- Mày là đồ vô dụng! - Sau tiếng "choang!" là tiếng xô ngã một thứ gì đó. Đó lại là một đứa trẻ, khuôn mặt non nớt đầy vết xây xát của nó ngấn nước nhìn người mà nó gọi là cha.
- Nói đi, tại sao không chịu nghe lời tao, tại sao mày không chịu học những gì tao bảo? Hả?
Nó không trả lời, im lặng, và hậu quả mà nó biết thừa mình sẽ phải gánh là một mảnh gốm sứ sượt qua gò má nó.
- Trả lời tao, nghe không?
Nó vẫn lì lợm không nói gì. Đã từ lâu, nó ý thức được cha mình chẳng có yêu thương mình sất, còn mẹ nó, bà đã vứt bỏ nó từ lâu. Tất cả những gì bà cần là tiền, và tiền. Dù cho nó bị hành hạ bao nhiêu trước mặt bà, bà cũng chỉ liếc nhìn một cái rồi khinh khỉnh bỏ đi. Sự thù hận đã lan chiếm khắp cơ thể nó, sự thù hận mà một đứa trẻ không nên có. Nó cố gắng không để chúng chiếm lĩnh và biến mình thành một con quỉ, nó sẽ chỉ là quỉ khi đứng trước mặt cha nó.
- Mày cố tình không học đúng không? Mày thừa hiểu những thứ mà người ta dạy mày, đúng không? Và mày đang chống đối lại tao, đúng không? - Cao Sơn bóp cổ nó thật chặt và nhấc cơ thể nó khỏi mặt đất, nó thấy khó thở nhưng mọi sự chống đối của một đứa trẻ bảy tuổi như nó là vô ích.
Rồi Cao Sơn thô bạo thả nó xuống, ông ta thì thầm:
- Thứ mày muốn là tự do, đúng không? Vậy thì... chúng ta làm một cuộc trao đổi nhé. Mày phải gọi tao là ba hẳn hoi trước mặt ngừơi khác, không được có thái độ chống đối. Và tao lấy trí óc của mày, bù lại tao sẽ cho mày được tự do, và mày có thể gặp thằng nhóc con kia thỏa thích.
Nó ngẩng phắt đầu lên, một cuộc trao đổi ư?
Kể từ khi ấy, chất xám của nó bị Cao Sơn cầm tù, nhưng nó được tự do. Nó có thể đưa ra những ý kiến cho phép Cao Sơn vận chuyển thành công những lô hàng trái phép, nhưng nó mãi mãi không đồng ý gia nhập tổ chức, đơn giản... vì nó không muốn làm một con quỉ.
...
- Cháy! Cháy! Bớ người ta, cháy!
Lửa ngập tràn và nuốt chửng tất cả những thứ mà nó đi qua. Giờ đây nó đang bị bao vây bởi bốn bức tường toàn khói là khói...
Nó sẽ chết sao?
Chết... liệu có đau không?
Bàn tay nó ngừng động tác phá cửa, nó nhắm mắt lại và chờ đợi tử thần, nó chưa kịp tạm biệt những người mà nó yêu thương... Liệu nó sẽ lên thiên đàng... hay là xuống địa ngục?
Bây giờ bóng tối đang bao trùm thay cho lửa, nó tự an ủi mình: sẽ nhanh thôi. Nhưng trong lúc tưởng chừng như vô vọng, có một tiếng nói tưởng chửng xa xăm nhưng lại rất gần vọng lại trong đầu nó:
- Tệ thật, đúng không? Khi mà tao-người mà mày ghét lại là người cứu một mạng của mày, và mày sẽ phải đền ơn tao, mãi mãi...
Sáng hôm sau, nó tỉnh dậy và thấy mình ở trong bệnh viện. Kể từ lúc đó, nếu ai để ý kĩ thì sẽ thấy mắt phải của Cao Sơn có màu khác với con mắt trái của ông ta, và dưới con mắt ấy... có một vết sẹo... vết tích của một vụ cháy...
...
- Gì cơ? Xem xét và chữa trị cho thằng nhóc ấy ư? Mày nghĩ mày có đủ khả năng ấy à? - Cao Sơn khinh khỉnh nói - Chắc một thời gian nữa nó sẽ tự lành thôi. Mày tốt nhất đừng có chõ mũi vào, kẻ vô dụng, mãi mãi là kẻ vô dụng thôi... chỉ khi mày dựa vào tao, mày mới có thể sử dụng.
- Hộc.. hộc... - Nó thở hồng hộc và ngồi bật dậy, chỉ là một giấc mơ, một trong những cơn ác mộng của nó hôm nay bỗng dưng bật ra. Nó mở chiếc ví ra, bên trong ví có lồng một tấm ảnh, hình ảnh trong đó chính là của Cao Sơn. Đây là cách để nó đối diện với nỗi sợ hãi, chính là đối mặt với nỗi sợ hãi ấy. Nó lẩm bẩm:
- Ông nhầm rồi!
Đúng, ông ta đã nhầm, nó không vô dụng, và nó sẽ chứng minh cho ông ta thấy, dù không có ông ta, nó cũng không trở thành kẻ vô dụng. Nếu không làm được việc này, nó thề sẽ ăn mì bằng lỗ mũiiiiiiiii!!!!!!
Đúng lúc đó...
Đằng sau tấm hình của Cao Sơn...
Một tấm ảnh khác rớt ra...
Đó là một cậu bé trông thánh thiện nhiện như một thiên thần, nụ cười và đôi mắt trong như suối. Nó lẩm bẩm:
- Sê In...
Phải rồi, Sê In cũng rất giỏi về việc này cơ mà...
- Này... - Nó ôm quả bòng và tò mò hỏi - Sao dạo này cậu cứ chơi với mấy cái lọ đó vậy, có gì vui à?.
- Không phải chơi, đây là những bình hóa học.
- Hóa học? Từ ngày mẹ cậu đi vắng, cậu toàn làm mấy thứ này hoài... Mẹ cậu đi đâu vậy? Bà ấy dặn cậu làm mấy thứ này à?
Nó không để ý rằng, tay của Sê In đang dần nắm chặt lại, nhưng cậu vẫn quay sang cười với nó:
- Ừ, mẹ dặn mình phải làm xong mấy thứ này, sau đó... mình sẽ được gặp lại mẹ.
Nó ngây ngô nói:
- Vậy à, có cần mình giúp gì không?
- Không cần đâu, cậu chỉ cần đứng nhìn thôi. Hứa với mình, nhé?
Nó trề môi:
- Cậu sợ mình phá chắc, ai cần chứ, mình đi đây, lát nữa ba mình về thấy mình lẻn đi thì chết.
Sê In không nói gì, cậu chỉ cười nhẹ.
- Sê In, rốt cuộc mình phải làm gì... - Nó cúi mặt xuống nhưng lại ngẩng phắt lên - Không được, nếu gọi điện hỏi cậu ta thì chứng minh bản thân kiểu gì đây! - Và rồi nó cất ngay cả hai tấm ảnh trở lại ví.
Nãy giờ không để ý, giờ nhận ra thì nó mới biết là ai đó đã đắp cho nó một cái áo khoác. Của ai nhỉ? Chắc là của mấy người gác cổng. Quay trở lại với bàn làm việc lúc này đã có một tập hồ sơ chễm trệ ở đó, nó mừng rỡ bỏ lại cái áo, không biết viện khoa học có phát hiện gì mới mẻ không ta? Tên Lam mấy việc kia thì vô dụng nhưng công nhận là về mấy chuyện này hắn cũng được việc hết, có lẽ hắn dùng chuyển phát nhanh.
Nhưng ngay khi đọc mấy dòng đầu tiên, mặt nó tái lại hẳn đi, chuyện này là...
Người ta có một phát hiện khá bất ngờ về MXT và thuốc giải của nó. Sau khi tiêm cả hai loại thuốc này vào cơ thể Nhật Anh, trong người cậu ấy chỉ lưu lại duy nhất ba chất độc. Tương đương như vậy, bên cạnh nó có ba cái bình.
Bình màu đen là clozania
Bình màu đỏ là stralika.
Bình màu xanh là stralikan.
Đặc biệt là ở chữ clozania được khoanh tròn và gạch chân, hẳn đây là chất nguy hiểm nhất. Và phân tích luôn cả MXT cùng thuốc giải, việc khoa học đã có kết luận, trong bình thuốc giải MXT đều có những chất đối kháng với những chất độc có trong MXT, chỉ trừ có ba chất nêu trên là chưa có chất đối kháng. Còn nữa, viện khoa học cũng không thể biết được thuốc đối kháng của ba chất này là gì cả, chỉ biết rằng stralikan và stralika được chế tạo bở hai loài nhện hiếm cực độc trong rừng, và clozania... được lấy từ nọc của một con rắn sa mạc, trong hàng tỉ người trên trái đất này... chỉ có một người từng thấy nó...
Kết luận: vô phương cứu chữa.
Hơ hơ...
Vô phương cứ chữa ư?
Không lẽ...
NÓ PHẢI ĂN MÌ BằNg LỖ MŨI THẬT SAO?
Làm gì có chuyện... ăn mì bằng lỗ mũi là điều trái với tự nhiên, ăn thế quái nào được, ông trời cũng đâu muốn sinh linh do mình tạo ra biến mất, đúng không? Hì... vì thế nó không thể ăn được.
"Đừng trốn tránh nữa"-Một giọng nói vang lên trong đàu nó.
Tay nó trở nên run rẩy, nó nuốt ực một cái, rồi chầm chậm đọc dòng cuối cùng của trang giấy:
Nếu không cứu kịp, lâu nhất là một tuần, bệnh nhân sẽ tử vong.
Không...
Chẳng lẽ không còn cách nào sao?
Một tuần dành cho nó... chỉ một tuần... một tuần thôi... giả sử như nếu nó không làm được...
Bình tĩnh, dù có phải ăn mì bằng lỗ mũi nó cũng phải cứu được Nhật Anh, Sê In cũng từng nghiên cứu rất nhiều loại độc dược, nó sẽ gọi cho cậu ấy.
Biết đâu...
Biết đâu lại...
- Bíp... bíp...
Không liên lạc được.
Một làn gió lạnh buốt thổi qua người nó khiến nó rùng mình.
- Khỉ thật! Đang lúc quan trọng, cậu biến đâu rồi hở Sê Innnnnnnn????/
Còn một chuyện khác.
Bây giờ, nó mới nhận ra, ngọn gió khi nãy... hoàn toàn có thật =_+, chúng thổi từ phía cửa sổ.
- Hừ... hừ... sao mình không nhận ra sớm chứ... - Răng nó đánh lập cập vào nhau từ lúc nào không hay, nó kéo thật mạnh cái cánh cửa sổ già nua cũ kĩ, vậy mà nó tưởng sém chút nữa cái cánh cửa sổ long luôn ra rồi chứ.
Giá như nó chịu ngó ra ngoài cửa sổ...
Dù chỉ một giây thôi...
Nó sẽ thấy, dưới ánh đèn đường, có một con người đang khuỵu xuống, yếu đến mức phải dựa vào cái đèn đường. Vẫn khuôn mặt thiên thần ấy, nhũng nét đau đớn giờ đây hằn rõ trên mặt cậu. một tay ôm ngực, cậu cố sức với tới chiếc điện thoại di động đang nằm chỏng chơ trên đất. Cô ấy vừa gọi cho cậu... nhưng với tình trạng hiện giờ... cậu không thể!
Ngày thứ ba trong số bảy ngày đã trôi qua...
- Ma oái oái! Maaaaaaaaaaa! Bớ bà con! Huệ Lan hiện hình!!!!!!! - Tên Lam vừa nãy còn túc trực bên giường Nhật Anh xong nay đã nhảy tót lên bề cửa sổ, miệng la oai oái.
- Đứa nào, mới là ma, hả???? - Nó hét toáng lên. Bộ dạng nó đâu có giống ma lắm hả, đã thế tên Lam còn so sánh nó với Huệ Lan chứ. Ừ thì nó chỉ có mái tóc hơi rối là cùng (thực ra là khô cằn giống hoang mạc Sahara), ừ thì nó cũng chỉ có đôi mắt hơi đỏ (đỏ giống máu) và ừ thì...
NHƯNG MÀ ÍT NHẤT TÊN LAM CŨNG KHÔNG ĐƯỢC NÓI CÁI GIỌNG NHƯ VẬY ĐỐI VỚi NGƯỜI ĐÃ THỨC ĐÊM ĐỌC SÁCH BA NGÀY LIỀN!!!!!
Đã thế Lam còn nói thêm:
- Oái, cô làm tôi tưởng là ma nữ hiện hình đấy, Trà ạ.
Nó quắc mắc đến nỗi có thể làm... thủng cả mắt mình khi nhìn về phía Lam. Nhưng có vẻ như nó đã làm việc quá mức đến nỗi chỉ cần hành động quắc mắt thôi cũng đủ làm nó... xỉu!
- Bác sĩ! Bác sĩ! - Lam bắt đầu sử dụng cái loa phóng thanh của hắn, sau đó hắn liếc nó một cái rồi nói nhỏ. - Biết là số ngừời được tôi khen chỉ chiếm 0,0001%, nhưng cô có cần mới thế đã xỉu vì xúc động không!
- Trời ơi! Lại thêm một nạn nhân nữa ư? - Tiểu Ly ôm mặt khóc nức nở - Mấy ngày trước gặp Thanh Trà trông cậu ấy vẫn còn khỏe lắm mà. Ấy vậy mà khi bước vào chỗ Lam đứng một cái...
- Này này! - Lam vừa hét vừa liếc chừng bàn tay của Minh Nhật đang co lại thành nắm đấm - Truyện cô gặp cô ta là mấy ngày trước rồi, mấy ngày sau cô ta bị kiệt sức nên mới thế. Đừng có khóc như trẻ con chứ, với lại có phải la tại tôi đâu. Nếu có trách thì trách thằng Nhật Anh đã làm cho cô ta phải...
- Òa! - Tiểu Ly lại càng khóc to hơn - Đúng rồi, cả Nhật Anh cũng đang gặp nguy hiểm nữa...
- Bình tĩnh, Minh Nhật, do Tiểu ly đa cảm quá thôi. - Lam toát hết cả mồ hôi, hắn cứ lùi một bước thì Minh Nhật với thái độ của một thằng du côn lại tiến thêm một bước nữa. Có một điều Lam không muốn thừa nhận rằng, hắn sợ Minh nhật còn hơn cả sợ ma.
- Minh Nhật à... nể tình bạn bè mà cậu hãy bỏ qua được không? - Bạn bè cái con khỉ, Nhật Anh thật sai lầm khi đưa mi vào nhóm.
- Cậu biết đấy, nếu như cậu mà ra tay là chắc tôi xỉu luôn mấy ngày cùng với Thanh Trà quá. Mà như vậy thì không có ai túc trực cạnh Nhật Anh... - Xỉu, xỉu cái con khỉ ấy, ta mà xỉu dưới tay mi à????????/
- Tôi không muốn phải ra tay với cậu đâu, cậu biết tôi ghét cạnh huynh đệ thương tàn mà. - Hừ, nếu được thì tao đã ám sát mày ngay trên giường rồi chứ đừng đợi đến hôm nay.
Và Lam cứ vừa nịnh vừa **** thầm Minh Nhật cho tới khi Minh Nhật chỉ còn cách hắn mười xen-ti-mét...
- Thôi, kiểu này chắc chết quá... - Lam lẩm bẩm khi một giọt mồ hôi to bằng quả trứng gà vừa rơi sau ót hắn.
Và rồi...
- Hự...
"Thế là hết" - Lam nhắm chặt mắt lại, nhưng chừng khoảng mười giây sau đó hắn nhận ra là mình không đau. Hay là... hay là hắn chết rồi... vừa lúc nãy hắn kêu lên khá to cơ mà. Khoan đã, hình như đó không phải là tiếng của hắn...
Lam mở to cả hai mắt ra, không có máu hay vết thương nào cả, Minh Nhật lúc nãy còn đứng trước mặt hắn thì any đã lặn mất tăm. Quay đi quay lại thì thấy mọi người đang tập trung bên chiếc giường bệnh. Hắn cũng phi tới, và hắn phanh lại luôn khi nhìn thấy thứ mà hắn muốn thấy. Canhe tượng trước mặt làm hắn đến thất sắc, mặt dù chính nó đã cứu hắn nhưng hắn không thể nào vui nổi.
Nhật Anh, đang thổ huyết.
- Eo ơi... - Nó kêu lên và chỉ vào một cái bình màu đỏ - Cái bình này trông kinh quá, có phải là máu không đấy?
- Không đâu. - Sê In cầm một cái bình màu xanh và tiến tới - Đó là nọc độc của một con nhện đực, chúng độc lắm nên cậu cứ cẩn thận đấy.
- A! Cái này màu trông đẹp hơn. - Nó quay sang cái bình mà Sê In đang cầm.
- Đây là nọc độc của con nhện cái.
- Ủa, đều là nhện mà sao màu khác dữ vậy?
- À... - Sê In cười - Cậu biết đấy, nhện cái sau khi giao phối với nhện đực thường nuốt chửng nhện đực để tẩm bổ cho bản thân.
- Hic... - Nó rên rỉ - Ghê thấy mồ.
- Chỉ xảy ra giữa nhện và nhện thôi mà. - Sê In an ủi - Coi như bổ sung thêm kiến thức... Tiếp nhé, nhưng với loài nhện này, bất cứ con vật nào ăn nó sẽ chết ngay tức khắc vì lượng chất độc quá lớn trong máu của nó, trừ nhện cái.
- Tại sao?
- Vì lượng chất độc trong nhện cái có thể đối địch với lượng chất độc của nhện đực, nên khi nọc độc của nhện đực được đưa vào cơ thể của nhện cái, chúng đều bị vô hiệu hóa. Vậy nguồn gốc tên chất độc của nhện đực là stralika, còn nguồn gốc tên chất độc của nhện cái là stralikan, nó dài hơn một chữ và đối địch với stralika.
- Ra rồi! - Nó bật dậy ngay lập tức, thì ra... chìa khóa của vấn đề... - Ủa? Mọi người? Sao thế?
Tất cả từ cô Kim chú Tuấn đến Minh Nhật hay Tiểu Ly đều ngồi rầu rĩ một chỗ, ánh mắt tất cả đều hướng về một chỗ. Vậy ra nguyên do của ciệc mọi nguwoif không ai thèm đoái hoài đến một bệnh nhân ngất xỉu mà ngay lập tức đã tỉnh dậy với từ "Ra rồi!" là...
Ngoài những người nó quen biết ra, trong phòng còn có một cô y tá nữa, cô ấy đang đứng cạnh Nhật Anh và lau máu ở khóe miệng cho cậu ấy...
Chờ đã...
Máu ư? Máu ở khóe miệng?
- Chờ đã, Lam, chuyện quái quỉ gì đang xảy ra thế này? - Nó lắc lấy lắc để Lam khiến cho hắn biến thành con lật đật - Vừa lúc nãy cậu ấy vẫn còn bình thường mà, sao bây giờ lại thành ra thế này?
- Lúc nãy ư? - Lam liếc xéo nó - Cô đã ngủ được hai ngày rồi đấy, theo dự tính thì đến ngày mai cô mới tỉnh cơ, cô làm tôi ngạc nhiên đấy.
- Hai ngày... - Nó lẩm bẩm như kẻ mất hồn. Vậy là nó đã lãng phí mất hai ngày vàng, tức là bốn mươi tám tiếng, là 2880 phút, là... Khoan tính cái đó đã, vấn đề là... sự sống của Nhật Anh cùng lắm là kéo dài được có hai ngày nữa thôi...