- Cô rất ngạo mạn và thô lỗ (hình như câu này thích hợp với Lam hơn?).
- Một kẻ gàn dở thích bạo lực. (cái này chắc thích hợp với Minh Nhật)
...
Nó trợn mắt lên nhìn Nhật Anh.
Lam huých vào tay Nhật Anh ra hiệu cho cậu dừng nói nữa. Nhưng đã quá muộn khi câu cuối cùng được thốt ra:
- Thanh Trà đúng là một con mọi sống ở thời hiện đại.
(Xin chú thích là mấy câu này do Lam tìm kiếm và sáng tác ra khi bị nó hại phải "đăng kí sổ hộ khẩu trong WC")
- ĐỨA NÀO MỚI LÀ MỌI, HẢ?
Sau đó...
RẦM! (Cú đánh của khủng long)
Đánh xong một cú, nó ngất xỉu luôn cùng với Nhật Anh.
- Bác sĩ, có chắc là cô ta sẽ nhớ lại không?
- Tôi phải bảo với cậu bao nhiêu lần nữa hả Minh Lam? - Bác sĩ Trương khổ sở nói - Cậu muốn sau đợt này tôi phải nhập viện vì đau họng à?
- Nhưng sao cô ta lại ngất đi?
- Đó chỉ là do sau khi hồi phục trong chốc lát bệnh nhân lại sử dụng sức lực quá tải vào việc gì đó nên mới thế.
Lam nuốt ực nước bọt nhìn về phía một người đang đứng ở góc phòng. Nhật Anh mỉa mai:
- Ờ, công nhận là dùng nhiều sức lực quá hén.
Nói xong cậu dứ dứ nắm đấm bằng bàn tay trái không bị thương của mình:
- Cứ đợi tôi khỏi bệnh xem.
Phải công nhận là Lam rất xứng đáng được "săn sóc" một bữa ra trò. Nhìn người ngợm Nhật Anh thì biết. Mặt mũi băng bó như xác ướp Ai Cập, chưa kể bàn tay phải giờ đây còn phải... bó bột (Nhưng bà con cứ yên tâm là vẫn đẹp zai nhé).
Nó lơ mơ mở mắt, hình như nó nghe có tiếng nói chuyện rì rầm. Cho đến khi hai mí mắt nặng trịch của nó mở ra hẳn:
- Ơ... sao chúng ta lại ở đây? Tôi nhớ là chúng ta đang đi bắt bọn cướp cơ mà?
Bác sĩ Trương vội giải thích trước khi Lam kịp đặt thêm hàng tá câu hỏi:
- Có lẽ là sau vụ này một vài kí ức gần đây của cô ấy bị xóa đi. Chắc cũng không ảnh hưởng lắm.
Mọi người ai nấy đều vui mừng, Tiểu Ly vì xúc động quá nên suýt siết cổ nó. Lam thì hò hét điên cuồng, mà phần lớn không phải vì nó khỏi bệnh mà là nó đã quên béng mất mấy cái câu nói xấu mà hắn chế ra. Nhật Anh chỉ lẳng lặng đứng một góc, cậu bước chầm chậm về phía hành lang nơi Sê In đang đứng, Khả Vi đang kiểm tra lại hành lí.
- Không muốn vào thăm cô ấy sao? Cậu cũng đã đứng ngoài này suốt cả tiếng rồi.
- Thôi khỏi. - Sê In đội lên đầu một chiếc mũ lưỡi trai - Tôi muốn nhờ cậu một việc.
- Việc gì?
- Hãy giữ bí mật về sự có mặt của chúng tôi. Cô ấy quên đi cũng tốt... Đừng cho cô ấy biết.
Nhật Anh gật đầu:
- Tôi biết rồi.
Cậu lạng lẽ nhìn theo bóng Sê In xa dần. Đúng lúc đó tiếng chuông điện thoại báo có cuộc gọi. Tay cậu run run khi cầm chiếc điện thoại lên. Cuối cùng thì cũng không trốn tránh được...
Một dãy số lạ, số của tử thần.
- Sói Đen, ra đón khách.
Một tên đàn ông lực lưỡng và hung tợn đến chỗ Nhật Anh và đưa cậu đi qua vài căn phòng khác. Tên này phải gọi là Khủng Long Đen chứ Sói cái nỗi niềm. Đúng là tính đặc trưng của Huệ Lan. Bà ta gọi là đón thôi chứ cái kiểu này là áp giải tội phạm rồi còn gì. Căn phòng mà cậu được đưa đến giống hệt căn phòng lần trước, có vẻ là đồ đạc vừa mới được chuyển sang đây. Hai loài hoa đẹp đến rợn người vẫn được đặt ở cửa ra vào, còn lại các loài hoa khác được bày trí xen kẽ. À, không hẳn là giống hệt căn phòng lần trước, căn phòng này còn đặt thêm một chiếc ghế gắn liền với máy móc gì đó, có lẽ là dành cho cậu-vị khách tối nay. Nhật Anh có phần run rẩy khi nhìn thấy chiếc kim tiêm mà Huệ Lan đang cầm trên tay. Mắt cậu liếc nhanh về phía chiếc kệ hình vòm lần trước. Lọ thuốc giải độc màu trắng vẫn còn ở đó, nếu cậu kịp thời uống được...
Hành động của cậu không thể qua mắt khỏi Huệ Lan:
- Sao? Cậu cũng biết về nó hả? - Huệ Lan cười - Nhưng rất tiếc, ta không thể cho cậu thử được. Như thế công sức của ta sẽ đổ xuống sông xuống biển hết, phải không? Quả đúng như ta đã tin, cuối cùng cậu cũng đến.
- Tin ư? - Nhật Anh nhếch môi cười - Bà thì có bao giờ biết tin ai đâu. Phải, tin tôi đến nỗi gắn lên người tôi một con chip phát nổ cùng với việc cho người theo dõi tôi 24/24 giờ, hả?
- Thông minh lắm. - Huệ Lan vỗ tay - Nhưng dù thế nào cậu cũng phải đến đây thôi. Ta nhắc lại, nếu may mắn thì cậu có thể sống được hơn chục năm, như nạn nhân cũ của ta. Nhưng ta rất tiếc phải nói rằng MXT đang bước vào giai đoạn hoàn thành, khả năng thành công là rất nhỏ. Nào, ngồi đi, ta muốn trước khi thử nghiệm cậu phải bình tĩnh cái đã. Hi vọng cánh tay của cậu không bị trọng thương?
Bình tĩnh, bình tĩnh cái khỉ mốc! Bà ta làm như việc tiêm thử thuốc vào một con người bằng xương bằng thịt như việc húp cháo không bằng. Lúc này Nhật Anh mới nhận ra lòng bàn tay mình đầy mồ hôi, mặt cậu trắng bệch khi hồi tưởng lại cảnh nhiều năm về trước.
- Chà, cô bé đó may mắn chứ nhỉ, được bao người hi sinh vì mình như thế...
- Bà nói vậy là có ý gì?
- Tất nhiên là phải có ý gì rồi? - Huệ Lan nói êm ru - Hai nạn nhân đã hi sinh vì cô ta... thêm cậu nữa là ba.
Cho đến bây giờ, Huệ Lan vẫn không quên được câu truyện ấy.
Hôm đó là một này đẹp trời, nó đang chơi bóng, cười đùa một cách hồn nhiên mà không hề biết có một đôi mắt ác hiểm đang nhìn mình.
- Cơ hội tốt, bọn vệ sĩ hôm nay tạm lui rồi, mau bắt con bé lại. - Huệ Lan thì thầm với Sói Trắng-cha của Sói Đen, lúc đó Sói Đen hãy còn là một đứa trẻ.
Sói Trắng tiến về phía trước, sau lưng nó. Nó vẫn không hay biết gì cả. Khi mà bàn tay của Sói Trắng chuẩn bị sáp lại gần...
Thứ gì đó dài dài, cứng, có vẻ như được làm bằng nhựa được chĩa sát thái dương của Sói Trắng. Liếc mắt sang bên phải, gã thừa hiểu đó là cái gì, một khẩu súng. Người cầm nó không phải là ai khác, là Lưu Cầm.
Trong khi đó, nó đã lỡ tay đập quả bóng văng ra khá xa, tận mấy chục mét lận. Nó vội vã chạy đi nhặt quả bóng, bỏ lại ở đằng sau một bầu không khí căng thẳng và ghê rợn.
- Chết tiệt! - Huệ Lan lầm bầm **** rủa, tay ả dợm rút ra chiếc súng mà Devil cấp cho.
Cách!
Ả ngước đầu lên, là tiếng lên nòng súng. Đó là một cậu bé, với đôi mắt đen như nhìn xoáy sâu vào ả mà có lẽ sau này ả sẽ không quên được, mặt không biểu lộ cảm xúc, tay nó còn cầm một khẩu súng, chĩa vào ả giống như cái cách mẹ nó chĩa súng vào Sói Trắng. Tay nó không run khi cầm súng, có vẻ như đây đã là chuyện quá quen thuộc với nó rồi. Giọng đứa bé trầm xuống:
- Bỏ súng!
Huệ Lan đặt súng xuống đất, trong tư thế xin hàng. Ả quay lại cười với Lưu Cầm:
- Vinh hạnh thật, được đụng độ với nữ tiến sĩ đứng nhất nhì thế giới. Có phải cô đã dạy dỗ con trai mình quá tốt không? Chà... một đứa bé cầm súng...
Lưu Cẩm đanh giọng:
- Cảm ơn, tôi tự biết cách dạy dỗ con trai mình.
- Tôi cũng không ngờ có ngày mình phải đầu hàng trước một thằng nhóc đâu.
- Tào lao như vậy là đủ rồi. Nếu biết điều thì bà mau theo tôi đến chỗ API mau,
đừng quên mạng sống của bà đang nằm trong tay chúng tôi.
Huệ Lan nở một nụ cười hình bán nguyệt:
- Sao phải khổ sở thế hả Lưu Cầm. Tôi không hề đụng đến cô một sợi tóc nào cả. Chỉ vì một đứa con gái của API mà cô phải xả thân đến thế ư?
- Bà!...
Nhưng tiếng nói đó không phải được nói ra từ phía Lưu Cầm, mà là từ phía chính đứa trẻ. Bàn tay của cậu đang run lên một cách phẫn nộ và tức giận, tưởng như cậu có thể bóp cò ngay lúc này. Lưu Cầm vội can:
- Đừng kích động quá con, chúng ta còn phải xử lí nhiều chuyện.
Huệ Lan vẫn thản nhiên:
- Bé con, nghe mẹ nói rồi đấy.
Nghe Lưu Cầm nói, cậu bé đã dịu xuống, nhưng vẫn còn toát ra vẻ hung hăng.
Chợt, ngay sau đó...
- Đông! Bà dám...? - Lưu Cầm hét, bàn tay cầm súng chĩa vào Sói Trắng lại càng chặt và mạnh hơn.
Một người đàn ông mặc áo đen từ đâu lao ra đã chụp thuốc mê cậu bé, khiến cậu bất tỉnh. Huệ Lan lại chở về vẻ ngạo nghễ như ngày thường, hoặcj có thể từ đầu tới cuối bà ta đã như vậy rồi.
- Đừng kích động quá-đó là câu cô đã nói với dứa con trai, phải không?Và nhớ là ta đã cho cô một cơ hội. Nào, giờ thì hãy làm điều mà con trai cô đã ra lệnh cho ta đi chứ.
Lưu Cầm bất lực liếc nhìn đứa con trai, chấp nhận làm theo điều Huệ Lan nói. Sau đó sự việc xảy đến với cô cũng giống như đứa con trai.
- Bà chủ? Có cần...? - Sói Trắng hỏi.
- Khỏi. - Huệ Lan đáp gọn lỏn, ả nhìn vào đứa bé đang ngủ mê man - Hai người là quá đủ. Với lại... ta bắt đầu thấy tò mò về đứa bé này.
Quay trở về với hiện tại, Huệ Lan nhìn lọ MTX thử nghiệm đã bào chế hoàn thành. Ả ngước đầu nhìn Nhật Anh:
- Ta nghĩ đã đến lúc cậu phải ngủ rồi, good night.
Nhật Anh gục xuống ghế, đằng sau là Sói Đen tay vẫn còn cầm một chiếc khăn màu trắng. Huệ Lan thì thầm:
- Cậu không ngờ, đúng không? Rằng một trong hai người dó đang giúp ta nhắm đến mục tiêu chính, cô nhóc của cậu.
Không chỉ Nhật Anh, mà ả cũng đâu ngờ, trong lúc ả còn mải mê với lọ thuốc, Nhật Anh đã nhìn thấy chiếc khăn trắng mà Sói Đen cầm. Cậu đã chuẩn bị trước, chỉ có điều thuốc mê cũng đã kịp ngấm một phần vào cơ thể cậu. Cậu có nghe loáng thoáng vài từ mà Huệ Lan đã nói với mình, về cô nhóc gì gì đó... nhưng lúc này cậu gần nhưu không làm chủ được cơ thể nữa rồi...
Có nhiều cách để bày tỏ tình cảm với người bạn yêu, tùy vào mức độ chân thật:
1. Là bằng vật chất.
2. Là bằng lời nói.
3. Là bằng hành động.
Nhật Anh đã chọn cách thứ ba, và cậu chấp nhận.
Trong lúc đó, ở bệnh viện.
Nó ngồi trò chuyện và hứng lấy biết bao nhiêu câu hỏi thăm về sức khỏe hiện nay như bia đỡ đạn, đặc biệt là từ phía Tiểu Ly. Bác sĩ Trương khéo lo bắt nó ở lại bệnh viện đến ngày mai mới được xuất viện. Nhớ về cuộc sống trước đây mà lòng nó dâng lên một cảm giác ấm áp lạ thường. Hồi nó còn phải nằm viện, xung quanh nó không hề có ba hay có mẹ chăm sóc như những đứa trẻ khác, chỉ toàn là sự quan tâm sáo rỗng từ những cô hầu gái mà thôi...
Giờ thì đến lượt nó hỏi:
- À mà mọi người biết vì sao cháu lại hồi phục được trí nhớ không?
Cô Kim, chú Tuấn, Tiểu Ly (không tính sự có mặt của Minh Nhật) nhìn nhau. Ai cũng được Nhật Anh dặn phải giữ bí mật về Sê In. Tiểu Ly tìm một cái lí do khác để lấp liếm:
- Àh, chẳng là đi trên đường cậu vấp phải một hòn đá to. Đầu choáng nên được đưa tới bệnh viện, thành ra lấy lại luôn được trí nhớ.
Nó nhíu mày hỏi:
- Dễ thế cơ à.
Tiểu Ly vội chuyển chủ đề:
- Thanh Trà, nhìn nè, anh Minh Nhật mua giúp mình đó, đẹp không? - Tiểu Ly nói với nó.
Đó là một con chuột bạch, toàn thân nó mang một màu trắng toát như màu tuyết đúng như cái tên. Thân hình nó to hơn ngón tay cái một chút.
- Đẹp lắm. - Nó ngắm nhìn cái lồng chuột trên tay mình, khen. Chẳng mấy chốc mà nó đã để chuyện vì sao mình lấy được trí nhớ lên mây.
Bỗng, một cảm giác bất an bỗng xâm chiếm lấy toàn bộ con người nó, khiến nó suýt đánh rơi cái lồng chuột, người nó đầy mồ hôi lạnh. Tiểu Ly cùng mọi người hoảng hốt hỏi:
- Thanh Trà, có chuyện gì à?
Nó không trả lời, nhìn quanh quất căn phòng, thấy thiếu mất thứ gì đó. Là Nhật Anh và Minh Lam, hai người đó không có ở đây. Nó lắc lấy người Tiểu Ly, hỏi:
- Hai người đó đâu rồi?
- Ai cơ?
- Thì Lam với Nhật Anh ấy.
- Hai người đó à? Hình như lúc trước mình thấy Lam và Nhật Anh nói vói nhau cái gì đó, sau đó Nhật Anh bỏ đi. Ngó mặt Lam như muốn bám theo Nhật Anh lắm, cậu ấy lấy điện thoại ra gọi cho ai ấy. Mấy phút trước vừa rời khỏi đây, Lam bảo là đi có việc.
Kể một hồi, không thấy nó đáp lại, Tiểu Ly nhìn xuống, gương mặt nó không biểu cảm, nó nói với Tiểu Ly:
- Có thể... cho tớ đi cùng với Lam không?
Chap 12
Nhật Anh... không!
Chiếc Lincoln vội vã lao như bay trên đường như đang chạy đua với tử thần. Lam vừa lái xe vừa rống lên:
- Thế này là thế nào hả? Tôi không phải đưa cô đi dã ngoại đâu mà xí xớn đòi đi theo. Giờ cô muốn tự xuống hay là đợi tôi hất xuống xe hả?
- Thôi đi, đến thời gian vô nhà vệ sinh mà anh con chẳng có... Rốt cuộc là đã có chuyện gì đã xảy ra với Nhật Anh, hả?
- Không hề có chuyện gì cả, nó chỉ là đang đi chơi thôi, muốn tìm nó thì tới công viên giải trí mà tìm!
- Đi chơi? hay ghê à nha, nói vậy chuyện anh lái xe gần trăm ki-lô-mét trên giờ chỉ là đi mua thuốc tiêu chảy thôi à?
- Tại-sao-cô-cứ-phải-xỉa-xói-tôi-thế-hả?
- Mau nói cho tôi biết chuyện gì đang xảy ra đi!
- Không phải việc của cô, đừng có chõ mũi vào.
Im lặng...
- Thanh Trà?
Hay là cô ta nói nhiều quá đâm ra xỉu mất rồi?
Lam quay mặt sang chỗ nó, nhưng bỗng...
Một bàn tay nắm lấy cổ áo hắn...
Cộng thêm một gương mặt đằng đằng sát khí...
- Anh-nói-ai-chõ-mũi-vào?
Lam lơ ngơ ú ớ chả hiểu mô tê cái gì, nó lại càng nắm chặt lấy cổ áo hắn hơn:
- Nghe đây!
- Nghe rồi. - Lam lầm bầm.
- Tôi không phải là CON CHÓ, đừng có mà gọi tôi cái kiểu đấy, nếu là anh thì lại CÀNG KHÔNG, RÕ CHƯA?
- Rồi rồi, làm gì mà ghê thế.... Này, có nghe tôi nói không đấy?
- Thực ra... tôi chỉ muốn quan tâm đến nhóm các anh thôi... Trong lúc tôi mất trí nhớ... Tiểu Ly kể rằng các anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi cảm thấy mình nên biết ơn các anh... chỉ vậy thôi.
Trời, bộ con nhỏ này chưa khỏi hẳn chắc, lúc thì như quỉ dữ từ địa ngục trồi lên, lúc thì hiền lành như tờ giấy. Giờ thì thêm một trọng trách đổ ập xuống vai Lam, hắn không biết nếu như con nhỏ này phát hiện ra được sự thật tại sao Nhật Anh lại nhảy xuống biển lửa thì sẽ "biết ơn" đến mức độ nào nữa.
- Nào, hãy nói lí do cho tôi nghe đi.
Nhớ dai kinh.
- Thắt chặt đai an toàn vào, Thanh Trà!
Nhấn ga cho xe tăng thêm tốc độ, Lam thầm cầu nguyện:
Nhật Anh, cố lên, đợi chúng tôi...
Đồng thời lúc đó, mắt hắn nhìn thẳng vào Thanh Trà, mấp máy:
- Thực ra...
Tay cầm kim tiêm mà Huệ Lan không khỏi cười hí hửng, ả sắp hoàn thành loại thuốc mà ả đã bỏ bao nhiêu công sức. Giờ thuốc đang được chuyền vào cơ thể Nhật Anh. Chỉ còn 5 giây nữa...
Còn bốn giây..
Ba giây...
Hai giây...
Và...
- Dừng tay!
Không ai khác, là Minh Lam, đằng sau lưng hắn là nó. Mặt nó tái đi, người gần như run lẩy bẩy khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt mình, nó không còn sức mà kêu lên nữa, hơi thở của nó dường như đã nghẹn lại nơi cổ họng.
- Nhật Anh...
Nhật Anh đang nằm trên một trên giường, vô hồn, lạnh lẽo, kinh khủng hơn là những ống kim được găm đầy trên khắp thân thể cậu. Và việc này đương nhiên là tại nó. Cảm giác tội lỗi hơn như được chất đống thêm.
- Bà đã làm gì cậu ấy hả? - Lam hét.
Trái lại, Huệ Lan không có vẻ gì là ngạc nhiên, giường như ả đã biết trước rằng tụi nó sẽ đến đây.
- Tới rồi sao?
- Bà... - Lam gầm gừ - Mau thả cậu ấy ra.
- Vậy sao? Nhưng ta đoán cậu sẽ phải chờ đấy. Sói Đen, ta nghĩ ngươi cần chăm sóc cho những người bạn này một chút.
Chắc chắn, một khi ai đã gặp Sói Đen, nhất là hai cái đứa giờ trói gà không chặt như tụi nó cũng phải rùng mình, nói thẳng lên là run như cấy sấy. Gã làm cho nó liên tưởng đến con cho ba đầu của lão Hagrid trong bộ phim Harry Potter. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu gọi Sói Đen là Chó Đen nhỉ? Nhưng lúc này cái ý tưởng đó làm nó không thể nào cười nổi. Bình tĩnh, lúc trước nó cũng gặp cảnh này nhiều lần trong phòng thí nghiệm rồi, phải bình tĩnh, dẹp sợ hãi sang một bên đã.