- Mi giận anh à?
- ……………
- Tại anh có việc phải đi trong một tuần, vừa về là anh chạy đến đây ngay. Mi có nhớ anh không?
- Xấu…………………..
- Anh xin lỗi mà, đừng giận anh nữa, anh có mua quà cho em nè.
Một con gấu bông màu trắng , tay ôm trái tim màu đỏ, trên trái tim có ghi 3 chữ I love you. Cô cười toe và nhận con gấu từ tay anh.
- Vậy là hết giận anh rồi nhé.
- ………..gật
- Mi cũng không ngoan , không chịu uống thuốc, lần sau không được như vậy nhé. Lại đây, anh nhớ em quá đi…………..
Vì biết anh rất thích nghiên cứu về khoa thần kinh, ở Nhật có một cuộc hội hội thảo lớn, chú anh được mời nhưng ông đã nhường lại cho anh. Không chỉ là cuộc hội thảo bình thường, nó còn là cuộc nghiên cứu xuyên lục địa, sau chuyến đi này, chắc chắn kiến thức của anh sẽ được mở rộng rất nhiều. Và rồi, anh trở về chỉ sau một tuần vì lo lắng cho một con nhỏ không quen biết, dĩ nhiên, chú anh không khỏi bực mình.
- Cháu đừng có lo cho con bé ấy làm gì, về Nhật học hành cho tốt đi, không phải ai cũng có thể tham gia cuộc hội thảo đó đâu.
- Sao chú lại nói vậy, cô ấy là bệnh nhân của cháu mà, cháu phải có trách nhiệm chứ.
- Rồi đây bệnh viện cũng sẽ tìm cách tống nó đi thôi, chẳng lẽ cứ để nó nằm ăn vạ mãi như thế sao? Cháu đúng là ngớ ngẩn thật.
- Ý chú là sao? Chú sẽ đuổi Mi ra khỏi bệnh viện à?
- Dĩ nhiên rồi, nếu cứ khoảng 3 người ăn vạ như nó thì bệnh viện sẽ đóng cửa sớm, vì vậy cháu đừng có bận tâm nữa. Vì cháu là cháu của chú nên chú mới nhường đó.
- Chú à, sau này chú chết chú cũng đâu có đem tiền theo được, sống phải để đức cho con cháu chứ.
- Cái thằng…mày trù tao chết đấy à?
- Cháu quyết định rồi, cháu sẽ đưa Mi về nhà cháu, tiện cho việc chăm sóc cô ấy, chú không lo bệnh viện bị đóng cửa nữa rồi.
- Mày xỉa xói tao đấy à? Duy à, nghe chú đi, cháu có trách nhiệm với bệnh nhân là tốt nhưng phải có mức độ của nó, cháu không cần phải rước cục nợ đó đâu, ngay cả người nhà nó còn không quan tâm đến nó thì cháu liếm xỉa tới nó làm gì.
- Không nói nhiều nữa, ngày mai cháu sẽ thanh toàn tiền viện phí cho cô ấy trong mấy tháng qua và đưa cô ấy về nhà.
-End Flasback
Chap 13:
“Không có mưa”- Mi thầm nghĩ. Từ lúc anh rời khỏi nhà đến giờ, cô vãn cứ ngồi đó, chông chênh trên chiếc cửa sổ màu trắng có màn màu thiên thanh. Anh đã nhắc cô nhiều lần rằng không nên ngồi như thế, cô rất dễ ngủ, anh không thể ở bên cô suốt ngày để bế cô kịp thời vào giường được.
Không có mưa nhưng trời lạnh, sắp tới mùa đông. Một cơn gió nhẹ thoảng qua cũng khiến cô rùng mình.
Cô ngồi đó rất lâu, có mấy đứa bé đang chạy lòng vòng quanh sân, một cậu nhóc nghịch ngợm đang cố nhảy thật cao để với tới những bông hoa màu vàng trồng ở khu vườn nhà hàng xóm, có tiếng đàn dương cầm vang lên đâu đó.
Gió lạnh cô không thể lì lợm thêm được nữa, chỉ là cô đang chờ chiếc xe màu trắng của anh.
Tiểu Mi vùi mình vào lớp chăn bông mềm mại. Cô đưa mắt nhìn khắp phòng. Một chiếc bàn màu trắng kê bên cửa sổ, tường phòng màu hồng nhạt, có in hình những ngôi sao be bé, những con gấu bông thật to để một cách bừa bộn khắp phòng, thật ra anh luôn sắp xếp chúng rất gọn gang, nhưng sau mỗi lần chơi cô đều không chịu xếp lại ngay ngắn.
Một chiếc chuông gió in hình con gấu trúc được đặt giữa phòng, chỉ một cơn gió nhẹ, những con gâú trúc lại va vào nhau, tạo nên các âm thanh leng keng mà cô rất thích.
Khi anh sắp đến bệnh viện làm hay chuẩn bị đi đâu đó, cô không chào tạm biệt anh mà luôn chạy vào phòng, anh bảo rằng anh rất buồn vì điều đó. Vào phòng, cô không nghịch những con gấu bông như anh vẫn thường nghĩ, từ khung cửa sổ trong phòng, cô nhìn xuống, chờ chiếc xe màu trắng của anh, chiếc xe đã khuất dạng nhưng cô vẫn ngồi nhìn. Anh không biết điều đó.
Sau những lời chào tạm biệt, lời hứa sẽ sớm quay về, người đi hướng tầm mắt về phía trước, chỉ còn người ở lại nhìn người đi từ từ rời xa mình.
Thế giới của cô chỉ có anh, không có anh thế giới của cô rỗng.
Duy nhận được điện thoại của cô giúp việc, bảo rằng đã tìm khắp nhà nhưng không thấy cô đâu. Vừa may đã đến giờ về nên anh lập tức chạy đi tìm cô. Cô có thể đi đâu chứ?
Cô có thể đi đâu?
Duy đặt những con gấu to, những co cá ngựa đủ màu sắc, những con búp bê, những cây bút màu, và những chiếc chuông gió tạo nên những âm thanh leng keng để có thể gây sự chú ý của cô. Anh không thể ở bên cô suốt ngày được, nhưng dường như càng ngày cô không thể rời anh. Có một ngày kia anh về muộn, trời mưa tầm tã, anh về nhà và thấy cô đang chờ anh trước cổng, đôi môt tím tái đi vì lạnh. Khi không có anh cô sẽ làm những điều thật ngốc.
Cô có thể đi đâu xa, từ lúc về với anh, anh chỉ đưa cô đến khu vui chơi và một vài lần dẫn cô đi ăn. Anh lao xe tới nơi đó nhưng không tìm thấy cô.
Bằng một cách nào đó, cô có thể đi đến bệnh viện, nơi anh đang làm việc. Hà Chi gọi cho anh, nói rằng cô đang ở đây. Ngay lập tức anh chạy tới bệnh viện. Cô ngồi trên một cái ghế trong phòng chờ, ánh mắt đờ đẫn, tay ôm con gấu màu trắng, chân trần không đi dép. Anh tiến về chỗ cô, vuốt nhẹ mái tóc trên đầu, cô ngước lên nhìn anh cười ngờ nghệch, anh không bao giờ quên nụ cười đó, nụ cười mà anh cứ nghĩ là dành cho riêng anh.
Anh ước gì có thể la cô một trận, nói rằng anh lo sợ tới mức nào, hoảng loạn tới mức nào nhưng chỉ vừa nhìn thấy cô, thấy đôi tay cô ôm con gấu trắng, anh đã không thể giận dữ được nữa. Cô đã ngờ nghệch nghe theo lời nói đùa của anh rằng, chỉ cần ôm con gấu trắng đó, thì đi đến đâu cũng có thể tìm thấy anh, sau ngày hôm nay, cô sẽ không tin đó là lời nói đùa nữa.
Anh đưa cô về nhà , cô ngồi trên giường phòng anh.
-Này Mi, sao em biết đường tới bệnh viện thế?
- ………………
- Em tới tìm anh có chuyện gì à?
- …………………..
- Em có thể một lần nói chuyện với anh được không?
Giong nói của anh có chút bực mình, cô cúi gằm mặt, biết rằng đã làm cô sợ, anh vội vàng ôm cô vào lòng, xoa nhẹ tóc cô, thì thầm những lời yêu thương vào tai cô. Anh chỉ yên tâm nhắm mắt khi nghe thấy hơi thở đều đều của cô.
Anh giật mình thức giấc lúc nửa đêm, không thấy cô nằm bên cạnh. Anh không lo lắng, anh đang ở đây nên cô sẽ không đi đâu xa, chỉ là một trong những thói quen kì lại của cô thôi. Những lần trước khi thức dậy không thấy cô ở bên cạnh, anh đã vội và chạy đi tìm cô, anh tìm thấy cô đang ngủ quên trước cửa phòng mình. Và lần nào cũng vậy, cô ngồi tựa vào cửa ngủ ngon lành. Anh lại bế cô vào giường, nếu một ngày nào đó, khi mở cửa ra không thấy cô nằm ngủ trước cửa thì sẽ như thế nào?
Anh nghĩ cô cần anh nhưng đôi khi anh lại hoài nghi về nó. Chỉ vì muốn tìm anh, cô sẽ làm những điều ngốc nghếch nhất, hôm nay không phải là lần đầu tiên anh chạy đi khắp nơi tìm cô, đó là khi anh nghĩ cô cần anh. Anh ôm cô vào lòng, đợi lúc anh ngủ say, cô lại trốn khỏi vòng tay anh, đó là khi anh hoài nghi về việc cô có cần anh hay không?
Anh đã từng nghĩ chỉ cần khi anh nói cô là người lắng nghe thì đã đủ rồi. Có một cảm giác lạ lẫm len lỏi vào giữa anh và cô, cô đã ở gần anh đến mức tưởng như không bao giờ có thể rời xa nhau được, anh lại có cảm giác không thể chạm vào cô.
Vì đó là em, anh sẽ không cảm thấy mệt mỏi Vì đó là em, anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
-- post by hoabattu - yeugiaitri.mobi --
Chap 14:
Duy quyết định nghỉ một ngày ở nhà với cô. Sáng hôm đó , anh thức dậy, mò mẫm đôi tay chỉ thấy một bên giường lạnh lẽo, cô đã dậy từ lúc nào. Dạo gần đây anh đi rất sớm và về rất muộn, cái câu hỏi cô có cần anh hay không cứ xoáy mãi trong tâm trí anh khiến anh không đủ can đảm đối diện với cô.
Anh và cô, nếu anh không là người bắt chuyện trước thì giữa hai người luôn là một khoảng lặng ngột ngạt, đến bức bối. Anh vẫn kiên nhẫn chịu đựng điều đó. Cô vẫn mải mê nghịch những con gấu bông trong phòng, chơi chán thì lại quay sang cầm những cây bút màu vẽ nguệch ngoạc lên tờ giấy trắng gần đó.
-Mi à………………….
Chỉ cần là anh gọi, cô sẽ quay lại nhìn anh, chỉ cần là anh nói, cô sẽ lắng nghe anh nhưng nếu anh không gọi, cô sẽ quay lưng lại với anh, nếu anh không nói, cô cũng sẽ xem như anh không có ở đó mà tiếp tục chơi đùa. Anh đau, cô không biết điều đó.
Cô nhìn anh rất lâu nhưng anh vẫn không nói gì, lặng lẽ giương đôi mắt buồn bã nhìn cô. Cô nhìn đâu đó ngoài cửa sổ rồi đột ngột đứng dậy đi về phía anh, ôm lấy cổ anh xoa nhẹ mái tóc anh như khi anh thường làm với cô.
Vì cô ngốc nghếch nên mới tin rằng nếu ôm con gấu bông trắng thì đi đến đâu cũng có thể tìm ra anh. Vì cô ngốc nghếch nên giả vờ ngủ bên cạnh anh, đợi khi anh ngủ say thì lẻn ra ngồi canh trước cửa, để ngăn không cho anh đi đâu. Vì cô ngốc nghếch nên không biết những điều đó đã làm anh day dứt biết nhường nào.
Từ khi quen anh, đây là lần thứ ba, cô chủ động ôm anh.
Lần thứ nhất
Anh về muộn, anh ghé ngang phòng cô, đảm bảo rằng cô đã ngủ say, anh đắp lại mền cho cô, khẽ khàng rời khỏi phòng. Cô chưa ngủ, chỉ giả vờ nhắm mắt nằm trên giường, khi về nếu thấy cô chưa ngủ, anh sẽ la cô nên cô mới phải giả vờ. Lúc bình thường anh sẽ không vội vã rời khỏi phòng như thế, nhưng hôm nay anh rất mệt, về nhà chỉ muốn đi ngủ nhưng anh vẫn cố sang thăm cô.
Anh quay đi vội vã nên không nhìn thấy bàn tay cô giơ lên muốn níu anh lại. Buổi sáng, cô đã vô tình làm vỡ mất mấy cái li uống nước, làm bừa bộn cả phòng anh nên rồi lấy nước phụt đầy vào con chó nhà hàng xóm vì nó đã phá tan luống hoa cô và anh cùng trồng, bà chủ của nó đã rất giận dữ. Chắc là anh cũng giận cô nên mới đi một cách vội vã như vậy.
Cô xuống giường, đi đến phòng anh, cô tần ngần đứng trước cửa phòng hồi lâu không dám gõ cửa, giờ này có lẽ cô phải nằm trên giường mới phải, anh đang giận cô, cô lại thức khuya không nghe lời anh, cô không dám gó cửa.
Thu hết can đảm, cô đẩy nhẹ cửa bước vào, trời đã khuya, anh cũng đã rất mệt nhưng khi bước vào, cô thấy anh vẫn ngồi làm việc chăm chú trên bàn.
-Nhóc, sao em chưa đi ngủ, thức khuya thế?
Anh nhìn cô mỉm cười thật dịu dàng. Anh kéo cô về phòng, để cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp ngang người cô, rồi anh đi đến bàn định làm việc tiếp nhưng cô níu tay anh lại.
-Ngủ đi nhóc, anh còn phải làm việc nữa.
Cô lắc đầu, không buông áo anh ra mà còn níu chặt hơn. Anh đành phải chịu tua trước đôi mắt to tròn đang chớp chớp nhìn anh, ngày mai chắc sẽ lại bị chú anh phàn nàn về việc không hoàn tất các hồ sơ trong bệnh viện. Anh nằm xuống, cô ôm chặt lấy anh, cái ôm thay cho lời xin lỗi đêm đó anh và cô ngủ rất say
Lần thứ hai
Buổi tối, anh về sớm như lời hứa, anh sẽ dẫn cô đi ăn. Đó là một nhà hàng nhỏ, có ánh nến lung linh trên bàn, khắp nơi đều là hoa li màu trắng. Cô và anh ngồi ở bàn gần cửa sổ, anh gọi món beefsteak cho cả hai. Cô thích thú nhìn ngắm xung quanh, anh hứa sẽ dẫn cô ra ngoài nhiều hơn nến cô ngoan ngoãn nghe lời anh. Một người nhạc công trong nhà hàng tiến đến chiếc đàn dương cầm đặt gần bàn của cô và anh, vị nhạc công đã đứng tuổi, đôi tay ông tạo nên những giai điệu du dương. Khúc nhạc dìu dặt và nhẹ nhàng, tất cả mọi người ở đó như bị cuốn hút vào những nốt trầm bổng.
Cô thấy một chiếc đàn dương cầm trong nhà, khi còn nhỏ anh cũng đã từng học nhạc, khi lớn lên, vì phải lo học nên anh không còn thời gian cho nó nữa. Cô nằng nặc đòi anh đàn cho nghe, anh cũng đành đầu hàng mà làm theo ý cô.
Anh không thể điêu luyện như vị nhạc công kia nhưng tiếng đàn của anh vẫn đủ sức thôi miên cô. Bởi thế giới của cô chỉ cần có anh nên cô không cần biết ai khác ngoài anh. Anh không muốn làm cô buồn, nên mỗi ngày mò mẫm trong những quyển sách nhạc, cố gắng nhớ lại những điều đã học khi còn bé. Mỗi ngày, anh là khúc nhạc du dương đưa cô vào giấc ngủ. Anh hứa là sẽ không đàn cho ai khác ngoài cô.
Anh không thích mưa, đối với cô tiếng đàn của anh du dương hơn vào những ngày mưa. Trong tiếng đàn dìu dặt và tiếng mưa rơi tí tách, anh như một giấc mơ không có thật của đời cô.
Vào những ngày mưa, lúc anh say ngủ cô thường nằm bên cạnh anh, ngắm nhìn khuôn mặt anh khi anh đang say ngủ, nhưng cô không để anh biết điều đó, vì cô luôn dậy trước anh. Cô thích mưa nhưng cô cũng sợ nó. Mưa, những hình ảnh không rõ nét chập chờn hiện ra, có màu đỏ của máu. Vì thế tiếng đàn của anh giúp cô ngủ ngon hơn, cô không còn sợ nữa
Một nhóm bạn đến nhà anh, cô đã định chạy về phòng vì không thích người lạ nhưng đã kịp thời níu cô lại. Anh giới thiệu cô với họ, một vài người nựng má cô và bảo cô rất dễ thương, cô không thích điều đó. Suốt buổi, anh và họ nói gì đó, cô ngồi ép sát vào anh, anh thi thoảng vuốt tóc cô.
-Này Duy, sao cậu không đàn cho cả nhóm nghe, lâu rồi không nghe cậu đàn.- một người trong nhóm lên tiếng.
- Ừ, cậu có khiếu lắm, nếu chịu khó học tiếp thì chắc bây giờ đã thành nghệ sĩ rồi.- một người khác nói.
Anh có từ chối thế nào, họ vẫn muốn nghe anh đàn, bạn bè đã lâu không gặp, anh cũng không muốn làm mọi người mất hứng, nên đành chiều theo ý họ. Anh tiến ra giữa phòng, nơi chiếc đàn dương cầm màu trắng đang đặt, những nốt nhạc đầu tiên chuẩn bị ngân lên thì cô đã ôm chầm lấy anh từ phía sau, cô ôm anh thật chặt. Ngỡ ngàng trong giây lát, anh mỉm cười và hiểu cô muốn nói gì. Cái ôm để nhắc cho anh nhớ rằng, anh đã hứa chỉ đàn cho một mình cô. Hôm đó, anh đành phải làm cho mọi người thất vọng.
Và đây là lần thứ ba
Cô và anh ngồi trên ghế sofa, cô nghịch sợi dây chuyền có hình thánh giá trên cổ anh, anh vuốt những lọn tóc mềm mại của cô. Cô nhìn vào mắt anh lâu thật lâu như muốn nói gì đó, môi cô mấp máy, anh cúi xuống để có thể nghe rõ hơn.
-Anh à…………………………….
Chap 15:
Ngoài trời gió lạnh hanh hao, từng đợt gió lạnh ùa vào phòng, khẽ lay những chiếc chuông gió tạo lên những tiếng leng keng. Duy không thích mưa vì mưa làm cho người ta cảm thấy thật ảo não. Anh cũng chẳng ưa gì mùa đông, mùa đông trong tâm trí anh chỉ là những tiếng thở dài khi anh nghĩ về nó.
Mùa đông năm anh 10 tuổi, giáng sinh, căn nhà rộng thênh thang, anh lặng lẽ cùng với người quản gia lớn tuổi treo những vật trang trí lên cây thông. Những quả bóng, hạt châu đủ màu, những ông già noel be bé, những thiên thần, ánh đèn chớp nháy, những hộp quà được gói một cách khéo léo, ít ra mùa đông năm ấy của anh cũng có nhiều màu sắc. Vị quản gia nhẹ nhàng bế anh lên, anh đặt ngôi sao màu vàng lên đỉnh cây thông. Tiếng lửa bập bùng trong lò sưởi, ngững món ăn ngon trên bàn, có gà tây, có bánh pudding, có những li chocolate nóng tỏa hương thơm ngào ngạt, bàn ăn rộng thêng thang, anh nghe những bản nhạc giáng sinh, những tiếng cười nói, tiếng người ta xé hộp quà từ nhà bên cạnh. Mùa đông năm ấy trong kí ức của anh thật lạnh.