Mở cửa, nhìn vào đống rùa bông, thỏ bông nằm ngang dọc cả trên chiếc giường tầng, cả trên bàn học, trên sàn nhà, trên giường nằm càng làm tâm trạng của Quỳnh Lam giận hơn.
Toàn bộ số thỏ rùa đều là của Nhật Minh tặng!
Lao như bay vào phòng, cầm con thỏ này ném vào tường, ngồi lên con rùa kia. Có những thú thỏ bông bị Quỳnh Lam móc hết bông ném đi. Miệng thầm mắng:
-Cậu là đồ đáng ghét, vô tâm, cứ ở đấy với mấy em chân dài mắt sâu của cậu đi! Rồi đừng có về nhìn mặt tớ nữa! Cứ đi đi, đi cho sướng đi!
Chuông điện thoại vang lên, cố gắng kìm nén cái giận cầm điện thoại xem, tạm gác chuyện hành hạ thỏ rùa sang một bên, Quỳnh Lam nhìn số, số lạ sao? Chắc chắn là Nhật Minh! Lại đi chỗ khác rồi sao mà phải chuyển lắm số thế! Tức chết mất!
-Alo! Cậu định bảo là không về được thì thôi, khỏi cần, cứ ở đấy đi, tốt nhất cậu đừng về nữa!
-Vậy sao? Tớ đã mất công về đây, vừa bị cậu mắng là đồ vô tâm, đáng ghét như thế sao?
Mặt Quỳnh Lam cứng lại. Sao lại vô lý như vậy? Lập tức quay mặt xuống nhìn chiếc điện thoại, mã vùng là chỗ cô. Quay mặt ra phía cửa phòng, hình dáng quen thuộc đã về, dáng người cao gầy, khuôn mặt đẹp hoàn hảo này thì sẽ chẳng nhầm với ai được.
Khuôn mặt nhỏ, đôi mắt đã ngấn nước, đánh rơi chiếc điện thoại trên tay. Dù đã nhiều lần Nhật Minh đi đi rồ về về thế này nhưng lúc nào trở về, biểu hiện của Quỳnh Lam luôn vậy. Mặc dù có hơi thái quá.
Lau vội nước mắt vừa rơi khỏi mi, Quỳnh Lam quát to:
-Đồ đáng ghét, sao cậu không đi luôn đi?
Nhẹ bước đến trước mặt Quỳnh Lam, đôi tay thon dài khẽ lau đi nước mắt, mỉm cười, một cái lướt môi nhẹ và ôm dịu dàng:
-Tớ đã nhớ cậu chết đi được!
Cái chạm môi cũng chẳng còn xa lạ, ấm áp vô cùng, mỗi lần như vậy, Quỳnh Lam luôn cảm thấy an toàn.
Ôm chặt lấy Nhật Minh, Quỳnh Lam khóc nấc lên, thật sự sống ở cái nơi xa lạ này làm Quỳnh Lam thấy tủi thân kinh khủng, tiếng nói cũng chẳng thông thạo, thỉnh thoảng đi học còn có những đứa còn chêu chọc, thậm chí đuổi còn đuổi cô về!
-Cậu thì nhớ ai chứ?
-Tất nhiên nhớ thỏ rùa của tớ rồi!
Mỉm cười vỗ nhẹ chiếc lưng nhỏ của Quỳnh Lam, cậu luôn cảm thấy nhớ cái mùi hương thơm trên tóc Quỳnh Lam.
Và tất nhiên chỉ mình Quỳnh Lam mới có!
Chap 4
Gió thổi bay nhẹ nhàng những bông hoa bồ công anh, nơi này là điểm dừng chân của Quỳnh Lam và Nhật Minh sau khi đi chơi thỏa thích dưới ngoại ô!
Ngồi dưới gốc cây to, Quỳnh Lam từ từ bóc chiếc kẹo socola đặt trên chiếc kem của mình.
Quỳnh Lam là một cô nàng mê socola. Có một lý do vô cùng vớ vẩn, là từ ngày nhỏ đi học cùng Nhật Minh, cứ đến cuối tuần là cậu được tặng bao nhiêu socola, những con gấu bông đẹp, những khung ảnh có hình Nhật Minh được chụp trộm từ xa...
Tất cả đều qua tay Quỳnh Lam xử lý. Socola thì giữ lại ăn, còn gấu bông đưa cho mẹ gửi trại mồ côi hay bất kì điều gì mẹ muốn làm.
Vậy nên bây giờ dù có là socola gì thì Quỳnh Lam cũng có thể giải quyết. Nhưng mà thật sự thì có ăn nhiều đến đâu người Quỳnh Lam cũng chẳng thể lớn lên được. Chẳng bù cho lúc bé!
Duỗi thẳng chân tựa lên thảm cỏ xanh, đôi chân nhỏ xinh đi giày búp bê trắng cực hợp với chiếc váy chấm hồng. Nhìn dễ thương vô cùng!
-Nhật Minh, cậu đi rồi về mua cho tớ được mấy thứ thế này à? Quà của tớ đâu? Gấu bông của tớ đâu? Hay lại tặng hết cho mấy em mắt sâu chân đai của cậu rồi?
Cắn một miếng kem nhỏ, Quỳnh Lam liếc Nhật Minh một cái sắc lẹm.
-Tớ Không phải là món quà trời ban cho cậu sao? Đẹp trai thế này, dễ thương thế này, học giỏi thế này còn muốn sao nữa?
-Hứ, đấy là quà ông trời tặng cho tớ, thế còn quà cậu tặng đâu? Không có thì nói luôn đi, lại còn bày đặt.
Chu đôi môi hồng hồng, Quỳnh Lam chẳng thèm chấp!
Tự nhiên, Nhật Minh cúi xuống, môi chạm môi.
Quỳnh Lam ngạc nhiên tột độ, chẳng phải cô đang ăn kem sao? Như vậy sẽ rất...bẩn!
Mở to hai mắt, hành động này là sao? Có phải giống trong mấy phim nước ngoài không? Nhật Minh đang, ôi trời, chẳng dám nói nữa, có phải cậu ta ăn đồ tây nhiều quá nên cũng hoá Tây luôn đúng không?
Mà chắc chắn không phải, Quỳnh Lam cũng ăn sao nhiễm? Cậu ta có phải là đã hôn quen rồi đúng không?
Ôi trời, thật chẳng có tâm trí đâu nghĩ nữa, nói chung là cái lưỡi của cậu ta đang trong miệng Quỳnh Lam!
Quỳnh Lam, làm gì đi chứ, sao người cứ cứng đơ thế này, chết rồi chết rồi, làm sao đây?
Đang định ngồi dậy thì đã thấy tay cậu ta giữ đằng sau đầu. Ở đâu ra cái tên dê xồm này chứ?
Chẳng nghĩ được cách nào, Quỳnh Lam cắn mạnh vào môi Nhật Minh.
Nhật Minh đẩy nhẹ Quỳnh Lam ra, nhẹ chạm vào chỗ bị cắn khẽ nói:
-Con thỏ rùa mà căn đau vậy sao?
Máu chảy xuống khoé miệng, một chút máu đã chảy vào trong miệng Quỳnh Lam, mùi tanh xộc lên mũi.
Giật mình, có phải Nhật Minh đã đau lắm không? Có phải là Quỳnh Lam đã làm đau Nhật Minh? Quỳnh Lam ngốc nghếch, chỉ vì một nụ hôn thôi mà?
Rút lấy chiếc khăn ướt chuẩn bị sẵn trong túi bánh, Quỳnh Lam đưa tay lên lau nhẹ nhàng vết máu, miệng không ngừng xin lỗi:
-Xin lỗi, tớ không cố ý, tớ sai rồi, cậu đau lắm à?
Nhìn vẻ mặt lo lắng của Quỳnh Lam, Nhật Minh càng cố tình kêu:
-A, đau!
Quỳnh Lam thấy vậy cố gắng làm nhẹ nhàng và cảm càng cảm thấy có lỗi hơn. Lục đồ trong chiếc balo nhỏ, may thật, vẫn còn miếng dính.
Bóc ra, lấy kéo cắt nhỏ cho vừa vết thương, Quỳnh Lam dính vào khoé miệng cho Nhật Minh. Nhưng sao Nhật Minh cứ kêu đau mãi thế này?
-Xin lỗi, cậu đau lắm sao?
-Ừ, sao có người nào ác độc như cậu chứ? Đau quá!
Nhìn khuôn mặt Quỳnh Lam nhăn nhó, Nhật Minh đang cố gắng nén tiếng cười, nhưng mà chẳng thế nín nổi nữa. Nhật Minh cười thành tiếng, Quỳnh Lam sao lại còn dính miếng dính ngược chứ?
-Cậu cười cái gì? Cậu không đau à?
-Không, cậu bị lừa rồi,haha!!
Rồi Nhật Minh lại lăn ra cười! Ôi chết cười với cô nhóc này mất thôi!
-Cậu đi chết đi, ném thẳng balo vào người Nhật Minh, Quỳnh Lam không quên ấn tay vào cái chỗ mình cắn và đã được dính ngược.
Không đau lúc không động vào chứ ấn khủng khiếp thế này làm sao mà chịu được,Nhật Minh thì cứ cố đẩy thay Quỳnh Lam ra, nhưng cứ định đẩy, cô nhóc lại định mở miệng cắn. Một chỗ là quá đủ!
-Miệng cậu ngọt thật đấy!
Với một câu nói vô tư, vô hại, Nhật Minh đã tự cứu mình khỏi ngón tay thỏ rùa.
Khuôn mặt Quỳnh Lam đỏ ửng lên, sao cậu ta lại dám nói tới vẫn đề đó chứ, mà vừa mới ăn socola xong chẳng ngọt. Ôi, xấu hổ chết mất thôi!
Chap 4
Ánh chiều nhẹ nhàng, ấm áp toả xuống. Hơi lạnh của mùa thu được cất chẳng cẩn thận. Giờ thì đã tràn ngập khắp thành phố!
Vậy mà, trong con phố nhỏ vắng người, cô gái vẫn mặc chiếc váy mỏng manh, dang hai tay lấy thăng bằng để đi trên mép vỉa hè. Trên miệng còn ngậm một chiếc kẹo mút cỡ lớn, làm phòng ta một bên má trắng hồng.
Bên cạnh, cậu con trai đút tay vào túi, cũng chỉ diện một chiếc áo may ô cộc tay, cùng chiếc quần lửng bụi bặm. Ánh mắt dõi theo cô gái, chứa đựng thứ yêu thương khổng lồ, miệng hơi nhếch lên, tạo thành nụ cười quyến rũ trên khuôn mặt hoàn hảo!
-Nhật Minh, Nhật Minh, nhìn tớ giỏi không? Thế giới mất một diễn viên xiếc như tớ thật quá thiệt thòi!
Vừa đi vừa nói, cái suy nghĩ ăn khớp luôn với lời nói mà bỏ quên hành động, Quỳnh Lam trượt chân ngã luôn lên nền đất lạnh. Máu ở đầu gối ứa ra, vết sướt dính bụi đen và sạn làm Quỳnh Lam thấy đau rát!
-A! Huhu! Cậu là đồ vô tâm- Được thể, Quỳnh Lam ngồi luôn xuống, khóc ầm lên.
Còn Nhật Minh thì vô cùng ngạc nhiên, cái gì đang diễn ra đây, cô nhóc này ngã mà cũng bị đổ lỗi là đồ vô tâm sao?
-Cậu còn đứng đấy à? Huhu! Đồ vô tâm, thấy người ta ngã mà không thèm đỡ, cắt xít cậu luôn!
Ơ kìa, vừa mới bảo là thiếu diễn viên xiếc như tớ thì thế giới thiệt thòi, vậy mà ngã có chút thôi mà khóc ầm lên!
Nhưng mà vừa tới gần, Nhật Minh lại thấy đầu gối Quỳnh Lam chảy máu, cậu nhăn mặt xót xa vô cùng. Vôi vàng dìu Quỳnh Lam đứng dậy rồi hỏi, mắng cho một trận, từ lần sau cậu sẽ cấm không cho cô nhóc này đi trên mép vỉa hè thế nữa, quá nguy hiểm!
-Huhu! hức...hức...hức, đau chân quá!
Tiếng khóc của Quỳnh Lam càng to hơn, sao lại thế nhỉ, đã ai động vào đâu?
-Đơi một chút thôi, tớ vừ thấy có hiệu thuốc gần đây mà?
Nhìn Quỳnh Lam khóc như vậy, Nhật Minh thấy vừa thương, mà nghĩ cách dỗ dành.
-Đau chân thì ai mà đi được chứ? Hức...hức...
Ôi trời, muốn cõng thì nói luôn ra, lại còn bày đặt đau chân, may mà Nhật Minh thông minh.
Phì cười trước kiểu trẻ con của Quỳnh Lam, cô mấy tuổi rồi chứ?
-Cậu còn cười sao? -Liếc một cái về phía Nhật Minh, Quỳnh Lam lại khóc ầm lên, có vài người đi đường cũng ngoái lại nhìn, mặc dù Tây thì không quá quan tâm chuyện người khác, nhưng Quỳnh Lam đã gọi cái thứ tò mò còn sót lại cuối cùng của họ!
Hơi ngượng, Nhật Minh cúi xuống, quá đúng với ý Quỳnh Lam, nhưng sao đây, nhảy mãi không lên, người gì mà cao vậy?
-Cúi xuống chút- Quỳnh Lam vỗ vỗ vai Nhật Minh. Giờ sao lại không đau nữa rồi?
Cúi xuống một chút, vẫn không tới, xuống chút nữa, vẫn không tới.
Bực mình, người gì mà cao quá vậy, tự nhiên Quỳnh Lam thấy ghét cái chiều cao của Nhật Minh ghê gớm.
Buồn cười với cái cách mà Quỳnh Lam nhảy lên lưng mình, đau chân mà sao nhảy cao thế, nhưng đâu có tới, Nhật Minh đành ngồi xuống.
-Lần này đừng có nói với tớ là không lên được!
-Hehe, thế từ đầu có phải tốt hơn không?
Trèo lên lưng Nhật Minh, hai chân Quỳnh Lam đung đưa, miệng lẩm bẩm một bài hát vừa mới sáng tác, nghe khá ngang. Nhưng khi lọt vào tai Nhật Minh thì trở thành những câu nói dễ thương!
Hiệu thuốc không quá xa, đến nơi, Nhật Minh đặt Quỳnh Lam xuống ghế, vào mua thuốc.
Người bán thuốc là một cô gái người Việt khá xinh, nhìn có chút dễ thương, nhưng chẳng hiểu sao, Quỳnh Lam thấy ghét!
Nhìn kìa, nhìn kìa, cái thái độ của cô ta với Nhật Minh kìa, thấy mà ghét!
Nói tiếng Anh một hồi, cuối cùng hai người này cũng nói tiếng Việt. Thật sự thì tiếng Việt Quỳnh Lam cũng chẳng giỏi, mà tiếng Anh thì càng không. Giờ cô đang phải học cấp tốc tiếng Anh. Nhưng mà cũng chỉ hiểu sơ sơ họ nói gì thôi.
Cái gì mà never ấy, rồi miss miss cái quái gì, nói chung là mua thuốc thôi cũng cần phải như thế sao? Mà nhớ không nhầm thì Nhật Minh đối với mọi người xung quay với thái độ khá lạnh mà? Sao giờ lại thế này.
-A, đau quá!
Tự nhiên kêu đau, Quỳnh Lam liếc mắt nhìn cái người mà cô ghét ngay từ ánh mắt đầu kia!
Đây Không phải là hiệu thuốc hay sao mà Nhật Minh phải hỏi có thuốc không! Vớ vẩn!
Lại đỡ Quỳnh Lam, Nhật Minh nhẹ nhàng lau vết thương, thi thoảng lấy hơi nhè nhẹ thổi. Thật quá dễ chịu, Nhật Minh bao giờ cũng tuyệt nhất!
Liếc một cái sắc lẻm về người kia, Quỳnh Lam hất mặt lên, hứ, làm sao mà Nhật Minh quên cô được?
Người bán thuốc chẳng có vẻ gì là tức giận, cô ta lại gần Nhật Minh, ngồi xuống, dịu đang nói:
-Để mình rửa cho, mình dù sao cũng đã quen với việc này rồi mà!
Cô ta có vẻ nói tiếng Việt rất êm, nhẹ nhàng, nhưng muốn động vào chân Quỳnh Lam sao? Có phải đang mơ?
-Hứ, có phải bạn tớ không biết làm đâu mà phải làm hộ, bày đặt nói tiếng Việt giỏi à?
Thật sự một điều, từ nhỏ đã được chăm sóc bảo vệ tốt, lại chẳng va chạm nhiều với ai, nên Quỳnh Lam có tính thấy gì nói đấy, gặp đâu nói đấy, có vẻ khó thay đổi!
Đột nhiên, điện thoại của Nhật Minh kêu, cậu lại đưa thuốc và bông cho cô bán thuốc:
- Vậy nhờ bạn.
-Rất sẵn lòng!
Quỳnh Lam tức lắm, không phải vừa nghe cô nói với cô ta chứ? Có điện thoại thì cũng phải tắt đi, hiểu không? Nhật Minh, cậu cứ chờ đấy! Còn người này nữa, sẵn lòng cái gì chứ? Ai cho cô ta động vào chân Quỳnh Lam?
Giật lấy cái bông trên tay cô ta, Quỳnh Lam bĩu môi:
-Tất nhiên tớ cũng tự biết, cảm ơn đã sẵn lòng!
-Cô sao lại ghét tôi vậy? Cùng là người xa quê với nhau phải hiểu nhau chứ?
-Tớ cần hiểu sao?
Vừa nói, vừa làm, Quỳnh Lam thổi thổi chỗ đau rồi rửa bằng thuốc, khá xót.
-Tuỳ!
Cô bán hàng bỏ lại một câu rồi vào trong nhà, gì chứ, tưởng làm gì chứ? Không tuỳ chẳng lẽ đánh con người ta, vô duyên!
Một lúc sau, Nhật Minh đi vào, nhìn Quỳnh Lam lắc đầu, rồi tiếp tục lau nốt vết thương. Sau khi băng xong cả của Quỳnh Lam và cả của mình, Nhật Minh dẫn Quỳnh Lam ra khỏi hiệu thuốc.
Nhưng, cô hơi ngạc nhiên, Nhật Minh trả tiền từ bao giờ nhỉ?
-Cậu định ăn trộm của người ta sao?
Ngồi trên lưng Nhật Minh, Quỳnh Lam thì thầm vào tai như sợ ai nghe thấy!
-Cậu tưởng tớ tự dưng mất hơi đi nói chuyện với cô ta à? -Nhật Minh nháy mắt cười ma mãnh.
-Tớ quên ví tiền trên xe rồi!
Quỳnh Lam nghe xong, cười nắc nẻ, Nhật Minh của cô thật thông minh! Nhưng mà Nhật Minh là của cô từ bao giờ thế?
À mà thôi, của cô từ lâu rồi, hàng này là cấm đụng đấy, haha!
-Nhật Minh của tớ thông minh thật!
Chap 6
Khí trời se lạnh của những ngày đầu thu, lá không xanh mà cũng chẳng vàng mà là sự kết hợp hài hoà giữa hai màu.
Bầu trời thu khá đẹp, thời tiết mừa thu cũng là mùa đẹp nhất trong năm. Nhưng nói thật, Quỳnh Lam lại ghét mùa thu vô điều kiện.
Nằm than ngắn thở dài với hàng đủ lý do để ngủ, đắp chăn rồi lại chùm chăn, hôm qua, cô bị Nhật Minh bắt cóc. Cậu ấy giải thích với mẹ cô với cái lý do rất gây cười:
-Quỳnh Lam bị đau chân không về được. Trong khi đau chân thì có liên quan gì ở đây? Ngồi ô tô mà cũng cần chân khoẻ sao?
Nhưng mà mẹ cô cũng đồng ý, với cái lý do là:- Ừ, để nó nghỉ ngơi, không đi bệnh viện thì khổ!
Xước chân-không về nhà-đi bệnh viện!
Ba thứ đó, hoàn toàn không liên quan tới nhau!
Quỳnh Lam thừa biết mẹ cô quý Nhật Minh thế nào, đến cô còn có chút bực mình!
-Nhật Minh, cậu lắm chuyện thế?
Gắt lên, cứ 5 phút lại bị gọi dậy một lần. Còn những một tháng nữa mới vào học chính thức, dù sao đi nữa thì cũng phải để cô nghỉ tự do chứ?
-Con thỏ rùa này, cậu có dậy không?
-Trời thay đổi thời tiết, ra ngoài dễ bị cảm! -Dứt lời, Quỳnh Lam chùm luôn chăn vào mặt, bực mình, mới có 2 giờ chiều mà cứ có người nheo nhéo bên tai!
Chẳng muốn gọi nữa, thôi, xem phim để mai vậy, mai Nhật Minh sẽ bắt họ chiếu lại!
Vậy là Nhật Minh cũng chui vào chăn, nằm ôm Quỳnh Lam như con gấu ngủ tới tối, phải công nhận một điều, Quỳnh Lam ngủ ghê thật!
Trong nhà cũng chỉ có hai người, ngôi nhà này là ở dưới ngoại ô, cách khá xa với thành phố, cuối tuần, lại có một người đến dọn dẹp, lau chùi, thức ăn thì không cần, bởi vì nếu ở lại đây thì hai người cũng chỉ ở một ngày, mà nếu có đói thì đi xe đạp một đoạn là có ngay mà, khỏi lo!