-Anh à, đừng thắc mắc tại sao em luôn trốn khỏi vòng tay anh, chỉ là không thể thôi, anh à………..Em xin lỗi…………………
Chap 18:
Hoài An, một cô bạn thân của Duy vừa đến Việt Nam, tiếng dương cầm của anh đột ngột dừng lại bởi tiếng chuông điện thoại, người bên kia nói gì đó, cô thấy anh cười rất tươi. Anh vội vã thay quần áo, trước khi đi, anh chỉ nói rằng sẽ về ngay
Đã lâu cô mới thấy anh cười như vậy. Nếu cuộc sống của anh không có sự xuật hiện của cô thì…………………
Hoài An là một nghệ sĩ dương cầm, cô đang có chuyến lưu diễn vòng quanh châu Á, khi vừa đặt chân về Việt Nam cô đã gọi ngay cho anh, Hoài An là một cô gái rất dịu dàng, nụ cười của cô đem lại cảm giác gần gũi cho mọi người xung quanh.
Tối hôm đó, những người bạn cảu Duy đến, giống như một cuộc họp mặt bạn bè. Mọi người nói chuyện rất vui vẻ, hôm nay anh không kéo cô lại ngồi gần anh nữa, cô ngồi ở một chiếc ghế nhỏ màu trắng bên trái, anh vẫn đang nói chuyện với Hoài An, mọi người cùng nói về những chuyện khi họ còn đi học, Tiểu Mi không hiểu gì nhưng cô biết, theo như lời kể của mọi người, ngày xưa, Hoài An và anh từng là một cặp rất xứng đôi, cô thấy anh và Hoài An cười một cách ngượng ngùng, nếu anh không đột ngột sang Mỹ thì có lẽ bây giờ hai người đã có thể tiến xa hơn. Một người bạn muốn nghe tiếng đàn của Hoài An, những người khác hưởng ứng nồng nhiệt, không phải lúc nào cũng có thể nghe được tiếng đàn của một nghệ sĩ chuyên nghiệp. Từ lúc tiếng đàn cất lên, cô thấy anh nhìn Hoài An chăm chú. Tiểu Mi khẽ đứng lên, rời khỏi chiếc ghế nhỏ mà không gây ra một tiếng động để không làm phiền mọi người, Cô vẫn nghĩ anh đang say sưa với tiếng đàn của Hoài An, nhưng cô không biết anh vẫn nhìn theo cô cho đến khi bóng dáng cô khuất sau cánh cửa.
Gia đình Hoài An định cư bên Mỹ từ nhiều năm tước, Duy đã chủ động mời cô ở lại nhà anh vì trong nhà anh còn rất nhiều phòng trống, ở Việt Nam cô không quen biết nhiều nên cũng đã đồng ý. Phòng của Hoài An có màu xanh lá nhạt, màu ưa thích của cô. Duy để vào phòng cô những lọ tinh dầu Lavender, mùi hương mà cô rất thích, anh treo những tấm màn trắng lên cửa sổ, và dặn cô giúp việc hãy quét dọn phòng thật cẩn thận. Một lúc sau đó, anh cùng cô đi mua sách, anh biết cô thích đọc tiểu thuyết nhưng trong nhà chẳng có quyển nào, hôm đó Tiểu Mi thấy anh rất vui.
Ngoài trời lại mưa, mưa rả rích ngoài kia, một tiếng đàn điêu luyện hòa với tiếng đàn còn đôi chút vụng về tạo nên một âm sắc rất riêng. Anh và Hoài An phối hợp nhất nhịp nhàng, xen vào lẫn tiếng đàn là những tiếng cười nói vui vẻ. Hai người đang bàn về một cuốn sách nào đó, bàn về loại nước hoa L’amor, Hoài An thích mùi hương ngất ngây của nó nhưng anh thì bảo nó quá nồng….Họ còn hẹn nhau vào cuối tuần sẽ đi chơi tennis, một sở thích mà sai nhần ấy năm sống cùng anh, bây giờ cô mới biết.
Nhóm bạn rủ Duy và Hoài An ra ngoài chơi, dự đinh là sẽ đi cả đêm nhưng đến xế chiều, Duy nói là cảm thấy không khỏe trong người nên về trước, anh bảo Hoài An cứ đi chơi vui vẻ với mọi người. Anh đã rất muốn đưa Tiểu Mi theo cùng, nhưng anh biết cô không thích ồn ào và có thể sẽ đến quán bar nữa, những nơi phức tạp đó không thích hợp với cô. Những ngày gần đây, anh thấy cô không được vui, hay ngồi một mình trong phòng, có gọi thế nào cũng không chịu ra. Những khi anh và cô đang ngồi trong phòng khách, nếu Hoài An đi tới, cô sẽ đi ra nơi khác, vì Hoài An ngồi đó nên anh cũng không tiện chạy đi tìm cô, khi nói chuyện với Hoài An anh chỉ trả lời qua loa cho lịch sự nhưng đầu óc lại vô cùng lo lắng.
Duy về nhà thì thấy cô đang nằm trên sofa, một tay buông thỏng dưới ghế, nghịch những con gấu trên sàn. Anh nhẹ nhàng đến bên ghế, ngồi xuống, đôi mắt cô tròn xoe chớp chớp nhìn anh. Anh bế cô vào phòng, đã lâu rồi anh không ôm cô, có khách trong nhà nên cũng không tiện lắm. Anh luồn tay vào những sợi tóc mềm, một tay kia vuốt ve gò má mịn màng của cô. Tiểu Mi ngoan ngoãn rúc sâu vào ngực anh, ước ức gì khoảnh khắc này là mãi mãi.
Buổi tối, anh và cô ngồi dùng cơm, trời mưa bên ngoài, không khí lành lạnh, hôm nay nếu anh không về sớm thì cũng đã mắc mưa rồi. Cô nhìn anh rất lâu, rồi đột ngột nói:
-Anh à………..
- Uhm?
- Nếu không có em thì đã tốt hơn phải không?
- Ý em là sao?
- Nếu em rời khỏi anh thì anh sẽ có một cuôc sống……………
Duy bóp nát cái ly thủy tinh đựng nước trên tay anh, những mảnh thủy tinh rơi xuống mặt bàn, có mảnh ghim vào tay anh. Nước trong ly đổ ra ngoài hòa với máu trên tay anh, mặt anh tối sầm lại, chưa bao giờ cô thấy đôi mắt anh đáng sợ như hôm nay. Duy lấy lại bình tĩnh rồi đứng lên, cô vẫn ngồi chết trân tại chỗ, rước khi đi, anh nói với cô bằng giọng nhẹ tênh:
-Anh xin lỗi. Anh không muốn nghe điều đó lần thứ hai
Cô là một người ngốc nghếch, ở bên anh cô vẫn không biết những thói quen của anh, không biết anh thích gì, ghét gì, cô không thể chuẩn bị những món ăn ngon như Hoài An đã từng làm cho anh, cô chỉ làm anh lo lắng, cô chỉ làm tổn thương anh, cô không muốn điều đó.
Duy đã hứa sẽ dẫn Tiểu Mi đi nhà sách, cô muốn tìm một vài cuốn sách để đọc cho đỡ buồn, anh muốn mua thêm sách làm tài liệu tham khảo, Hoài An vẫn còn đang ngủ say trên phòng do tối qua về rất muộn. Bàn tay anh đã được băng lại một cách cẩn thận, Tiểu Mi thấy anh khẽ nhíu mày khi dùng tay điều khiển chiếc vô lăng. Một sự im lặng ngột ngạt bao trùm anh và cô, không ai nói gì.
Vì tay anh đang bị thương, cô không để anh đem sách vào phòng như mọi khi, Tiểu Mi nhanh chóng đem những túi sách nặng vào phòng đọc sách. Căn phòng nằm ở tầng 1, sát góc tường, giống như một thư viện thu nhỏ. Những lúc không có anh ở nhà, cô cũng thường vào đây, quét bụi, và sắp xếp lại những cuốn sách đặt không đúng chỗ. Ở đây còn có máy điều hòa và một chiếc ghế bành, không ít lần cô ngủ quên ở đó.
Tiểu Mi đem sách vào, sắp xếp những cuốn sách lên kệ, hôm nay, anh và cô mua khá nhiều sách, có cả những cuốn tiểu thuyết mua tặng Hoài An nữa. Cái kệ đựng sách khoa học hình như đã cũ lắm rồi, cô nghe thấy tiếng cọt kẹt và cái kệ khẽ rung rinh khi cô đặt sách lên.
Duy đi lên phòng khách sau khi đã cất xe, cứ im lặng mãi như vậy thì khó chịu lắm, cả đêm, anh không ngủ được, anh vẫn còn nhớ rất rõ đôi mắt sợ sệt của cô làm anh day dứt. Anh chạy vội lên phòng sách, có mấy cái kệ trong đó đã cũ lắm rồi, nếu cứ để sách lên thì nó sẽ đổ mất.
Mở cửa phòng sách, cô vẫn đang để những cuốn sách lên kệ, anh thấy cái kệ rung rinh, cô chỉ nghĩ cái kệ cũ quá nên vẫn tiếp tục làm, kệ sách rung càng ngày càng mạnh, bất chơt nó đổ nhào xuống, kéo theo những kệ sách bên cạnh. Hình ảnh cuối cùng, cô thấy , là anh chạy đến ôm chầm lấy cô, những cuốn sachs có bìa cứng rơi xuống, kệ gỗ đè lên lưng anh, máu từ đầu anh chảy xuống một hàng, đôi mắt anh khép lại, tiếng kêu của cô chìm trong đống đổ nát, sau đó mọi vật cũng tối sầm lại
Nghe tiếng đổ vỡ gần đó, cô giúp việc chạy vội lên, và kịp thời đưa anh và cô tới bệnh viện. Cô ngất đi do hoảng sợ, vết thương của anh được băng bó, do đến bệnh viện kịp thời nên cũng không có gì nghiêm trọng, chỉ là trong một thời gian dài không được cử động mạnh. Buổi tối, Tiểu Mi nằm rúc vào người anh nhưng vẫn tránh những vết thương.
-Ngốc à, anh sợ lắm đó, nếu anh không tới kịp thì sao.
-Anh à, em xin lỗi.
-Hứa với anh, đừng bao giờ rời khỏi anh, hứa với anh nhé………..
Cô nghe thấy tiếng anh thở đều đều
-Anh à, em chỉ có thể nói xin lỗi anh thôi
-- post by hoabattu - yeugiaitri.mobi --
***
“Tiểu Mi”.”Tiểu Mi” văng vẳng bên tai có tiếng người, tiếng còi hú và ánh sáng lập lòe đâu đó. Mộtngười con trai bê bết máu rơi xuống vực biển sâu đen ngòm. Sóng gầm thét nuốt anh vào bụng biển
“ Anh xin lỗi Tiểu Mi…Lời hứa với em…Là anh thất hứa!”
-KHÔNG ĐƯỢC!
Tiểu Mi bừng mình tỉnh dậy, lại là giấc mơ đó, người con trai đó, giọng nói đó. Nhưng………..cô không thể nhớ nổi anh ta là ai……………………..
Chap 19:
Hạo Kì rúc thật sâu vào drap giường trong phòng ngủ, đã 5 năm rồi, vẫn là mùi hương ấy. 8h, anh vẫn không bước xuống giường, rồi sẽ có một cánh tay dịu dàng lay vai anh, khuôn mặt thanh tú của cô hiện ra dưới nắng, buổi sáng, nụ cười của cô thật đẹp, 5 năm, anh cứ nghĩ mình sẽ quên.
Hạo Kì không nhớ mình đã không ăn uống bao lâu rồi, nếu đói quá anh chỉ uống một vài ly sữa, không ai có thể hiểu rõ anh thích gì ghét gì như cô. Khi ngồi chung bàn, cô chỉ ăn qua loa lấy lên, mắt cứ nhìn anh chăm chú, miệng thì không ngừng hỏi thức ăn có vừa miệng không. Có lần trong khi ăn, Hạo Kì dằn mạnh đôi đũa xuống bàn, anh hậm hực bỏ lên phòng. Thức ăn cô nấu là ngon nhất rồi, anh chỉ bực khi thấy những ngón tay băng chi chít, chắc là lại vụng về đề dao cứa vào tay rồi. Những đêm anh về khuya, anh không bao giờ ăn ở ngoài, cô chỉ mải lo thức ăn có vừa miệng hay không, anh vẫn tỏ vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt luôn hướng về phía cô, cô không biết điều đó.
***
Thùy Mi là cô bạn hồi nhỏ của Hạo Kì và Hoàng Duy, anh đã tình cờ gặp cô ở Mỹ, anh vẫn còn nhớ, hối còn đi học Thùy Mi là một cô nhóc bé tẹo vậy mà vài năm không gặp cô đã trở thành một quý cô xinh đẹp và quyến rũ.
Và nếu Thùy Mi không gọi cho anh vào một buổi chiều, nói rằng Duy đang bị thương, thì không biết anh sẽ ở nhà trong bao lâu nữa. Hạo Kì nhanh chóng chạy đến nhà của Hoàng Duy, ngôi nhà màu trắng có địa chỉ…………….
- Vết thương không nghiêm trọng đâu, đừng lo quá.
- Bị thương nặng vậy sao không nói cho em biết, nếu không phải Thùy Mi gọi, chắc định giấu em luôn hả?
- À, Thùy Mi hả, mấy hôm anh bị bệnh cô ấy hay tới đây lắm, cô ấy cũng đang trên đường tới đây đó
- Uhm, em tình cờ qua Mỹ và gặp Thùy Mi, bây giờ cô ấy khác xưa nhiều thật.
- Anh cũng thấy vậy, cô ấy trưởng thành hơn xưa nhiều, à , sẵn tiện anh cũng muốn giới thiệu với cậu một người.
- Là Hoài An à, em biết cô ấy mà, giới thiệu làm gì…………….?
- Không phải Hoài An, là một……người rất đặc biệt………Uhm…..cô ấy vừa mới đi ra ngoài một chút…chắc cũng sắp về rồi…..
“Kính coong”
-Ah, chắc là cô ấy đó, để anh ra mở cửa
-Thôi, anh ngồi đó đi, để em ra mở cửa cho
***
Chiều những ngày mưa, gió thổi nhè nhẹ. Tiểu Mi bước ra khỏi thư viện đọc sách, những cơn gió lạnh ùa về khiến thân hình của cô run lên trong gió.
Tiểu Mi pov’: Tại sao, vào những ngày mưa, mình lại luôn có cảm giác hình như là có ai đó đang chờ mình.- end pov’.
Cô chạy thật nhanh về ngôi nhà màu trắng, trong màn mưa dày đặc trắng xóa, căn nhà màu trắng dần hiện ra, cô nhìn thấy một người đưa thư đứng trước cửa nhà, rồi cánh cửa nhà mở ra, cô háo hức chạy thật nhanh tới để khoe với Duy cuốn sách cô mới đọc hôm nay nó có tựa đề là “ Đỏ như màu máu”.
Bỗng dưng Tiểu Mi đứng khựng lại, người ra mở cửa, là một người khác, không phải là Duy. Tim cô lỡ đi một nhịp, cái dáng cao cao, gương mặt đó, nụ cười đó……rất quen……như là……………..
Mọi thứ trước mắt Tiểu Mi nhạt nhòa, hình như cô đang khóc, nước mắt và mưa hòa lẫn vào nhau mặn đắng. Tim bất chợt nhói lên từng cơn khi nhìn thấy anh, Tiểu Mi dần ngã quỵ, cô tựa người cố dấu mình sau thân cây, rồi òa khóc nức nở, những hình ảnh chập chờn không rõ nét lại hiện ra.
“- Anh sẽ trở về, vào một ngày mưa………….đừng khóc……….em là ngôi sao của anh…………Tiểu Mi”
Mọi thứ bỗng chốc quay cuồng………………..
***
Nghe tiếng chuông cửa bên ngoài, mặt Duy rạng rỡ hẳn lên khá hẳn với vẻ ủ rũ, mệt mỏi khi nãy. Hạo Kì chạy ra mở cửa, anh cũng đang rất tò mò về người mà có thể khiến Hoàng Duy, anh học của mình vui như vậy. Chỉ là một người đưa thư, Hạo Kì kí tên rồi nhận lấy sấp thư.
Hạo Kì dạo xung quanh vườn nhà Duy, khi nãy vội vã đến anh chưa có cơ hội quan sát kĩ ngôi nhà, phòng khác có cửa kính nhìn ra vườn, mọi vật dụng trong nhà đều có màu săc rất nhã nhặn, cửa sổ có rèm cửa màu trắng, những chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa. Ngày xưa Tiểu Mi cũng hay trang trí nhà như thế này, dù có bận rộn đến đâu, cô cũng tưới nước đều đặn cho những chậu hoa đấy. Anh đã tim được một người có sở thích giống cô. Hạo Kì sẽ còn đứng đó nếu không nghe thấy tiếng gọi của Hoàng Duy
Nhận được sấp thư từ tay Hạo Kì, Duy không giấu nổi sự thất vọng, làm Hạo Kì càng tò mó muốn gặp người đó hơn. Qua những gì Duy kể, Hạo Kì biết được đó là bệnh nhân của Duy, cô ấy bị tai nạn giao thông rồi mất trí nhớ, cô ấy có một đôi mắt to buồn và nụ cười rất đẹp. Rất lâu rồi, Hạo Kì không thấy anh họ mình vui vẻ như vậy.
Một lát sau, Thùy Mi tới. Cả ba người nói chuyện rất vui vẻ, vì Thùy Mi có cuộc hẹn lúc 7h nên không ngồi lâu với Duy được. Hạo Kì cũng muốn về để Duy được nghỉ ngơi nên anh đã đưa Thùy Mi về.
Ngoài trời, mưa rả rích, ngồi trong xe, Thùy Mi bật bài nhạc yêu thích của mình, Hạo Kì tật trung vào lái xe vì vào những ngày mưa, tầm nhìn của anh rất kém. Bất chơt, Thùy Mi lên tiếng:
-À, Hạo Kì, anh gặp người yêu của anh Hoàng Duy chưa?
-Chưa, hình như hôm nay cô ấy đi đâu thì phải, em gặp cô ấy rồi à?
-Vâng, mấy lần trước đến nhà, em có gặp, cô ấy dễ thương lắm nhưng thấy em thì bỏ chạy. Anh Duy nói rằng cô ấy sợ người lạ, cô ấy tên cái gì Mi đó…………..tự nhiên em quên mất………………
Thùy Mi còn nói gì sau đó nữa nhưng Hạo Kì không để ý. Mưa vẫn rơi tầm tã bên ngoài, trời mưa lớn thế này, chắc phải có ai đó đang rất thích thú. Anh đang nhớ, nhớ về hồi nhỏ của anh và cô, anh hứa rằng sẽ trở về vào một ngày mưa, mưa đem cô tới bên anh, vậy thì một lần nữa, những cơn mưa hãy đem cô về. Mưa, anh sẽ không bao giờ để cô lạnh nữa, không bao giờ.
Chiếc xe dừng lại trước căn nhà có những chiếc cột chạm khắc tinh xảo theo phong cách Hy Lạp. Thùy Mi gỡ dây anh toàn nhưng vẫn ngồi trên ghế, mắt nhìn Hạo Kì chăm chú. Khó chụi bởi anh mắt của Thùy Mi, Hạo Kì lên tiếng trước:
-Không vào nhà đi Thùy Mi, chẳng phải em nói có hẹn với Thanh Tùng sao, coi chừng trễ đó.
-Anh không có gì muốn nói với em sao?
-Không, ý em là sao? Thôi, mau vào nhà đi.
-Em biết rồi, cảm ơn anh đã đưa anh về nhà, anh lái xe cẩn thận.
Thùy Mi mở cửa bước xuống, tiếng động cơ xe lại vang lên, mưa làm nhạt nhòa những hình ảnh qua gương chiếu hậu, anh không nhìn thấy Thùy Mi ướt sũng trong mưa, đứng nhìn theo xe của anh rất lâu.