên, anh nở một nụ cười buồn, anh không giận cô, chỉ có cảm giác nhói ở trong lòng. Có lẽ, cô còn giận anh, nên đã không quay về để cô có cơ hội chuộc lỗi với cô.
-Anh không xứng đáng được tha thứ đúng không, em trừng phạt anh bằng cách không cho anh cơ hội chuộc lỗi, thì anh cũng sẽ tự trừng phạt bản thân mình…………………………….







2:am, sân bay Gatwick:



-Này Huyền Mi, cậu định về mà không báo trước với Hạo Kì sao?

-Ừ, cho anh ấy bất ngờ chút cũng vui mà, còn cậu gọi điện cho Hoàng Duy chưa Thùy Mi- Tiểu Mi mỉm cười dịu dàng quay ra phiá người đối diện.

- Mình nói với anh ấy là không cần qua sân bay đón mình đâu, bọn mình hẹn nhau ở quán L’amour.



Lạnh…

Chiếc máy bay cao dần thoắt ẩn thoát hiện giữa bầu trời đêm Luân Đôn và từ từ mất hút.

2 năm 10 ngày

Luân Đôn thân yêu, tạm biệt…



***



Back in time: 4 năm trước



-Hạo Kì à….em vẫn còn một điều ước nữa….........đó là……….khi em chết…………...anh……….cũng………sẽ………….ôm em thế này



-Đừng nói linh tinh mà………chết gì chứ…………cấm em nói từ đó một lần nữa………..nói nữa anh sẽ giận đó. Uhm nghĩ xem………….sau khi em hết bệnh, mình sẽ đi đâu xa nhé………..à, em thích trẻ con đúng không, em khỏe rồi, chúng ta sẽ sinh bao nhiêu đứa nhỉ, em thích mấy đứa, 5 hay 6, hay cả một đội bóng luôn nha.



-Xin lỗi anh…………..Hạo Kì………………



Mấy ngày sau, tình hình sức khỏe của Tiểu Mi càng ngày càng tệ, cô không ăn uống gì, mặc cho anh có dỗ thế nào, cô chỉ uống một ít sữa rồi lại nôn ra.



-Xin lỗi thiếu gia…………..cô ấy có dấu hiệu bài trừ không tiếp nhận thức ăn, tôi không chắc……..cô ấy……….có thể……………….-Vị bác sĩ già trong bộ Blue trắng bất lực khép nhẹ mắt.



Hạo Kì đứng chôn chân tại chỗ, đôi mắt đẹp bỗng trở nên tê dại vì đau đớn, anh lê bước nặng nhọc tiến vào phòng cách li….Trên giường bệnh, cô gái ấy đang ngủ, đôi mắt nhắm chặt. Hạo Kì đưa đôi bàn tay mơn nhẹ lên làn da tái nhợt. Không biết từ lúc nào, nước mắt anh đã thấm ướt đôi bàn tay cô.



-Vương…Hạo…Kì……………đừng khóc…………….em…………..không sao………..- Tiểu Mi nghẹn ngào
-Đồ ngốc………….anh đâu có khóc………..chỉ là…………mắt anh có bụi……………….- giọng anh run rẩy sũng nước.



-………………………………….



-Hạo Kì à, màu anh thích là màu xanh ngọc bích, anh thích nhất là ăn đồ ngọt, anh học dở nhất là môn tiếng anh, khi ngủ anh hay quay người sang trái, khi nghe nhạc, anh hay chống cằm suy nghĩ gì đó.



-Hạo Kì ghét mưa nhất, những ngày mưa, anh không đi đâu chỉ ở nhà, mặt mũi thì nhăn nhó suốt ngày. Anh có thói quen càng giận càng im lặng, lúc đó khuôn mặt anh thật sự rất đáng sợ. Hạo Kì rất ít nói, có gì anh cũng để trong lòng , cũng ít khi cười, nhưng khi cười thì rất đẹp, em ước một lần có thể khiến anh cười.



-Hạo Kì à, yêu em không? Em thì yêu anh rất nhiều, ngay từ hồi còn nhỏ cơ, em vẫn luôn lén nhìn và đi theo anh, anh có biết vì sao em luôn thích mưa không, vì , anh đã từng hứa sẽ trở về bên em vào một ngày mưa, thế là mỗi khi trời mưa, em vẫn thường đứng chờ trước cửa và mong anh sẽ trở về………………………



-Hạo Kì à, em không có gì đặc biệt cả, em chỉ có thể dành cho anh một tình yêu thật lớn, yêu anh hơn cả bản thân mình. Em không nói dối đâu, chưa bao giờ em hối hận vì đã yêu anh, Kì à, em vui lắm…………………..



Phía sau bệnh viện

-Hoàng Duy à, ta biết tình hình của Huyền Mi hiện giờ đang rất tệ, nếu như, đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh, nó sẽ sống chứ?

-Dì Mạn Oanh, cháu cũng không dám chắc là cô ấy có thể hay không……………..-Hoàng Duy siết chặt đôi bàn tay, lòng đau vô hạn.



-Ta có quen một vị bác sĩ rất giỏi, có lẽ………….ông ta giúp được.



-Nhưng còn Hạo Kì và Huyền Mi, nếu như Mi không chịu thì phải làm sao hả dì?



-Đừng lo, ta chắc chắn, nó sẽ đi……………..



Mọi thứ trôi qua thật nhanh, hơn 5 năm về trước, Hoàng Mạn Oanh đến tìm Tiểu Mi với ý định muốn cô rời xa Hạo Kì. Bây giờ, vẫn là gương mặt ấy, vẫn là con người ấy nhưng chỉ khác một điều.



-Hơn 5 năm về trước, ta còn nhớ con đã từng cầu xin ta hãy cho con một cơ hội, nhưng lúc đó ta đã không đồng ý và đã nói ra nguyên nhân phá sản của gia đình con. Bây giờ, ta muốn con biết một điều, ba của con vẫn còn sống, bây giờ ông ấy đang sống rất hạnh phúc bên gia đình mới ở nước ngoài, ông ấy đã đi tìm con rất nhiều lần nhưng không thể tìm được, bây giờ ông ấy đang rất muốn gặp con, Mi à!



-Con……ba con……………….đang ở đâu……………….
-Mi à, sức khỏe của con rất yếu, nếu con muốn gặp ba con thì phải nhanh hết bệnh . Ta có quen một bác sĩ rất giỏi, ông ấy chắc chắn sẽ giúp được con. Nhưng, con sẽ phải xa Hạo Kì một thời gian khá dài đó.



-Con sẽ đi………………..



Tại sân bay

-Hứa với anh, em sẽ sớm về nhé, hứa đi……………..- Hạo Kì siết chặt lấy cô

-Em hứa……………chắc chắn ……………sẽ trở về………………bên anh ………………….





Chap 24:

Thời gian cứ vô tình trôi, thu qua, đông đến, xuân về, hạ oi………….2 năm đối với một đời người là quá ngắn ngủi, 7 năm với tình yêu của hai con người lại là sự cách biệt chia phôi……………Vương quốc của sương mù, của lạnh giá, của nền kiến trúc cổ kính liệu có thể làm nguội lạnh đi con tim của hai người………….Thời gian cho ta khoảng cách……………Thì thời gian có cho ta phép nhiệm màu



Em xa anh như mặt trời chạy trốn!

Thiếu vắng em, không thấy nắng , anh buồn….





Tiểu Mi đặt bước chân đã cứng cỏi hơn nhiều của mình xuống máy bay, đưa đôi mắt đã sắc hơn, lạnh lùng hơn nhìn không gian của đất mẹ thân yêu. Tại giữa sân bay quốc tế Nội Bài, 1 người phụ nữ quý phái bước ra trước sự chào đón của 1 đại diện tập đoàn Venus:

-Thiếu phu nhân, chào mừng cô đã trở về.

Ngồi trên xe, Tiểu Mi im lặng không nói gì. Mái tóc xoăn dài bay cùng chiều gió thổi. Gương mặt lạnh lùng đến cao quí. Một vẻ đẹp mê hồn xen lẫn chút tinh tế và kiêu kì. Sự nghiệp đủ vững vàng để có thể sống cuộc sống như một bà hoàng. Cô, Hà Huyền Mi, CEO của tập đoàn Venus đã trở về sau 2 năm ở nước ngoài.



***



Hạo Kì ngồi một mình trong phòng, hôm nay trời đổ mưa rất lớn, tiếng mưa rơi réo rắt như đang cào xé tâm can anh. 7 năm cho sự chờ đợi mỏi mòn, 2 năm cho niềm tin và hi vọng. Bây giờ, cô như thế nào rồi nhỉ? Anh biết cô đã khác xưa rất nhiều. Liệu cô còn nhớ đến anh, còn dành tình yêu cho anh, người đã làm cô đau khổ rất nhiều chứ. Tất cả những gì anh có thể làm chỉ là đợi và đợi, giống như khi xưa, cô đã từng đợi anh.



-Tiểu Mi à, em đã từng nói anh học rất dở môn tiếng anh phải không, thật ra, anh không hề học dở môn tiếng anh như em nghĩ đâu, chỉ là, anh sợ, nếu thấy anh học khá hơn rồi em sẽ không dạy riêng cho anh nữa, nên anh mới giả vờ vậy thôi.



-Em đã ước có thể một lần khiến anh cười, nhưng, ngốc à, em không hiểu sao, chỉ cần nhìn thấy em là anh đã cười như một thằng ngốc rồi, dĩ nhiên, anh sẽ không cho em biết mà chỉ cười một mình thôi.
-Mi à, em biết không, anh không hề ghét mưa. Dưới mưa, anh có thể sống thật với lòng, giấu đi cái sự thật là anh đang khóc, mưa thấm đẫm nỗi buồn trong con tim đang nhức nhối của anh. Không ai có thể nghe tiếng lòng đang gào thét và những tiếng nấc khe khẽ vì tiếng mưa ngoài kia.



-Mi à, anh rất hối hận, thật sự rất hối hận, vì đã không thừa nhận anh yêu em, yêu em rất rất nhiều. Anh hứa, sẽ không bao giờ buông tay em nữa, anh hứa…………..làm ơn……………hãy trở về bên anh………………………..



Cạch!



Tiếng mở cửa vang lên, Hạo Kì như chết lặng

Gương mặt ấy………….

Hình bóng ấy…………..

Dáng người ấy…….

Mọi thứ dường như đứng yên………………



-Hạo Kì, hi hi sao nhìn em chằm chằm vậy, không vui khi gặp em sao?- Tiểu Mi mỉm cười dịu dàng nhìn anh



-Là em, đúng là em phải không, Tiểu Mi, không phải anh đang mơ chứ?- Tay anh run run chạm nhẹ vào cô, sợ rằng cô sẽ biến mất. Tiểu Mi ôm chầm lấy anh, anh siết chặt cô hơn, hôn vào tóc cô. Mùi hương này, đôi mắt này, gương mặt này……………



-Em nhớ anh nhiều lắm.



-Anh cũng nhớ em nhiều lắm, Tiểu Mi, anh sẽ không bao giờ buông tay em đâu, yêu em nhiều lắm, đồ ngốc của anh,



-…………………luôn bên cạnh em nhé. Em yêu Hạo Kì.





2 tháng sau! Tại biệt thự của Hạo Kì, tiếng đập cửa rầm rầm vang cùng tiếng Vương đại thiếu gia gào như điên



-TIỂU MI! NÀY, HÀ HUYỀN MI em mau ra đây cho anh! Giair thích cái que 2 vạc đỏ trong thùng rác là gì?

-KHÔNG BIẾT! Em không ra!

-Anh bảo lần cuối có ra không thì bảo? Không ra anh đạp cửa vào đừng trách- Giong điệu Hạo Kì hù dọa không giấu được sự vui mừng kích động.



Cạch!

Tiểu Mi miễn cưỡng bước ra mặt mày bí xị



-Ra rồi đây!



Tiểu Mi bất chợt bị Hạo Kì khóa chặt môi bằng cái hôn sâu.



-Anh yêu em, rất nhiều………………..



Ở một nơi khác………………

-GÌ CƠ? Huyền Mi….cậu….- Một cô gái trợn tròn mắt, đớ người, bên chiếc điện thoại

-Nhỏ thôi! Muốn hét cho cả thế giới biết à- Người ở đầu dây bên kia suỵt miệng lia lịa

-Thật là, hạnh phúc quá còn gì……………

-Hi hi, mà cậu với anh Duy sao rồi Thùy Mi?

- Anh ấy rất tuyệt, chúng tớ định sẽ làm đám cưới vào mùa xuân năm sau

-Ồ, chúc phúc chúc phúc nhá bạn tốt.





Cuộc nói chuyện đang vui vẻ bỗng chốc bị chặn đứng bởi tiếng hét cực mạnh.



-Vợ ngốc, em đâu rồi Tiểu Mi àaaaaaaaaaaaaaaaa!
- Có giây phút nào anh để em yên ổn không Vương Hạo Kì- Giongj Tiểu Mi bất lực

-Hê hê, đừng quên uống sữa em nhé!

-Lần thứ 107 trong 1 buổi sáng. Đủ rồi nhé Vương Hạo Kì

( Ngưỡng mộ hai người họ quá đi ~ leejungmi J )



Tối hôm đó, tại bờ biển. Vẫn chiếc BMW đen quen thuộc, vẫn bóng dáng thon dài anh tuấn với mái đầu xám tro. Tiểu Mi rón rén phía sau, rồi hí hửng nhảy chồn lên lưng Hạo Kì.



-Chồng ngốc ! Tự dưng đưa em ra đây làm gì!



Anh quay lại bất ngờ hôn môi cô đắm đuối.

-Xong rồi, chỉ có vậy thôi – Giong Hạo Kì tỉnh queo

-AAAA! Cái đồ xấu xa này, cô bẹo vào má Hạo Kì! Ha ha……….

.

.

.

-Chồng à, em nhớ hồi nhỏ, tụi mình vẫn thường chơi trốn tìm đó!!!!

-Ukm….em vẫn luôn là người tìm ra anh trước!

-Vậy thì bây giờ đổi lại nhé, anh nhắm mắt, còn em đi trốn, ok!???????????

Cốp!

-Cái đồ ngốc này, em nghĩ xem, anh đâu phải là thằng nhóc 7 tuổi nữa chứ…anh đã 29 tuổi rồi đó!- Hạo Kì đưa tay cốc vào trán Tiểu Mi

-Mặc kệ, em không biết! Anh ở đây! Em đi trốn!- Cô chạy vù đi



-NÀY! Đồ ngốc! Đứng lại cho anh!!!!



Trên bờ biển, những con sóng lăn tăn vỗ về cùng tiếng cười đùa vui vẻ….Hạnh phúc, đến đây đã có thể dùng 2 từ MÃI MÃI rồi…



----THE END----



LỜI KẾT

Gửi tới các bạn độc giả thân yêu!



Cảm ơn các bạn đã cùng mình đi 1 quãng đường dài đến tận hôm nay! Cuối cùng “Đồ ngốc! Đứng lại cho anh!!!” đã hoàn thành. Chap cuối này mong các bạn comment và ủng hộ nhiều vào nhé he he! Love U
-- post by hoabattu - yeugiaitri.mobi --

Trang: « Trước 12526[27]2821 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Đồ ngốc Đứng lại cho anh - Truyện Teen 14 +
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 302