Nàng đứng dậy mở cửa, giúp hắn lấy áo khoác, đổi giép đi trong nhà.
Nhìn đôi mắt khóc đến hồng kia, ngực Giang Chấn như có người kéo, có chút áy náy, nhưng cũng có chút căm tức chính mình. Hắn biết, người phụ nữ nhỏ bé này chắc chắn là vì hắn thất ước mà khổ sở.
Hắn cũng không nguyện ý thất tín, nhưng thân là tiểu phó đội trưởng đội phi ưng đặc vụ, chỉ cần nhất có tình huống phát sinh, hắn phải đi ngay tức khắc để xử lý, thật sự không có khả năng mỗi lần đều dẫn nàng đi khám.
‘ Anh –’
‘Em –’
Hai người đồng thời mở miệng, lại cùng một lúc.
Nhìn sắc mặt tái nhợt, hai mắt sưng đỏ của tiểu thê tử, Giang Chấn mở miệng nói: ‘Em nói trước đi!’
Tĩnh Vân hít một hơi thật sâu, khuôn mặt nhỏ nhắn ngẩng lên, nhìn người đàn ông trước mắt, người mà nàng yêu, người mà nàng nguyện ý gả cho, cố lấy dũng khí, nhẹ nhàng hỏi: ‘A Chấn, nếu lúc trước em không có mang thai, anh có lấy em không?’
Đôi mắt buồn của hắn hiện lên một tia tức giận.
‘Giờ em muốn cãi nhau sao?’
‘Không phải’ nàng co rúm lại nhưng vẫn kiên định nhìn hắn. ‘Em hỏi thật.’
Hắn mím môi không đáp.
Tĩnh Vân cổ họng nghẹn lại, kiên trì muốn nghe được đáp án, miễn cưỡng hỏi thêm lần nữa. ‘Nếu lúc trước em không có mang thai, anh có lấy em không?’
‘Không.’
Giọng nói của hắn thập phần cứng rắn, lãnh đạm, nói xong cũng không quay đầu lại, mặt không chút thay đổi đi thẳng vào phòng bếp.
Tĩnh Vân nhìn bóng dáng lạnh lùng dần dần đi xa, sắc mặt tái nhợt đứng ở cửa, thân mình không khỏi hơi hơi lung lay, choáng một cái.
Câu trả lời của hắn đơn giản mà sáng tỏ, nàng nghe được rõ.
Nhưng, bất quá, một tia hy vọng cuối cùng cũng đã bị diệt.
Nàng nắm chặt áo khoác của hắn để trong lồng ngực đang đau đớn, tưởng chừng như nửa ngày không nhúc nhích, chỉ có thể đứng lại một chỗ, chờ cho đau đớn lắng dần xuống.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng nàng cũng cử động.
Tay Tĩnh Vân run run, mắc cái áo khoác của hắn lên cây treo, đem búp bê tân nương Tĩnh Vân trên kệ tủ đặt vào trong ba lô, nàng sửa sang lại hành lý xoay người đi ra ngoài.
‘Em đi đây.’
Giang Chấn sẽ không quan tâm, nàng biết.
Nhưng, nàng vẫn cứ đứng ngoài cửa, nhẹ nhàng nói ra những lời này, như là lời từ biệt.
Rồi nàng bức chính mình bước ra ngoài cửa, đi tới cái sân nhỏ, đi qua xe hắn. Từ những bước đầu tiên bước ra khỏi cửa, nước mắt nàng đã không ngừng rơi, không ngừng theo khóe mắt chảy xuống, giống như những giọt mưa, vẫn rơi...... Vẫn rơi......
Giang Chấn ngồi ở trên bàn cơm, đồ ăn đã được sắp sẵn.
Vậy mà nàng vẫn chưa vào, phòngkhách im lìm không một tiếng động. Lo lắng trong lòng như một con sâu từ từ bòlên lưng của hắn.
Không ứng phó được với nước mắt củanàng, hắn buộc mình ăn một chén cơm, cố gắng không ra ngoài nhìn nàng, hắn chỉđơn giản nghĩ nàng khóc xong rồi tự nhiên sẽ ngoan ngoãn vào nhà. Nhưng cho tậnđến khi hắn nuốt hết một chén cơm, thậm chí còn uống thêm một chén canh, màthân hình nhỏ bé đó vẫn chẳng thấy bóng dáng đâu cả.
Giang Chấn ném bát vào bồn nước,không hiểu sao lại cảm thấy tức giận.
Nàng muốn hỏi, hắn hiểu được, nhưnghắn tuyệt không muốn trái lại với lương tâm. Hồi đó, bất quá hắn mới chỉ gặpqua nàng có vài lần, làm sao có thể muốn lấy nàng về nhà ngay được?
Không trả lời thế thì hắn nên trảlời như thế nào? Nói dối sao?
m thầm mắng một tiếng, hắn xoayngười đi ra ngoài, chuẩn bị đối mặt với cô vợ hay khóc, hay làm nũng kia. Nhưngai biết được trong phòng khách lại trống rỗng, không có đến nửa nhân ảnh. Hắnnhíu mày, lên tầng vào phòng ngủ coi, phát hiện bên trong cũng không có nàng.
Hơn nữa, túi hành lý màu hồng lầntrước nàng mang theo để trốn khỏi nhà cũng không thấy đâu nữa.
‘Shit!’
Hắn mắng ra tiếng, sắc mặt u ám cầmlấy điện thoại, gọi cho Lệ Đại Công.
‘Alô?’
‘ Tôi, Giang Chấn đây, Tĩnh Vân rangoài, tôi nghĩ có thể là cô ấy tới chỗ anh.’
‘Tôi biết, cô ấy vừa đến.’
‘Cô ấy có khỏe không?’ Giang Chấncứng nhắc hỏi.
‘Khỏe, Phượng Đình đang nói chuyệnvới cô ấy.’ Lệ Đại Công có chút bất đắc dĩ trả lời.
Nghe được nàng không có việc gì, hắnthoáng thở nhẹ ra, dựa vào bên cạnh bàn, nhức đau, nhẹ nhàng bóp thái dương,giọng có chút mệt mỏi nói: ‘Thật có lỗi.’
‘Không sao.’ Lệ Đại Công nhếchmiệng. ‘Thế anh không muốn tới đón cô ấy sao?’
‘Không được, hôm nay tôi không cócách nào để đi khám thai cùng cô ấy, có lẽ giờ cô ấy nhìn thấy tôi vẫn rất tứcgiận, thôi thì chờ cho cô ấy hết giận sẽ tự trở về.’ (Cam:Vào rừng mơ bắt con tưởng bở à anh?)
‘Cũng được.’
‘Có việc gì thì gọi điện lại chotôi.’
‘Ok.’
Xác định được Tĩnh Vân bình yên vôsự, Giang Chấn gác điện thoại, xoay người đi vào phòng tắm, nhanh chóng tắm rửarồi sớm nằm yên trên giường, trong bóng đêm yên tĩnh, đôi mắt vẫn mở to, kiênnhẫn chờ.
Nhưng lần này dù hắn đã đợi cho tớihừng đông rồi nhưng Tĩnh Vân vẫn không trở về.
Bình minh tới, hắn trong lòng trànđầy khó chịu xuống giường, mặc đồng phục, đang chuẩn bị đi làm thì không ngờphát hiện ra, đôi búp bê chú rể cô dâu trên tủ giầy bị thiếu mất một con.
Là con búp bê nữ.
Con búp bê nữ trong trang phục côdâu đã biến mất giờ chỉ còn lại con búp bê nam trong bộ quần áo chú rể.
Hắn cứng người đứng yên một chỗ,nhìn vào chỗ trống rỗng bên cạnh búp bê chú rể.
Sau khi Tĩnh Vân làm xong hai conbúp bê thì đó vẫn mãi là chỗ của nó, không chỗ nào khác, hai con chưa từng bịtách riêng khỏi nhau. Cho dù nàng có đặt nó chúng trên bàn, đầu giường, hay tủtivi thì búp bê cô dâu chú rể vẫn mãi đi có đôi có cặp.
Hắn nhìn chằm chằm vào búp bê nam côđơn chiếc bóng. Vài giây sau đó, hắn trở về phòng khách, phòng ngủ tìm con búpbê nữ. Nhưng kể cả phòng tắm, phòng bếp, nhà ăn hắn đều đã xem qua, thậm chícòn quỳ rạp trên mặt đất xem nó có rơi xuống gầm bàn hay gầm giường không.
Thì vẫn không thấy con búp bê nữ!
Tĩnh Vân đã mang nó theo, con búp bêcó nụ cười đến đáng yêu, đến đáng yêu.
Sao nàng có thể nhẫn tâm mang nó đi?
Để búp bê chú rể cô đơn ngồi trên tủgiầy, vẻ mặt bi thương nhìn hắn.
Sao nàng lại để lại một mình nó!
Giang Chấn mím môi, nhìn búp bê namcô linh đơn độc, chỉ cảm thấy tức giận vô cùng. Hắn duỗi tay ra, cầm búp bêlên, vạn phần khó chịu mang nó theo mình lên xe lái ra ngoài.
Lệ Đại Công vừa mới ngồi vào ghế làm việc, mông còn nóng đã thấy bạn tốt củamình, vẻ mặt lạnh băng tiêu sái tiến vào.
‘Cô ấy không về.’
‘Tôi biết rồi.’ Lệ Đại Công cườikhổ. Sáng nay vừa mới bước ra khỏi cửa, Phượng Đình đã nói chuyện với hắn.
Giang Chấn trừng hắn, một lúc lâusau mới ném lại một câu.
‘Hôm nay tôi với cậu cùng về.’ Nóixong, hắn xoay người bước ra ngoài.
Lệ Đại Công âm thầm thở dài.
Cho dù Giang Chấn muốn cùng hắn vềđón Tĩnh Vân thì cũng phải để Phượng Đình thả người mới đón được a!
Đêm hôm qua, chị em họ thức trắngđêm để nói chuyện, đến lúc hắn ngủ rồi mà các nàng vẫn còn tán gẫu không dứt.Hai phụ nữ nằm lẩm bẩm oán giận, tự nhiên không cẩn thận để hắn nghe được,nhưng phần lớn họ nói về Giang Chấn.
Sáng hôm nay ngồi nói chuyện cùngnhau, hắn để ý sắc mặt Phượng Đình, nghe ý tứ trong lời nói liền hiểu được sựtình lần này thực không đơn giản như vậy.
Lệ Đại Công âm thầm lắc đầu, đoánngười anh em tốt của hắn lần này nhất định sẽ dính phải đau khổ. Hắn lại thởdài một hơi, nhìn cái điện thoại đang kêu lên trên bàn, lấy lại tinh thần ngheđiện, bắt đầu làm việc.
Ngày hôm nay, thời gian đặc biệttrôi qua mau.
Cả ngày hôm nay Giang Chấn đều bàyra vẻ mặt sinh khí, cả người toát ra mùi nguy hiểm làm các anh em trong độichạy xa khỏi hắn. Tội phạm bị hắn hỏi thì chỉ trong vòng thời gian kỉ lục đã khócrống lên, nước mắt giàn dụa khai hết hành vi phạm tội ra. 0)
5 giờ rưỡi, bọn họ khó về được đúnggiờ.
[ Bạn đang đọc truyện tại santruyen.com ]
Hai người đều tự lên xe của mình,từng người một trở lại Lệ gia.
Quả nhiên như Lệ Đại Công dự liệu,bọn họ vừa mới ngừng xe thì Phượng Đình đã chờ ở cửa.
‘Anh ta tới làm gì?’ nàng chớp mắt,chất vấn chồng.
‘Tôi tới đón Tĩnh Vân.’ Giang Chấnnghiêm túc nói.
‘ Tĩnh Vân không có ở đây.’ nàngkhoanh hai tay trước ngực, hếch cái mũi, liếc mắt với chồng một cái, nhìn xemhắn có dám vạch trần nàng hay không.
Biết tính tình vợ, cũng hiểu đượclần này là Giang Chấn làm sai, Lệ Đại Công đành phải hy sinh người anh em,ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thối lui sang một bên.
‘Cô ấy là vợ tôi.’ Giang Chấn kiềmchế mình, nói ra một câu lạnh lẽo, sắc nhọn như dao. ‘Cô ấy không thể mỗi lầntức giận lại trốn sang nhà người khác được –’
‘Tôi là chị của cô ấy, không phảingười khác! Anh tức cái gì mà tức? Dù sao, anh cũng chỉ xem nó như món đồ trangbị đa năng thôi mà –’
‘Cho dù là trang bị đa năng thì đấycũng là trang bị đa năng của nhà tôi!’ Giang Chấn nổi trận lôi đình cắt nganglời nàng.
‘Đấy nhá đấy nhá, chỉ là đồ đa năngthôi, làm mất cũng chả sao, đúng không? Vậy anh đi mua một cái khác đi, haytheo như anh nói ý, nha, đúng rồi đúng rồi, đi xin một cái khác là được, đúngchứ? Hừ!’
‘ Tránh ra!’
Cơn tức dâng lên, hắn không muốn lạicùng nàng tranh cãi. Hắn bước lên phía trước như muốn bức người đàn bà chanhchua này tránh ra, trực tiếp đi vào tìm Tĩnh Vân.
‘A a, giờ thì sao?’ Phượng Đình thấythế, cũng không lui, chỉ chớp mắt, chu cái mỏ nhọn lợi hại ra nói. ‘Thế nào,chẳng lẽ đường đường là đội phó đội Phi ưng đặc vụ mà muốn trái pháp luật xôngvào nhà dân sao?’
Giang Chấn tức giận đến mức gân xanhtrên trán nổi lên.
Hắn nắm chặt quyền, thấp giọng nói.
‘Tránh ra!’
‘Còn lâu tôi mới tránh!’ Phượng Đìnhcứng rắn ôm lấy cánh tay chồng, tiếp tục lớn tiếng ồn ào. ‘Anh có giỏi thì đẩytôi ra ngay trước mặt đội trưởng của anh đi!’
Biết rõ Giang Chấn sẽ không đánh phụnữ, nhưng là nhìn thấy tình hình căng go, Lệ Đại Công khó xử, chỉ có thể mộtbên bảo vệ vợ, một bên mở miệng khuyên can người anh em thân thiết.
‘ Giang Chấn, tôi xem hôm nay cho dù–’
‘Cái gì mà hôm nay cho dù?’ PhượngĐình càng thêm to giọng. ‘Tôi nói cho anh biết, em gái tôi không muốn gặp anh,hôm nay anh đừng nghĩ sẽ được gặp, ngày mai cũng không , sau này lại càngkhông! Đừng nói tôi chưa cho anh cơ hội, mấy tháng qua, chính là anh không biếtđường mà giữ lấy cơ hội, không biết đường mà quý trọng thôi, tôi khổ khổ sở sởmới nuôi lớn được em gái, nó được như vậy không phải để đến nhà người ta làm đồtrang bị đa năng!’
Từ lúc chào đời tới nay, lần đầutiên Giang Chấn tức giận đến mức muốn động thủ bóp chết một người đàn bà.
‘ Cô –’
‘ Thế nào? Tôi có nói sai sao?’
Mắt thấy sắc mặt bạn tốt xấu đi, Lệ ĐạiCông vội vàng đem vợ kéo ra sau, còn dùng thân thủ ép bạn tốt ở trong ngực.
‘A Chấn, cậu bình tĩnh một chút;Phượng Đình, em đừng nói nữa.’
‘ Em cứ muốn nói đấy, anh mà muốngiúp anh ta thì –’
Nàng nói còn chưa nói xong, đã chợtnghe thấy điện thoại di động để trên hông của hai người đàn ông cùng vang lên.Cùng một lúc, theo phản xạ bọn họ nghe điện thoại, nàng lập tức ngậm miệng.
Quả nhiên, cuộc gọi đó là do tổng bộcủa tổ phi ưng gọi tới.
Hai nam nhân liếc nhau một cái,Giang Chấn cắn răng, biết nhiệm vụ lần này không thể bỏ, đành phải trừng PhượngĐình, cắn răng làm theo mệnh lệnh: ‘Tôi đi một lúc rồi sẽ về gặp cô ấy!’
Nói xong, hắn quay đầu bước đi.
Lệ Đại Công bóp cái miệng nhỏ nhắncủa vợ, không cho nàng lại nói nữa, rồi trấn an nàng. ‘Tốt lắm, đừng tức giận,có việc gấp, một tên tội phạm nguy hiểm vượt ngục, có khi bọn anh phải làm việcđến vài ngày, em biết cách liên lạc với anh rồi chứ, hử?’
Nàng bất mãn nhíu mày, rồi mới lạithả lỏng ra, gật gật đầu.
Lệ Đại Công thấy thế, mới nới lỏngtay.
Phượng Đình kéo cổ hắn xuống, theolệ thường, ấn môi hôn hắn, ôn nhu nhẹ nhàng. ‘Cẩn thận một chút, đừng để bịthương.’
‘Ừ.’ hắn lên tiếng, lại hôn nàng mộtcái rồi mới xoay người lên xe.
Phượng Đình vẫy vẫy tay với chồng,sắp chia tay lại thấy bóng dáng cái xe của Giang Chấn ở xa. Nhớ đến câu mệnhlệnh của hắn, nàng bỗng cảm thấy một trận hỏa đại.
‘Muốn gặp em gái tôi sao? Hừ, đừngmơ tưởng!’
Nàng xoay gót chân, bước vào cửa,lên tầng mở cửa phòng cho khách ra, quả nhiên thấy cô em gái của mình đang ngồitrước cửa sổ, si ngốc nhìn xe Giang Chấn đã đi xa.
‘Đừng nhìn nữa, sớm đi xa rồi.’ Nàngcầm cái túi hành lý màu hồng lên, nhét búp bê vải, kim khâu, quần áo vào. ‘Mau,cầm bàn chải đánh răng, khăn mặt của em trong phòng tắm lại đây.’
Tĩnh Vân ngoan ngoãn đi lấy bàn chảiđánh răng, khăn mặt, trở về phòng cho khách thì phát hiện ra chị mình đã sắpxếp xong hành lí cho nàng.
‘Chị cả, làm sao vậy? Đã xảy rachuyện gì sao? Chúng ta phải về nhà à?’
‘Không, chỉ là chuyện công việc củabọn họ thôi, chúng ta cũng không phải về nhà.’
‘Thế, thế -- thế giờ......’
‘Em ở lại đây, hắn mà rảnh, nhấtđịnh sẽ đến làm loạn. Cái gì mà kêu ‘Tôi đi một lúc sẽ về gặp cô ấy’ chứ? Làmgì có chuyện đơn giản như vậy đã được gặp em, hừ hừ, hắn nghĩ đến là đẹp a!’
Phượng Đình mười phần khí thế mắng,một tay cầm hành lý, một tay kéo em gái đi ra ngoài.
Tĩnh Vân không dám phản kháng, chỉcó thể tùy ý để chị cả cứng rắn kéo nàng đi. Trong lòng nàng hoảng loạn, điđược một đoạn đường, mới dám mở miệng, giọng nho nhỏ hỏi: ‘Chị, chị cả, chị --chị muốn dẫn em đi đâu vậy?’
Hai tuần sau, án kiện trong tay Giang Chấn, tạm thời ngưng lại.
Nàng vẫn không trở về, không liênlạc với hắn, dù là cuộc nói chuyện điện thoại hay một cái tin ngắnngủn cũng không hề có, hoàn toàn bặt vô âm tín.
Hắn từng thử hỏi qua Lệ Đại Công.
‘ Cô ấy ở đâu vậy?’
‘Không biết.’ Sắc mặt Lệ Đại Côngkhông thay đổi trả lời.
‘Không biết hay là không thể nói?’hắn chớp mắt, nén giận hỏi lại.
Lệ Đại Công ngừng ba giây, mới cườikhổ mở miệng: ‘Không thể nói.’
Từ đấy trở đi, Giang Chấn khônghỏi lại người bạn tốt thêm nữa.
Sau hai tuần làm việc, hắn chỉ cảmthấy người vô cùng mệt mỏi lại cộng thêm cả phẫn nộ nữa nên cảm xúc sớmtích lũy đến mức sắp bùng nổ cả sang người bên cạnh.
Hắn không thể ở trong nhà, không thểnghỉ trong gian phòng đó. Từ trong ra ngoài, tất cả bài trí nơi nơi đềulưu lại dấu vết của Tĩnh Vân, nàng làm vải trùm cho sô pha, làm gối ôm,làm rế lót chén bằng đăng ten, còn có vô số búp bê vải nữa, nhưng trongđó lại thiếu duy nhất búp bê tiểu Tĩnh Vân trong trang phục cô dâu, trêntủ tivi chỉ trơ lại có tiểu Giang Chấn, cô đơn ngồi một chỗ.