- Thưa giám đốc, toàn bộ những doanh nghiệp từng hợp tác tại khu vực Bắc Mỹ đa phần có quy mô nhỏ, không thể đáp ứng được nhu cầu, những doanh nghiệp quy mô lớn thì hoặc là chưa từng hợp tác, hoặc là không chuyên về sản xuất nội thất gỗ, cói. Có hai doanh nghiệp có thể đáp ứng được nhưng…
- Nhưng sao?
- Chủ tịch Andrew hiện là cổ đông lớn nhất và sắp sát nhập hai doanh nghiệp đó vào Crown.
Con bé tức giận, đập mạnh xuống bàn. Hắn đã đi trước nó một bước.
- Điều tra cho tôi xem gần đây Crown thu mua cổ phiếu của những doanh nghiệp nào. Ngay lập tức.
Dự án Tulum tại Mexico là một khu nghỉ dưỡng và giải trí quy mô rất lớn, bắt buộc phải hợp tác với doanh nghiệp nội thất lớn và uy tín mới có thể đảm bảo số lượng cũng như chất lượng, đồng thời tăng hiệu quả trong quảng bá. Rất khó để tìm được những doanh nghiệp thỏa mãn yêu cầu của dự án vào lúc này, vậy mà hắn còn giở trò nữa. Quản lý mang danh sách những cổ phiếu thu mua gần đây của Crown, tại khu vực Châu Mỹ, chỉ có hai doanh nghiệp nội thất lớn chuyên về gỗ mà The King từng hợp tác. Không thể là nước cờ may mắn được, trong hàng đống doanh nghiệp, tại sao hắn chỉ mua đúng hai doanh nghiệp thỏa mãn nhu cầu của dự án? The King cũng chưa hề công bố nội thất của dự án chủ yếu sử dụng chất liệu gỗ và cói. Cứ như hắn biết rõ đâu là doanh nghiệp The King từng hợp tác để mà khoanh vùng vậy. Chẳng lẽ có tay trong? Phải là một người nắm vững The King mới có thể cung cấp danh sách cần thiết cho Trí, là ai trong hàng chục con người thuộc top đầu quyền lực của tập đoàn này? Dồn The King tới mức này, tên dòi mọt bắt đầu đánh những đòn mạnh hơn rồi.
- Ai là người anh mua chuộc trong The King? – Lucky giận dữ đập bộp lên bàn Trí.
- Em luôn dùng cách này để chào anh - Trí nhoẻn miệng cười – Nóng vội quá đấy.
- Đồ khốn. Bố tôi đã ưu ái anh, vậy mà…
- Tảng đá chắn đường quá lớn thì đành phải dùng chút kỹ xảo để vượt qua nó chứ?
Con bé tát Trí thật mạnh, khiến hắn bật máu. Trí lau máu, vẫn cười nham hiểm.
- Cái tát thứ mấy của em rồi nhỉ? Để đáp lại cách yêu thương đặc biệt của em, anh sẽ cho em biết ai là người cung cấp thông tin này cho anh.
Trí bấm máy điện thoại, nhìn nó thích thú.
- Đưa nguồn tin của chúng ta lên đây diện kiến tiểu thư xinh đẹp của The King nhé!
Cánh cửa hé mở, và mọi tức giận của nó trôi tuột. Thêm một lần nữa Nguyên khiến nó không tin vào mắt mình khi bước vào cùng Nam với tư cách tay trong.
- Em sao vậy? Quá xúc động khi gặp lại chồng mình à?
Lucky lặng người nhìn Nguyên. Nó ghét từ “gặp lại” xảy đến giữa hai đứa, cứ mỗi lần như vậy lại là một hoàn cảnh không mong chờ.
- Anh… sao anh…
- Đây là người đã cung cấp danh sách đối tác của The King, và từ giờ, cậu ấy sẽ là trợ lý chủ tịch của Crown.
Nguyên không nói gì. Tai con bé ù ù, đầu nó trống rỗng. Nó chạy tới Nguyên, day day cánh tay:
- Nói với em không phải anh làm. Không phải anh làm.
- …
- Nói đi. Em muốn nghe chính miệng anh nói. Nói đi.
- … Chính anh đã cung cấp hồ sơ cho Crown.
- Tại sao? Tại sao anh làm vậy? Tại sao?
Nguyên đẩy nó ngã xuống đất không một chút lưỡng lự:
- Tôi chưa một phút giây nào thôi hận bố cô. Tôi từng bị cô quyến rũ mà quên đi mối thù, nhưng giờ cô không còn giá trị gì với tôi hết. Biến khỏi đây đi.
Trong nó dội về sự hận thù bố tạo nên cho gia đình Nguyên. Anh đứng đó, khuôn mặt lạnh lùng hơn cả lần đầu gặp mặt. Anh có thể nhẫn tâm với nó như vậy sau bao yêu thương? Đây là việc anh muốn làm thực sự khi tiếp cận gia đình nó, khi khiến nó yêu mãnh liệt mà đem nhược điểm của bố ra bán sao? Hận thù trong anh mãnh liệt tới mức nó chỉ là một quân cờ chau chuốt cho kế hoạch hoàn hảo sao? Tất cả những gì gọi là hạnh phúc của nó từ mùa hè chạy dọc quảng trường tới giờ, có thứ gì là thật không Nguyên? Hay tất cả đã từng là thật, nhưng vẫn không đủ để xóa đi hình ảnh bố tự vẫn trong đầu anh? Sau mọi hạnh phúc và khổ đau, anh vẫn để nó thấy mình đã sai khi yêu ư? Lucky run rẩy tới mức không đứng dậy nổi, cứ ngồi ngây ra đó.
- Nhàm chán quá vậy? Ít nhất em nên có một vở kịch hay ở đây chứ? – Trí châm chọc.
Nó cũng muốn thế, hét vào mặt anh sự trách cứ, đấm anh những cú khinh bỉ. Nhưng, yêu trong nó lớn quá rồi, đè nặng cả tâm trí, cả đầu óc khiến cơ thể này không thể sản sinh ra một hành động nào với trái tim vỡ nát. Lặng lẽ rời khỏi Crown, Lucky tới quảng trường ngồi, không khóc, không oán hận. Trong nó chỉ có một thắc mắc: Vậy là Nguyên không yêu nó? Hay thật! Anh diễn xuất hoàn hảo đấy chứ? Ngay cả khi lừa dối nó, anh vẫn tuyệt vời tới vậy. Con bé tháo chiếc nhẫn ra, ném về phía bãi cỏ, đứng dậy phóng xe về. 15 phút sau, nó ở trên bãi cỏ ấy, lần mò từng bụi cây, ngọn cỏ để tìm lại chiếc nhẫn. Tìm được chiếc nhẫn, nước mắt nhỏ giọt xuống bàn tay, chắc là vì nó mừng quá khi tìm lại thứ không thể vất đi, chắc là thế!
Bố gọi cho nó từ phòng chủ tịch, con bé vội vã chạy lên. Ông đang ngồi xe lăn với một đống giấy tờ trên bàn.
- Bố tới đây làm gì? Bố chưa khỏe hẳn mà?
- Andrew từ chối hợp tác phải không?
- … Anh ta cũng thu mua hai doanh nghiệp đủ khả năng đáp ứng trong những doanh nghiệp ta từng hợp tác.
- Bắt đầu cuộc chơi rồi đây.
- Xin lỗi bố, con vô dụng quá.
- Thay vì lãng phí đầu óc cho việc tự trách mình, con hãy hỗ trợ ta giải quyết việc này đi.
- … Bố đã biết ai là người cung cấp thông tin đối tác đúng không?
- Thì sao?
- Bố định…
- Nếu là lời hứa của một người cha thì ta sẽ giữ lời, đừng lo lắng chuyện không cần thiết.
- Sao bố không tức giận? Không trách mắng con?
- Con liên quan gì chứ? Từ khi nó làm việc cho ta đã là ván cược giữa ta và nó. Giờ, ta có được con, ta đã thắng, tại sao phải tức giận?
Lucky quỳ xuống cạnh bố, nắm lấy bàn tay gầy guộc đó rồi khóc. Có lẽ bệnh tật khiến bố hòa nhã hơn chăng? Nhưng dù vì lí do gì thì nó cũng cám ơn bố đã tha thứ cho nó. Bố yêu nó nhiều tới vậy, thế mà có những lúc nó đã vô tình quên. Xin lỗi, xin lỗi bố!
Nó đứng trước cửa nhà Nguyên, phân vân. Ban nãy, khi nó gọi sang bệnh viện bên Mỹ, họ nói Linh đã rời Mỹ được một thời gian. Tiếng con bé ríu rít trong nhà, nó muốn vào thăm Linh, nhưng còn bác gái, không biết bác sẽ tức giận thế nào khi nhìn thấy nó. Đang lưỡng lự thì cánh cổng mở ra, là Linh, con bé hồng hào hơn rất nhiều, hoạt bát hơn rất nhiều. Ánh mắt Linh mừng rỡ lao tới ôm nó:
- Chị, em nhớ chị quá!
Rồi con bé chẳng để Lucky kịp từ chối, lôi vào sân gọi mẹ. Nghe thấy có khách, người phụ nữ giận dữ của vài năm trước đon đả chạy ra, rồi dừng lại ở cửa, nhìn nó. Con bé vội cúi chào, vừa bối rối vừa lo sợ, không biết liệu có bị tạt gáo nước nào không?
- Vào nhà đi.
Giọng bà nhẹ nhàng khiến con bé hơi bàng hoàng, đứng ngây ra. Linh kéo con bé vào trong nhà.
- Hai đứa kết hôn rồi phải không?
- Dạ?... Vâng.
Hình như Nguyên không nói gì với gia đình về tình hình hiện tại, vậy chắc anh cũng không về nhà.
- Sao lại tới đây một mình? Thằng Nguyên cũng thế, chẳng bao giờ dẫn vợ theo mỗi lần ghé về.
- … Cháu… Con rất xin lỗi, vì tự ý kết hôn mà không hỏi ý kiến mẹ.
Người phụ nữ đó thở dài:
- Khi thằng bé gọi báo tin vui với giọng hạnh phúc, ta đã chịu thua cả hai rồi. Nghĩ lại, oán hận chẳng bao giờ mang lại điều tốt đẹp. Tuy giờ ta vẫn không thể coi cô là con dâu – Bà nắm lấy tay nó – Nhưng chúng ta hãy cùng cố gắng vun đắp mối quan hệ.
Đôi mắt của Nguyên thật giống mẹ, đầy yêu thương và đầy hi sinh, vậy mà đôi mắt nó yêu ấy đã bị thù hận làm lu mờ. Lucky nắm chặt tay bà, òa khóc. Trong lúc này đây, thái độ đó là niềm an ủi lớn lao với con bé.
- Chị và anh giận nhau à? – Linh hỏi khi tiễn con bé ra đầu ngõ.
- … Không.
- Thế tại sao không đi cùng nhau?
- Em không ghét chị à? Khi biết bố chị…
- Cũng may khi đó em còn quá bé, nếu không, em đã chẳng thể có một người bạn tuyệt vời như chị. – Linh gãi đầu, cười - Quên mất! Giờ phải gọi là chị dâu chứ nhỉ?
Lucky ôm lấy con bé:
- Cám ơn em.
Bố bắt đầu đi làm đều đặn, dù vẫn đang ngồi xe lăn. Con bé thấy mình vô dụng hơn bao giờ hết, ngay khi bố cần nó, nó lại tạo thêm cả đống rắc rối khác.
- Đây là bản phác của những nhà thiết kế nội thất có tiếng trên thế giới, bố chọn ra một đi. Con vẫn đang tìm hiểu về các công ty bên đó, sẽ sớm có kết quả thôi.
- Con định đi theo hướng này?
- Giờ chỉ còn cách đó là an toàn cho dự án.
- … Làm tốt đấy. Nhưng bố không ép con trả nợ thay thằng nhóc đó đâu.
- Con làm vì bố, không phải vì anh ta. Và đừng nhắc tới anh ta trước mặt con.
- Vậy à?
An hỏi bâng quơ khi con bé kể chuyện Nguyên.
- Phản ứng của mày lạnh nhạt quá đấy. Tao tưởng mày phải nhảy dựng lên cơ.
- À ờ… nhưng cũng đâu thay đổi được gì?
Thế mà nó còn nghĩ An sẽ tức giận hơn cả nó, rồi khóc lóc, rồi an ủi nó như con bé luôn vậy trước giờ. Chẳng thể đoán được khi nào con bé này thay đổi. Đang trách cứ An thì cơn buồn nôn lại ập đến, nó chạy vào toa lét, ọe vài lần nhưng không nôn được. Dạo gần đây luôn bị thế này, có vẻ áp lực công việc khiến đường ruột của nó không ổn định.
- Kiểm tra chưa?
- Chưa, vài bữa nữa nhàn rỗi hơn thì lại ổn thôi mà.
Nói vậy, nhưng An chẳng để yên. Con bé gọi ngay bác sĩ tới, và nhận được một câu nói xanh rờn thay đổi mọi cục diện.
- Rất có khả năng tiểu thư đã có thai. Xin hãy tới viện sản khám để chắc chắn.
Hai con bé bàng hoàng nhìn nhau, không phải lúc này chứ? Khi mà mọi việc trở nên rối rắm tới không thể rối rắm hơn?
Nó run run nhận tờ kết quả khám thai, nước mắt trào ra. Thai nhi đã được 7 tuần, cả An cũng đang bối rối không kém nó. Con bé đặt tay lên bụng, “Tại sao? Tại sao chứ? Con xuất hiện vào lúc này, mẹ chẳng thể đảm bảo một hạnh phúc trọn vẹn cho con được đâu”.
Chương 26:
Lucky đóng cửa phòng, khóc tới sưng húp mắt. Nó hạnh phúc khi có con với người mình yêu, nhưng càng lo lắng hơn liệu khi ra đời, con có được nắm ngón út của người cha không? Nếu Nguyên biết, liệu có thay đổi được gì? Anh sẽ quay về bên nó, bảo vệ hai mẹ con chứ? Hay biết đâu, anh bộc lộ hận thù bấy lâu nay che giấu, ép buộc nó phải phá thai? Còn bố nữa, ông đang có hàng ngàn rắc rối bủa vây khi cơ thể ốm yếu, nó không muốn bố thêm bất cứ lo toan nào nữa.
Trước mắt, cứ để mình An biết chuyện này thôi. Lucky không khóc nữa, bản năng người mẹ hàn gắn trái tim tan vỡ của nó. Con bé mở cửa sổ, nhìn ra vườn tường vi, nó sẽ làm tất cả vì sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong cơ thể nó.
Bố đã kí hợp đồng với một doanh nghiệp chuyên sản xuất đồ gỗ quy mô lớn ở Mexico, cũng đã cho người sang đó giám sát, các mẫu thiết kế cũng đã được chọn. Dù rất vất vả, nhưng mọi chuyện đã dần ổn. Phía Crown không thấy động tĩnh gì, nó cũng không hề liên hệ hay gặp mặt Nguyên. Hiện giờ, nó phải làm thật tốt vai trò một người con, một người mẹ hơn là tiếp tục yêu mù quáng người đàn ông đó.
Lucky dừng xe bên đường đợi cơn nghén qua đi, có thai và công việc bận rộn khiến con bé gầy đi khá nhiều. Đứa trẻ này đã được gần ba tháng rồi, khiến mẹ nó dù ăn không ngon vẫn phải cố tống vào miệng mọi thứ có thể. Lucky thở dài, rồi bụng sẽ ngày một to hơn, sắp tới lúc không thể che giấu mọi người được nữa. Con bé lục tung ví để lấy khăn tay thì bức thư Nguyên từng viết cho nó rơi ra. Sẽ không bao giờ buông tay em ra… nói thì thật dễ, vậy mà nó từng tin.
- Anh xuống quán café dưới sảnh được không? Tôi đang ở bãi gửi xe của Crown rồi.
- …
- Tôi không uy hiếp hay kiện tụng gì anh đâu, chỉ là tôi có thứ muốn đưa anh.
- Đợi anh chút!
Nguyên chạy hộc tốc tới, khi nhìn thấy con bé thì khẽ khựng lại, bước chậm hơn. Anh cũng còn chút khó xử để cho nó ư?
- Em chờ lâu không? Xin lỗi, anh…
- Tôi không có thời gian nên sẽ nói ngắn gọn thôi. – Con bé rút chiếc nhẫn trên ngón áp út ra, đặt xuống mặt bàn, đẩy về phía Nguyên – Cũng may chúng ta chưa đăng ký, kết thúc cũng dễ dàng.
Nguyên nhìn trân trân vào chiếc nhẫn, im lặng. Đáng lẽ anh nên có một biểu hiện đáng ghét nào đó để nó tức giận mới phải.
- Chiếc vòng tay này anh tặng khi chưa biết tôi là ai. Nó thuộc quyền sở hữu của tôi, Lucky, chứ không phải tiểu thư của The King hay con gái kẻ thù của gia đình anh, nên tôi thấy không cần thiết phải trả lại. Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Chào anh!
Con bé đứng dậy ra về. Nguyên nắm lấy tay nó, hơi ấm quen thuộc suýt chút làm nước mắt rơi.
- … Tay em nhỏ hơn nhiều rồi đấy.
- …
- Giữ gìn sức khỏe thật tốt nhé. Nhớ ngủ sớm, ăn đủ bữa, đừng suy nghĩ nhiều quá, đừng tự mình lái xe nữa, đừng…
- Nắm tay một người lạ như vậy thật bất lịch sự.
Con bé ngắt lời Nguyên, dứt tay ra, đi thẳng về. Gì chứ? Đâm nó rồi lại hỏi nó có đau không sao?
Con bé gục xuống vô lăng, bật khóc. Ngón tay nó trống trải quá!
- Đây là lần đầu tiên hai đứa đến cùng nhau đấy.
Hai tháng qua, nó vẫn tới nhà Nguyên thực hiện trách nhiệm của một người con dâu. Vì hình như nó vẫn yêu Nguyên lắm, vì nó không muốn con mình bỏ lỡ người bà và người cô tuyệt vời này. Chưa bao giờ nó chạm trán Nguyên ở ngôi nhà nhỏ bé, và nó cũng không nghĩ sẽ có ngày như thế. Nhưng giờ, Nguyên và nó đứng trong sân nhà, nhìn nhau không chớp. Anh hình như cũng vừa tới, không đeo nhẫn nữa, mà xâu hai chiếc nhẫn vào thành vòng cổ. Giữ lại làm gì, còn ý nghĩa gì nữa đâu?
- Còn đứng đấy làm gì? Vào nhà đi.
Cả hai lúng túng dạ thưa, cởi giày. Linh vội vã trèo lên ghế lấy hương và bật lửa đưa cho cả hai.
- Anh chị vẫn chưa cùng nhau thắp cho bố nén hương nào.
Cả hai ngượng nghịu nhìn đối phương, nhưng vẫn vái và thắp hương cho bố.
- Bận rộn thế nào thì cũng phải chào hỏi bố mẹ chứ? – Mẹ trách cứ - Hiếm khi hai đứa rảnh rỗi để tới cùng nhau thì ăn bữa cơm đã rồi hãy về.
- Nhưng… mẹ…
- Vâng, thưa mẹ.
Lucky chặn lời Nguyên trước khi anh nói những điều không cần thiết rồi kéo anh ra ngoài. Con bé chìa tay ra:
- Đưa nhẫn đây!
- Hả?
- Lát về tôi sẽ trả. Anh vừa mới thông báo kết hôn, đừng để mẹ thất vọng sớm như vậy.
- … Cám ơn em.
Mẹ gọi Lucky vào nấu cơm ngay khi cả hai vừa đeo nhẫn vào tay. Suốt khoảng thời gian chuẩn bị bữa ăn, nó bị mẹ Nguyên mắng xơi xơi về sự vụng về và không biết gì. Nhưng nó thích khi bà mắng mỏ nó như thế, vì mẹ nó đã không sống tới khi nhận ra nó là một đứa con gái quá vô tích sự để về nhà chồng, vì mẹ Nguyên coi nó như con nên mới chỉnh đốn nó gắt gao như thế. Dưới mái nhà nhỏ này, bữa cơm hôm nay là điều giản dị mà nó khao khát hơn bất cứ điều gì. Con bé lặng người nhìn mâm cơm, cứ khẽ tủm tỉm cười.