watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
[Tiểu Thuyết] Không Yêu Thì Thế Nào (Nhan Tịch
[Tiểu Thuyết] Không Yêu Thì Thế Nào (Nhan Tịch
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

[Tiểu Thuyết] Không Yêu Thì Thế Nào (Nhan Tịch

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Bụi đã phủ, sau này nói lại còn có ý nghĩa gì chứ? Đáng tiếc người khác có tâm khơi lại, tôi lại không lòng dạ nào mà đào lên.
"Ngải nhị, con Đạp Tuyết nhà cậu nuôi đúng là vừa xinh xắn lại đáng yêu." Đạp tuyết là một con mèo Ba Tư trắng muốt.
"Gì?" Ngải nhị hiển nhiên là không hiểu gì.
"Nói không chừng là Đạp Tuyết nghịch ngợm, tùy tiện quơ vật này nọ xong thì tha vào trong giỏ của mình."
"Không có khả năng, ngày đó Đạp Tuyết căn bản chưa từng đi đến phòng của mình――" thanh âm của Ngải nhị có vẻ quàng quạc, tiếp sau đó như tỉnh ngộ ra mà cười khổ, "Là nha, cũng có thể đấy, hiện tại mình không muốn đoán đông đoán tây nữa."
Tôi hiểu được chuyện này rốt cục chân chính có thể dừng ở đây, nhưng có bất đồng chính là, tôi là lạnh nhạt, mà cô ấy là trốn tránh.
"Vậy cậu cùng Mặc Vũ là có chuyện gì xảy ra, cậu không thể vẫn cứ như vậy đi theo hắn đi."
Tôi nhất thời không phản ứng lại được, tại sao tự dưng vấn đề lại chuyển về phía tôi chứ?
"Cậu đã từng nghĩ sẽ gả cho hắn hay không?"
Câu hỏi của Ngải nhị thực bén nhọn làm cho tôi phải chấn động, tôi vẫn nghĩ suy xét thật kỹ coi Mặc Vũ rút cục có bao nhiêu tình cảm với tôi, lại không nghĩ tới tình cảm ấy tương lai sẽ đi theo hướng nào.
"Tình hình của chúng mình không giống với cậu và Cảnh Kiệt, với lại mình cũng không để ý đến vấn đề hôn nhân hình thức gì đó." Nếu

không có tình yêu, vậy thì làm một đôi bạn ở bên cạnh nhau mà bầu bạn đi, đỡ phải tự dưng làm hoen ố hai chữ vợ chồng .
"Mình đã hỏi qua Cảnh Kiệt, có phải Mặc Vũ của anh ấy tham lam hay không, anh ấy lại nói cái người tên Mặc Vũ này luôn luôn làm cho người ta không thể đoán được, hơn nữa hắn cực kỳ có chủ kiến của bản thân, một khi quyết định chuyện gì ngay cả bố mẹ đẻ cũng không thể can thiệp nửa phần, anh ấy khuyên mình lo chuyện bao đồng."
Tôi cố ý cười đến thực sáng lạng, "Mình cũng thấy thế, trách không được người khác nói ham mê lớn nhất của phụ nữ chính là dụ dỗ người khác, nhất là lúc bản thân đã quy ẩn thì lại khẩn cấp muốn dụ dỗ người khác nữa."
"Mình đây là một thân vui vẻ không bằng với vui vẻ của chúng ta."
"Không phải đã muốn có một Mạch nhất cùng cậu vui vẻ sao?"
"Kia không tính, mình cảm thấy hai người bọn họ càng giống như là một đôi bạn đồng nghiệp, không có lấy ngay cả một chút bộ dáng tình thân."
"Bạn bè cùng vợ vốn chính là hai đường thẳng chung gốc, đương nhiên, " tôi nhìn Ngải nhị, "Cậu cùng Cảnh Kiệt lại khác, không phải oan gia không tụ ngay từ đầu đã khác biệt rồi."
"Hai người các cậu trốn ở đây, làm cho mình đi tìm tới tìm lui." Gương mặt trang điểm tinh tế của Mạch nhất bỗng nhiên xuất hiện trước mặt làm cho tôi và Ngải nhị nhất thời có chút hoảng sợ, nhưng lập tức tôi học được hai bài học: một - chớ lên lắm chuyện ở sau lưng người khác, hai - nếu có bàn tán thì cũng không được phép tìm nơi nhỏ bé mà sáng sủa như góc này mà bàn tán.
"Mạch nhất, mình cũng không nói xấu gì cậu nha? Gì lại làm cho chúng mình giật mình như thế chứ." Ngải nhị thè lưỡi.
"Phải không?" Mạch nhất cố ý gãi gãi lỗ tai, "Thế sao lỗ tai của mình lại ngứa vậy chứ?"
Ngải nhị cười hì hì, môi đỏ mọng hé mở, phun ra một câu, "Nên kều ráy tai đi" .
Lập tức mỹ nữ biến sắc, một hồi hỗn chiến chỉ nghe tiếng Ngải nhị đứt quãng la hét "Cô dâu―― bạo hành ――" , nếu bất chợt vừa nghe thật đúng khiến cho người ta kỳ quái, hiện tại thật may mắn chúng tôi đang ở một góc ít người, nếu không để cho người ta thấy một màn như vậy , thật đúng là nhà họ Ngải vô phúc.
"Được rồi, cô phải đi giúp anh cả của cô đi." Mạch nhất đứng dậy, sửa soạn lại lễ phục trên người, lập tức lại khôi phục hình tượng tao nhã, tôi yên lặng nhìn cô ấy, chỉ cảm thấy sắc mặt cô ấy còn giỏi biến hơn cả diễn viên kinh kịch.
"Là các người đính hôn, tại sao lại phải nô dịch mình?"
"Là đại ca của cậu quyết định, anh ấy nói trước khi cậu kết hôn phải bóc lột sức lao động miễn phí của cậu."
Ngải nhị không cam lòng không muốn vẫn phải rời đi, Mạch nhất lại nháy nháy mắt với tôi, "Kỳ thật là mình cố ý muốn cậu ấy rời đi, mình muốn nói chuyện với cậu một chút."
"Có phải cậu cảm thấy rất bất ngờ khi mình và Ngải Bồng đính hôn đúng không?" đi thẳng vào vấn đề khi nói chuyện chính là phong cách của Mạch nhất.
Nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của cô ấy, tôi không khỏi khẽ gật đầu.
"Làm thế nào mà cậu biết?"
"Làm sao mình biết?" Mạch nhất cười rất giảo hoạt, "Bình thường đừng nhìn bộ dáng lạnh nhạt lại thành thục của cậu mà so sánh với chúng tớ, dù sao so với chúng mình cậu vẫn nhỏ hơn 3 tuổi, dấu chấm hỏi in đậm trên mặt cư nhiên còn không biết, chẳng lẽ vị kia bên cạnh cậu không nhắc nhở cậu sao?" Nói xong cô ấy xoa xoa mặt của tôi, tựa như đang nắn một quả đào, "Cho nên nói, trẻ con sớm trưởng thành cũng chưa phải là thành thục."
Tôi vuốt ve bàn tay đang vuốt mặt mình, "Mình nghĩ là cậu đang muốn có lời giải thích đặc biệt với mình."
"Kỳ thật chuyện này cũng là thuận lý mà thành chương thôi, cậu biết đấy, đối với những gia đình như chúng mình, tuy rằng không phải nhất định phải môn đăng hộ đối, nhưng là mỗi người đều muốn thêu hoa trên gấm, nếu như cuộc hôn nhân ký kết mà có lợi với sự phát triển của gia tộc thì càng hoàn mỹ, khi đi học, trong nhà không ngừng bắt mình nghiên cứu những tài liệu về những gia đình thân cận, không ai khác chính là các công tử con nhà danh môn, sau lại bởi vì quan
hệ công tác, mình cùng Ngải Bồng có cơ hội gần nhau, anh ấy lập tức trở thành đối tượng hoàn mỹ trong mắt mẹ mình, vừa lúc tương lai vài năm tới đây công ty của hai nhà chúng mình phải hợp tác một dự án giải trí lớn, hôn nhân của chúng mình đương nhiên trở thành một điều kiện trong hợp đồng.
"Sao mà nghe tới nghe lui có vẻ như chuyện này đối với cậu không quan hệ chứ?"
"Ngải Bồng rất có thực lực, mình rất tán thưởng anh ấy, về phần anh ấy, mình nghĩ với cuộc hôn nhân của bọn mình anh ấy cũng chả có cảm giác gì." Nói xong khuôn mặt cô ấy không chút ý tốt mà nhìn tôi.
"Vậy cậu thương anh ấy sao?" Đối mặt Mạch nhất, tôi thực dễ dàng hỏi ra suy nghĩ trong lòng tôi.
"Please, cho dù vấn đề này thực nghiêm túc, nhưng cậu cũng không nên hỏi nghiêm nghị như vậy đi." Nói xong, Mạch nhất thoáng thu lại bộ dáng hi hi ha ha của cô ấy, "Dù sao chúng mình trước mắt mới là đính hôn, mọi người sẽ không bức chúng mình tổ chức lễ cưới giống như Ngải nhị, chúng mình cũng có rất nhiều thời gian để suy nghĩ cho kỹ, nói không chừng vài năm nữa có khi lại giả trừ hôn ước ý chứ, bất quá điều mà mình xác định chính là, trước khi Ngải Bồng yêu mình, mình sẽ không dại gì mà như con thiêu thân lao vào lửa."
Thông minh như Mạch nhất, nếu không phải có tình cảm với Ngải Bồng, cậu ấy cũng sẽ không thử một lần như vậy.
"Dù sao có một cô con gái suất sắc như mình thì cũng không phải lo sẽ không gả đi được, đúng hay không." Nói xong, Mạch nhất giơ ngón cái làm biểu tượng rất cừ.
Tôi cùng cô ấy cười đùa một trận, không khỏi cảm khái nói: "An bài của trời cao thật thần kỳ."
"Đúng nha, vốn Nhược tam thích Ngải Bồng, Ngải Bồng lại thích cậu, cuối cùng người đính hôn với anh ấy lại là mình, đúng là rất thần kỳ." Mạch nhất. . . không . . . suy nghĩ mà tiếp lời.
"Cậu đều biết cả?" Tôi lắp bắp kinh hãi.
"Cậu đang nói về Nhược tam?" Cùng Mạch nhất nói chuyện tôi thấy rất thoải mái, đó là cô ấy luôn hiểu rõ tâm tư của tôi."Nhược tam đã tìm mình, nhưng là vô dụng, cho dù không có mình bọn họ cũng không có thể ở cùng một chỗ. Hai bác Ngải cũng không phải là những người cha người mẹ tiến bộ gì, không nói đến Ngải Bồng không thương cô ấy, cho dù có yêu cô ấy cũng không có tài cáng đủ để vì cô ấy mà phá tan mọi cách biệt. Đổi lại là cậu cùng Ngải Bồng, nếu cậu không phải nhị tiểu thư của An thị, hai người cũng giống vậy, khó có kết quả."
Tôi không nói gì, làm sao không biết đây là nói thật.
Nhìn thấy toàn bộ hơi thở buôn bán trong đêm nay sẽ biết, tình yêu cùng ích lợi của công ty không thể cùng tồn tại một lúc, tình yêu thường là phải hy sinh, hoặc là tình yêu bị giấu đến một nơi vắng vẻ mà không ai có thể chạm tới, chỉ còn lại có danh lợi cùng mặt ngoài xa hoa cao quý.
Mạch nhất nhoài người nhìn bên ngoài thăm dò, "An tứ, mình đến lúc phải lên sân khấu biểu diễn rồi, cậu chơi vui vẻ nhé." Nói xong cô ấy vỗ vỗ mặt mình, "May mắn được nghỉ ngơi nửa ngày, bộ mặt cùng thần kinh cũng được khôi phục bình thường."
Mạch nhất đi xong, một mình tôi miễn cưỡng ngồi im một chỗ không muốn động, nghĩ đến Nhược tam, nghĩ đến tình yêu vô vọng của cô ấy.
"An tứ, thế nào lại chỉ có một mình cậu ngồi ở đây?" Ngải nhị tựa như một làn gió ùa tới, "Mau một chút, mình dẫn cậu về bên cạnh Mặc Vũ, chỉ có chốc lát cậu không ở, mà đã có mấy con đàn bà giở công phu bò lên người hắn ta rồi đấy."
"Gì?" Tôi không khỏi bật cười."Cậu không phải đang lo lắng cậu không ở đó, Cảnh Kiệt sẽ chạy loạn đấy chứ?"
"Cậu còn cười?" Ngải nhị tức giận địa nhìn tôi, "Cậu còn như vậy, một ngày nào đó mình cho cậu không thể cười nổi nữa mà xem."
Nói xong cô ấy chỉ vào đầu bên kia đại sảnh , "Cậu xem con nhỏ kia kìa, có vẻ như cô ta hàn huyên với Mặc Vũ cũng khá lâu rồi nha."
Tôi nhìn theo hướng "Con nhỏ kia" mà cô ấy, chỉ khẽ nở nụ cười
"Là An bình, bọn họ bạn bè cũ."
Tôi cảm thấy rất lạ, bọn họ từ khi nào thì đã có thể vô tâm vô địa mà tự nhiên nói chuyện như thế chứ?
"An Bình? Đại tiểu thư của An thị? Đó không phải là chị gái cậu sao?"
Tôi gật gật

đầu.
Ngải nhị trừng mắt, "Chị cậu thì sao chứ, cũng không thể đi cướp bạn trai của người ta nha! Mình và cậu cùng đi qua đi."
Tôi cười khổ, Ngải nhị còn không biết, người cướp bạn trai của người ta không phải chị mà là em gái. Xem ra, điều cần tới cuối cùng cũng không thể trốn thoát, một ngày nào đó nhất định sẽ phải đối mặt.

Tính thì cũng đã rất lâu không đối mặt với An Bình như thế này. Chị ta một thân lễ phục xinh đẹp xất tương xứng, toàn bộ tóc búi cao cao, dùng một chiếc kẹp màu xanh ngọc kẹp gọn lại, toát lên vẻ hoạt bát tươi mới.
"Đã lâu không gặp." Chị ta nhìn tôi, vẻ tươi cười trên mặt không có chút dao động.
Tôi nhất thời cảm thấy không có lời nào để nói, đành phải lặp lại một lần lời của chị ta: "Đã lâu không gặp."
"Tôi đã nói thôi, ở đây chỉ nhìn thấy anh, tôi còn kỳ quái anh như thế nào lại có thể bỏ mặc một mình An Tịnh ở trong nhà." Đối tượng nói chuyện của An Bình đã muốn chuyển thành Mặc Vũ.
Đứng ở bên cạnh hai nữ nhân, hắn vẫn là cúi đầu mỉm cười như cũ, cùng An Bình cứ một câu lại một câu trò chuyện, nhìn thấy hai khuôn mặt tươi cười trước mắt, tôi bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ chỉ có tôi là không thể buông xuống được quá khứ.
Theo như nội dung nói chuyện của bọn họ không khó nghe ra, công ty của ba trong tay An Bình đã muốn phát triển đến mức tôi khó tưởng tượng được , Mặc Vũ hình như cũng có tham dự vào kế hoạch đầu tư hạng nhất của An Bình, theo lý giải của tôi, nếu không phải , sẽ rất khó khiến hắn động tâm tham dự.
An Bình cười sang sảng, sự tự tin cùng vẻ mị hoặc từ trên người chị ta sáng chói lọi.
Không biết vì sao, trong lòng lại có chút rầu rĩ, tôi giơ tay lấy một ly đồ uống từ trên khay của bồi bàn, đưa ly đến bên môi, mới bất tri bất giác phát hiện đây là một ly rượu cốc-tai.
Mặc Vũ nhíu mi nhìn về phía tôi, "Anh giúp em lấy ly nước hoa quả." Hắn tiếp nhận ly rượu trong tay tôi.
Đợi hắn rời đi, tôi mới ý thức được chỉ còn tôi với An Bình đứng ở một chỗ, phát hiện này lập tức khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.
An Bình cười nói: "Cô đúng là người luôn ở trong phúc mà không biết phúc."
Tôi nhất thời không hiểu rõ ý tứ của chị ta.
"Nếu như có thời gian, đừng quên đánh một cuộc gọi đường dài đến Thụy Sĩ, như mong muốn của cô, một tuần trước baba cùng với mẹ của cô đã ở Thụy Sĩ cử hành hôn lễ, kỳ thật bọn họ có kết hôn hay không cũng không khác nhau, bất quá là muốn cô vừa lòng thôi."
Tôi ngây ngẩn cả người, nhớ tới bọn họ đi Thụy Sĩ lâu như vậy, vậy mà tôi ngay cả một cuộc điện thoại cũng chưa từng đánh quá, liên hệ gần nhất chính là dùng email gửi đi vài câu hỏi thăm ân cần ngắn gọn.
An Bình tựa như hiểu rõ suy nghĩ trong lòng của tôi, "Dường như cô luôn cảm thấy mọi người đều thiếu nợ cô cái gì, nhưng cô có nghĩ tới mình rất ích kỷ hay không, cô lại bắt người khác trả giá cái quái gì?"
Lúc mà chị ta nói những lời này vẻ tươi cười vẫn luôn duy trì không có thay đổi, tôi ngơ ngác nhìn, cảm giác có chút hoa mắt.
Mặc Vũ rất nhanh đã trở lại, hắn đưa cho tôi một ly nước cam, ánh mắt dừng ở trên mặt tôi.
Tôi quay về mỉm cười với hắn một cái ý nói không có việc gì, nhấp một ngụm nước cam, kéo dài vị chua xót đang dâng lên hốc mắt.
"Phí Ân nghe nói lần này anh phái Ted đến hợp tác cùng tôi hạng mục này."
"Hắn nghe nói được hợp tác cùng cô, xung phong nhận việc muốn tới đấy."
"Cái tên công tử đào hoa ấy, vậy cần phải nhắc nhở toàn bộ nhân viên nữ của An Thị từ trên xuống dưới đều phải cẩn thận, còn nhớ năm đó ở tổng bộ BLACK FEATHER chỉ có 17 nhân viên nữ , trừ bỏ tôi cùng với Macy đã kết hôn, mỗi người hắn đều viết thư tình gửi qua."
Tôi không khỏi phỏng đoán, nguyên nhân lúc đó là do An Bình đã là bạn gái của Mặc Vũ, anh ta mới không giám chơi trò đùa giỡn mà thôi.
Mặc Vũ mỉm cười, "Tôi chỉ nhớ rõ lúc trước hai người là cặp đôi hợp tác ăn ý nhất."
Nghe bọn họ trò chuyện công việc, nói qua nói lại, tôi lại phát hiện mình không hơn cái tượng là mấy, tựa như những người đứng xem trầm mặc đứng một bên.
Tôi dời khỏi cánh tay Mặc Vũ đang nắm tay tôi, "Hai người cứ nói chuyện, tôi đi vào phòng trang điểm lại một chút."
Nói xong tôi tựa như chạy trốn mà rời đi.
Dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, cảm giác có chút thanh tỉnh, tôi không khỏi cười lòng dạ hẹp hòi của chính mình, An Bình từng làm việc ở BLACK FEATHER bốn năm, bọn họ có thời gian ở chung rất nhiều, bất quá là bạn cũ ôn lại chuyện cũ, tôi cần gì phải gấp gáp như vậy a.


Sửa sang lại tâm tình thật tốt, cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi phòng trang điểm, lại có người tiến đến.
Là một nam tử tuổi trẻ, không được coi là rất anh tuấn, nhưng cũng tuyệt đối có hình tượng, vì phối hợp với Tây trang trên người, trên đầu tóc dài buộc thành một lọn ở sau gáy.
"Xin chào tiểu thư, tôi là một nhiếp ảnh gia, không biết cô có hứng thú chụp quảng cáo hay không?" Nói xong hắn rút ra danh thiếp của mình đưa cho tôi.
Lý do này của anh ta dường như khiến tôi phụt cười, tôi không cầm lấy danh thiếp của anh ta, chỉ vội vàng nhìn lướt qua, "David Tsu", còn có một bức ảnh chụp phòng làm việc và số điện thoại. Anh ta hẳn là họ Từ, dòng họ mà ở Đại lục gặp không nhiều, không tồi thôi.
"Trong tay tôi có một bộ sưu tập châu báu, cần một người toát ra khí chất thành thục hồn nhiên, diễm lệ lạnh lùng nhưng tính cách lại nhiệt tình cực đoan làm người mẫu, đang lo tìm không được người phù hợp, vừa nãy tôi đã quan sát cô rất lâu, cảm thấy được trừ cô ra không ai có thể đảm nhiệm."

Trang: « Trước 12425[26]2723 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện [Tiểu Thuyết] Không Yêu Thì Thế Nào (Nhan Tịch
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 628