Tôi ngồi bất động trên ghế so-pha, hết nhìn mẹ lại nhìn cuốn sổ trên bàn. Người mẹ đơn thân sành điệu, độc đáo mà tôi vẫn tự hào. Bao nhiêu phần con người mẹ tôi đã biết và hiểu được?
Tôi nhăn trán, cố tưởng tượng ra mẹ ngày trẻ trong hình dáng của một cô gái ốm yêu, gầy rộc và nhợt nhạt. Tình yêu của mẹ, câu chuyện của mẹ… khiến tôi không khỏi bất ngờ. tâm trang tôi đầy những xúc cảm không thể diễn tả bằng lời.
Mẹ nhìn tôi, chờ đợi một câu hỏi. Thế nhưng thanh quản tôi tê rần, không khả dĩ bật ra được một âm thanh nào. Mãi một lúc sau đó, thấy mẹ dợm đứng lên, tôi mới nghe giọng mình gấp gáp:
- Francis là bố con?
- Phải
- Mẹ có từng ân hận vì đã lừa dối và bỏ chạy không?
- Không. Ai cũng cần có một thời để nhớ.
- Thế tại sao mẹ lại viết cứ như là … như là … một người bệnh sắp chết thật sự? Tại sao mẹ không viết sự thật?
- Ai cũng có những lúc không thể hiểu nổi chính mình.
Mẹ cười nhẹ mắt nhìn mông lung vào không khí:
- Mẹ có từng viết thư, điện thoại hay email kể cho francis mọi chuyện?Ông ấy có đi tìm mẹ? ông ấy có giận mẹ chuyện đã …
- Năm con sáu tuổi, Francis sang Hà nội tìm mẹ. Mãi tận hơn sáu năm sau, ông ấy mới đi tìm mẹ.
Mẹ ngừng một lúc, tôi có cảm giác mẹ đang nuốt nỗi trách móc pha lẫn tiếc nuối:
- Qua một người bạn, mẹ biết tin và đem con vào Sài Gòn lánh mặt. Mẹ, hừm … thật sự đã phát hoảng. Mẹ sợ ông ấy trả thù, hay cướp con đi, hay làm một chuyện tồi tệ nào đó để trừng phạt những hành động điên rồ của mẹ ngày xưa. Mẹ đem con bỏ chạy, Sài Gòn, rồi nước Đức. Dù sao nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất. Francis không bao giờ có thể nghĩ rằng mẹ đang ẩn nấp rất gần ông ấy.
Thề có chúa, khi mẹ dứt lời tôi thấy trong mắt mẹ ánh lên một tua nhìn ranh mãnh. Khi tôi còn đang ngẩn người, cố gắng tiêu hoá hết những gì vừa nghe, mẹ lại lên tiếng:
- Ngủ thôi con, khuya quá rồi. Sáng mai chúng ta sẽ đến Berlin. Con cần gặp Francis. Ông ấy đang nằm viện....
TIỂU YÊU TINH
1. Phong bước khỏi thư viện trong cái nắng trưa ỏn ẻn của một buổi đầu xuân. Mái tóc nhuộm màu tro của anh xù lên trong một trật tự lãng đãng, đôi mắt hơi nheo lại sau cặp kính cận gọng nâu. Trông anh nửa sành điệu, nửa lại cũ kĩ như một ông già. Đang thả những bước dài trên hè phố lổm nhổm gạch bên ngoài thư viện, bỗng một tiếng nói trong vắt với âm vực của chim họa mi giật ngược anh lại:
- Này anh, đi chậm lại. Chân em ngắn, theo không kịp.
Phong dừng lại một nhịp chân, rồi nhận ra mình chẳng quen thuộc với giọng nói này, anh bước tiếp.
- Này anh! – Và chưa đầy hai giây sau, một bàn tay vỗ nhẹ lên vai Phong.
Anh chưa kịp quay đầu lại, cô gái đã nhảy lên trước mặt, hổn hển thở sau cú chạy thần tốc để bắt kịp anh. Một cô bé xinh xẻo và lạ kỳ. Mái tóc lỡ cỡ ngang vai xoăn tít, nhuộm vàng óng. Đôi mắt to tròn như hai hạt dẻ. Da sáng như ánh nắng buổi sớm. Và chiếc mũi hênh hếch, nhìn nghiêng giống hệt nhân vật trong truyện tranh Nhật Bản với chỉ một mẩu mũi nhọn hoắt gắn vào giữa khuôn mặt.
- Hi, em là… – Cô bé chìa tay về phía Phong, nụ cười duyên dáng lấp láy trên môi.
- Tú Anh. – Phong gọn gàng tiếp lời cô.
2. Phong thích nụ cười của Tú Anh. Khi cô bé cười, anh cảm nhận những phân tử khí quanh cô cũng lấp lánh theo, cũng reo vang hàng tràng rổn rảng. Nụ cười thơ trẻ tinh khiết như ánh nắng nhấp nháy trên những giọt sương sớm. Nụ cười rực rỡ sức sống như cánh đồng hoa đang múa trong gió xuân. Nụ cười…
- Sao nhìn miệng em mãi thế? – Tú Anh nhíu mày nhìn Phong.
- Em cười xinh.
Đôi má Tú Anh ửng thêm trong bẽn lẽn. Rồi cô một tay bóp miệng lại để ép mình không cười nữa, một tay chộp lấy ly cà phê bồng bềnh những lớp bọt kem trên bàn. Sau khi ực hết nửa ly, cô vừa thoăn thoắt chùi sạch những váng bọt lấm lem trên mép, vừa nhìn thẳng vào Phong:
- Sao anh biết em? Anh cũng đọc truyện của em à? – Giọng Tú Anh sướng rơn, phủi bay cái nghiêm trang đang ngự trị trên nét mặt.
- Không. Nhưng bạn gái anh là fan của em.
Ánh mắt Tú Anh rũ xuống như bóng chiều. Cô ngước nhìn Phong một khoảnh khắc, rồi lôi nhanh một cuốn sách ra khỏi túi, hí hoáy viết vào trang đầu.
- Sách nóng hổi mới ra lò của em đây. Đem về tặng chị ấy. – Tú Anh cầm cuốn sách bằng hai tay, đưa ra trước mặt Phong.
- Vì sao lại làm quen với anh? – Phong đón lấy cuốn sách với một vẻ hờ hững.
- Vì em cần tư liệu viết truyện.
3. Ngồi giữa một đồng cỏ xanh, Phong lặng lẽ ngắm Tú Anh thả hồn vào cốc cà phê đang ngự chênh vênh trên đầu gối cô. Cô cắn môi dưới lẹm hẳn vào trong miệng, nét mặt phảng phất những nghĩ suy. Phong cảm thấy vui thích: Giữa đất trời bao la, trong không gian bồng bềnh và thi vị, anh ngồi uống cà phê với một nữ sĩ. Những nhạt nhẽo gói ghém trong nhịp sống của một chàng sinh viên khoa Hóa như được gió tốc đi hết.
Đang lim dim mắt hưởng thụ làn gió mơn man trên da thịt, bỗng hình ảnh Ngọc Oanh ngẫu hứng ghé thăm tâm trí Phong, đổ ào một cơn tội lỗi vào lòng anh: Anh tung tăng cùng một cô gái khác, trong khi bạn gái đang bận rộn trong hành trình tình nguyện ở nước ngoài.
- Thế này đâu phải ngoại tình, chỉ là đang giúp em viết truyện. Anh yên tâm! – Giọng Tú Anh phất phơ.
Ánh mắt mịn màng Phong dành cho Tú Anh chuyển nhanh sang nửa đề phòng, nửa kinh sợ, khi cô vừa trả lời rành mạch cái mặc cảm tội lỗi câm lặng trong anh.
Chỉ mới ba tuần ở bên Tú Anh với vai trò “nhân vật mẫu” cho cuốn truyện sắp tới, Phong đã được diện kiến vài nhân dạng của cô. Ban đầu cô xuất hiện hồn nhiên và giàu sức sống như một cô bé. Nhưng những chiều ngồi cà phê quan sát người qua lại trên phố và vẽ vời nên câu chuyện xảy ra với họ – trò chơi yêu thích của Tú Anh – cô hiện lên trước mắt anh khi lãng mạn, khi đa nghi, khi hài hước, khi lại nanh nọc. Những câu chuyện cô sáng tác ra trong phút chốc ấy bao giờ cũng vượt ngoài trí tưởng tượng của anh. Luôn luôn bất ngờ. Luôn luôn có một cái kết không trọn vẹn.
- Vì sao em không bao giờ muốn một happy ending? – Phong buột miệng, khi đang bơi trong những dòng suy nghĩ về cô gái bên cạnh mình.
- Em là ác quỷ. Em đâu có chịu được cảnh người ta vui vầy, hạnh phúc. –Ánh mắt Tú Anh ánh lên những tia ác độc, nhưng chỉ trong phút chốc lại chuyển sang mơ màng. – Chia tay. Phải chia tay chứ. Happy ending không vui. Ai mà biết Romeo và Juliet nếu cưới nhau, rồi sinh con thì sẽ sống thế nào. Phim ảnh cũng thế, cứ đến đám cưới là hết chuyện. Sau đó đánh nhau lổ đầu cũng mặc. Chỉ có tình yêu là đẹp.
- Em đã từng yêu chưa?
Tú Anh không trả lời, thả hồn phách thơ thẩn bước vào cõi mơ mộng của riêng cô.
4. Trời sắp về đêm. Điện thoại Phong réo ầm ĩ. Tú Anh chỉ gọn lỏn: “Em chờ anh ở phố Tạ Hiền. Bia.”
- Anh thật sự không nhận ra em à?
- Em là cô bé làm nổ tung phòng thí nghiệm hóa năm xưa. – Phong nhấp ly bia, thoáng thích thú khi liếc được cái miệng đang hé ra đầy ngạc nhiên của Tú Anh.
- Anh nhận ra từ bao giờ? – Ánh mắt Tú Anh thoãi ra, dường như có một nỗi thất vọng lấp ló trong ấy.
- … – Phong trả lời bằng cái mỉm cười ranh mãnh, cảm nhận ở Tú Anh một sự khẩn trương kỳ dị – Mà phòng thí nghiệm hóa có tội gì với em vậy?
- Em chẳng tin sách giáo khoa, chỉ tin kiến thức. Nên em phải tự kiểm nghiệm thì mới biết lưu huỳnh có gây nổ hay không.
Sau thử nghiệm năm ấy, Tú Anh bị phạt cảnh cáo trước trường. Cái nét mặt thản nhiên như không – như thể chuyện mình làm là bình thường nhất quả đất, là ai ai cũng làm – khi cô bị phạt trước ba nghìn học sinh đã in mãi vào tâm trí của Phong. Sắc mặt nhẹ nhàng, đôi mắt vô ưu và khuôn miệng thảnh thơi như một nụ cười. Nét mặt của một thiếu nữ gây tội ác với tâm tình thơ trẻ. Nét mặt của một thiên thần mang tâm tính ác quỷ (hay một ác quỷ mang tâm tính thiên thần). Và chính nét mặt ma mị ấy đã giúp Phong nhận ra Tú Anh, trong một lần cô phiêu diêu vào thế giới những nhân vật, những tình huống giả tưởng của mình.
- Cuốn truyện về anh đến đâu rồi?
- Anh chán hơn là em nghĩ. Một sinh viên làng nhàng, dù rất thông minh. Một người yêu vô tâm. Một kẻ không hoài bão…
- Đâu cần em chỉ ra cái xấu của anh. Anh chỉ muốn biết về cuốn sách.
- Chưa viết. – Tú Anh cấm cẳn, rồi ực hết ly bia cùng cái trán nhăn nhó.
...............................................................
bạn đang đọc truyện tại Kenhtruyen.wap.sh chúc các bạn vui vẻ
....................................................................
5. Phong đi rồi, Tú Anh một mình ngồi lại quán bia trên hè phố, môi đùa nghịch cùng những viên bọt bia li ti và đắng nghét. Vô số bong bóng cảm xúc trôi dạt trong lòng cô. Luôn biết tâm tính mình là một mớ rối mù, chẳng bao giờ rành mạch được bản thân đang vui hay buồn, yêu hay ghét, nhưng cô chưa từng vì thế mà khó chịu. Những tâm tình mập mờ ở đời thật khi rót vào câu chữ khiến chất văn của cô thêm mộng mị, thêm huyền ảo, thêm ăn khách. Nhưng lần này, cô muốn cảm nhận một thứ rõ ràng hơn…
Khi nhìn tấm lưng Phong quay đi và khuất dần trong không khí, cái cảm giác đằng đẵng xưa cũ bỗng nhiên dập dềnh khắp tâm can cô. Y hệt một chiều mưa năm nào, khi anh đã ra trường, cô đứng một mình trên lan can ngắm sân trường mênh mông vắng lặng, nhập nhòa trong màn mưa. Y hệt một buổi ra chơi đầy nắng, cô cố tình bước qua bước lại khoảng sân mà anh từng cùng bạn bè tụ tập đá cầu. Y hệt một trưa trên đường, cô vắt hơi chạy theo một hình ảnh nhang nhác anh, để cuối cùng nhận ra mình đã đuổi bắt một ảo ảnh.
Tú Anh mê Phong, yêu thích trộn lẫn ngưỡng mộ, ngay từ những ngày đầu trung học. Anh là hoàng tử của rất nhiều tâm hồn thiếu nữ mỏng manh. Học giỏi nhất trường, dáng dấp công tử hiền lành, anh khiến đám con gái nháo nhác. Những yêu thích đầu đời xoay chuyển bản chất của một cô gái. Mạnh mẽ và sống động, nhưng Tú Anh chưa bao giờ gom góp đủ bạo dạn để gửi một lá tình thư bí mật. Cô chỉ ôm ấp những tơ tình mảnh dẻ, e thẹn nép vào một góc khuất ngắm anh. Phải đến ngày anh tốt nghiệp, cô mới đỏ mặt chạy ào đến tặng anh một hộp đầy hạc giấy, cùng email của mình bên trong. Anh nhận. Nhưng hộp mail của cô chưa từng đón nhận dù chỉ một dòng cụt lủn từ anh.
Suốt những năm tháng không nhìn thấy Phong, nhiều câu chuyện đã đến và đi trong cuộc sống Tú Anh. Ảnh hưởng nhỏ. Tác động li ti. Nhưng tích tụ lại, cộng gộp lại, tất cả những câu chuyện ấy đã từ tốn uốn nắn khí chất lạ kỳ của cô thành độc đáo. Khi thông minh, lúc ngờ nghệch. Khi ranh mãnh, lúc sáng trong. Khi lãng mạn, lúc khô cằn.
Suốt những năm tháng không nhìn thấy Phong, Tú Anh vẫn hay dáo dác tìm bóng anh, trên phố, trong nhà sách, giữa một đám kẹt xe… Khi cuộc sống ngỡ như đã cắt đứt mạch tương tác của cô với anh, thì một buổi trưa đầu xuân trải đều những làn nắng ỏn ẻn, cô vô tình nhìn thấy anh. Chẳng hiểu cơn can đảm đột nhiên nảy nở to tướng, hay vì những nhớ mong không rõ đầu đuôi chắt chiu quá lâu đã đẩy cô đến trước mặt anh.
Gặp lại người mình từng dành trọn cho trái tim mộng mơ, thơ trẻ, Tú Anh vui sướng dồn tận lực sáng tạo, dốc trọn chất tinh quái để thiết kế những trò chơi thú vị. Nhất là khi cô biết cuộc chơi sẽ sớm chấm dứt, vì cô sắp lên đường đi học xa. Trong đầu cô luôn lẩm nhẩm câu nói “Này anh, yêu em cho thật nồng nàn vào. Để sau này chia tay còn có cái mà nhớ”, nhưng cô lại chưa từng muốn nói. Chẳng hiểu vì đâu.
Tú Anh chán ghét nhìn ly bia vàng óng đã sạch hết bọt, rồi dợm đứng dậy đi về, nhưng chẳng hiểu sao thân mình cứ dính chặt vào ghế. Cô đành ngồi lại ngắm phố xá lung linh trong đêm, lòng lén lút một chút đắng. Có lúc cô thất vọng vì Phong đã nhận ra cô trong một tình cảnh rất khác – bầy hầy và phá hoại, chẳng vương vấn chút nào hình ảnh cô gái bẽn lẽn, ửng mặt làm quen anh. Rồi một giây sau, cô oán trách bản thân tự dưng lại mụ mị vì một kẻ thất bại. Rồi cô nhiếc móc mình tại sao cứ phải bới ra những cái xấu trong anh để chèn ép những tơ tình vẫn còn phất phơ. Rồi cô lại thanh minh rằng anh đã không còn đủ tiêu chuẩn để cô mang tiếng xấu là đi cướp người yêu kẻ khác. Rồi cô mỉa mai mình đang đi mót hạnh phúc của người khác. Rồi…
- Ngay từ khi em xuất hiện, anh luôn cảm nhận được một cái gì đấy rất thầm lặng, rất da diết. Vì đâu em lại tìm đến anh? – Phong đột nhiên ngồi xuống trước mặt Tú Anh.
Cô chẳng thèm ngước nhìn anh, miệng hé cười, rồi đột nhiên cô òa khóc nức nở.
PHÍA SAU MỘT CÔ GÁI
Hua Hin, thành phố biển nhỏ nhắn và duyên dáng ở miền nam Thái Lan, không là vùng đất tuyệt mĩ nhất mà Hiểu Lâm từng in lên. Nhưng ở nơi ấy, cô đã gửi gắm rất nhiều mảnh tâm tình.
Hiểu Lâm theo học tại 1 trường quốc tế nắm thấp thoáng giữa những tàng lá xanh màu ngọc bích và bồng bềnh trong làn khí tinh khôi. Cách trường 20 phút xe buýt là khu học xá bên bờ biển. Cô sớm sớm được những tia nắng non lay động mí amắt kéo khỏi giấc ngủ, chiều chiều thả những bước chân vô định trên bờ cát dài mịn màng, đêm đêm đứng trên ban công lắng nghe biển ngân nga, ngắm nhìn muôn vạn sao lấp lánh.
Cuộc sống tĩnh lặng như đường chân trời. Khung cảnh miều mị như thơ. Những tâm hồn thanh tao tựa gió biển. Và hằng hà chuyện tình được dệt nên cùng trăng sao, gió và sóng – những sự vật hữu tình nhất thế gian. Bây giờ, mỗi khi tâm trí phiêu du trở lại khoảng thời gian thanh tú ấy, Hiểu Lâm vẫn hay tự hỏi : Nếu ngày ấy không được biển vỗ về sáng đêm, không được bước đi trên mặt đất lung linh vụn nắng, liệu cô có yêu anh
Hiểu Lâm luôn trân quý đặc biệt cái khí chất của Hua Hin. Nhưng lắm khi cô cảm thấy mình như 1 con yêu tinh phàm tục bị quẳng vào cõi thiền. Một tâm hồn ưa náo nhiệt bị nhét trong những ngày phẳng lặng và ngăn nắp. Thế nên cô đã vớ lấy Nick, như con cá sấu cô đơn trong đầm lầy vớ lấy khúc cây chơi đùa làm vui.
Cô chẳng biết mình đã quen biết Nick như thế nào. Trong 1 lớp học? Trên xe buýt? Trong quán càfe yêu thích của cô trên phố? Trong thư viện?... Ký ức về anh không có sự bắt đầu. Chỉ biết bất cứ khi nào cô nhớ về ngày xưa thì anh đã luôn ở đó, hiện diện bên cô trong đủ trò điên rồ. Chỉ biết trong cái tĩnh lặng của Hua Hin, cô và anh đã được sống những ngày hoang dã nhất, thú vị nhất.
♥ Bắt đầu thứ nhất
Có 1 lần, học xá tổ chức tiệc lớn. Qúa nữa đêm, ai cũng ngà ngà. Hiểu Lâm rời phòng tiệc, lâng lâng trong tổ hợp cảm xúc. Tay nắm chặt chay bia, cô đến ngồi bệt trên 1 bậc thang, hai chân duỗi thẳng, đá lên đá xuống trong không khí. Nick bỗng xuất hiện, nữa ngồi nửa quỳ trước mặt cô:
- Tại sao lại ra đây?
- Chán! Lên tầng thượng học xá với em đi.
- Okay. Anh về phòng lấy cho em cái khăn ấm.
Hiểu Lâm mỉm cười, hàng mi cong vẫy nhẹ vào không khí thay cho câu đồng ý. Nhưng mãi rất lâu sau Nick vẫn không quay lại. Với cơn hậm hực do bị xù hẹn gặm nhấm khắp lòng, cô quay lại bữa tiệc nốc thêm vài chai bia cho say hẳn, rồi liêu xiêu tìm đến phòng anh.
Cánh cửa phòng hé hờ, bên trong tối thui. Hiểu Lâm bước vào, thấy Nick đang nằm sấp trên giường, hai chân vẫn mang giày, tay nắm chặt 1 chiếc khăn quàng cổ màu nâu. Dáng nằm chứng tỏ anh say rất nặng, chỉ vừa lảo đảo bước trong phòng là đã vô thức quăng thân lên giường. Cô đến ngồi bệt xuống bên giường, ngắm anh say ngủ.