watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

[Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.



- Chàng yên tâm đi mà, sẽ không có chuyện gì đâu.

Nói xong, Mễ Bối quay mặt lại nhìn hoàng tử.

Hoàng tử chỉ biết thở dài, chầm chậm cúi đầu, dịu dàng hôn lên trán Mễ Bối.

- Bối Bối, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ đợi nàng trở về!

...

- Đào Hoa Tiên Tử Mễ Bối, trước khi xuống trần, ngươi có nguyện vọng gì không?

- Xin ngài cho tôi đầu thai vào đất nước của ân nhân cứu mạng tôi.

- Ân nhân cứu mạng ngươi? Người đó là ai?

- Người ấy tên là...

Nhân gian, một bệnh viện ở Tây Thành

- A, sinh rồi! Chúc mừng, chúc mừng! Là một tiểu thư xinh đẹp, đáng yêu!

Y tá vui mừng nói với người sản phụ yếu ớt đang nằm trên bàn đẻ.

- Cô nhóc! Đúng là cứng đầu, suốt hai mươi tiếng đồng hồ mới sinh ra được cô đấy! Làm mẹ cô mệt đến gần hết cả hơi rồi kia kìa! Đúng là tiểu yêu tinh thích làm khổ người khác!

Cô y tá đùa với đứa trẻ vừa mới chào đời.

Nó thật xinh đẹp, khuôn mặt tựa hạt ngọc trân châu (một loại gạo ở Trung Quốc, hạt rất trong và đẹp) vậy, vừa trắng vừa rạng ngời, cặp môi nhỏ xinh, hồng hồng như cánh hoa đào. Đột nhiên cô y tá nhận ra đứa bé có điều khác lạ. Nó không khóc, chân tay giãy giụa, quơ loạn trong không khí, sắc mặt xanh mét.

- Nhanh lên, đứa bé ở trong bụng mẹ lâu quá, bây giờ không thở được rồi! Mau mau cấp cứu!

Cô y tá đang bế đứa bé nôn nóng hét lên.

Mười phút sau...

- Ôi... Một sinh mạng đáng yêu như thế mà vừa chào đời đã kết thúc rồi... Thật đáng tiếc... Cô xem, môi nó hồng như cánh hoa đào ấy, lớn lên nhất định trở thành một cô giá xinh đẹp cho mà xem! Thật đáng tiếc...

Tất cả các bác sỹ và y tá trong phòng cấp cứu đều thấy xót xa cho đứa bé đáng thương. Có lẽ như vậy cũng là may mắn, đứa bé sẽ không phải chịu nhiều đau khổ của cuộc đời này nữa. Người mẹ như đứt từng khúc ruột, ngất đi mấy lần.

Sau khi tim đứa trẻ ngừng đập một giờ đồng hồ, đột nhiên bầu trời tối sầm lại trong nháy mắt. Nửa tiếng sau, phía chân trời, một tia sáng lóe lên, tiếp sau là tiếng sấm vang trời. Mọi người chưa bao giờ nghe thấy tiếng sấm nào lớn như vậy. Tất cả đều không khỏi giật mình. Lúc này, trên trời bỗng hiện lên một quầng ánh sáng màu hoa đào sáng lấp lánh, lượn lờ phía trên thành phố. Tất cả mọi người đều bị cảnh tượng kỳ lạ này làm cho ngây người, phụ nữ thì dùng tay che miệng, sợ không kìm nén nổi mà hét lên, đàn ông thì sợ đến nỗi lưng áo đầm đìa mồ hôi.

Cũng may, đây không phải ngày tận thế. Quãng sáng màu hồng lượn mấy vòng trên không rồi hướng xuống một bệnh viện ở phía tây thành phố, sau đó biến mất.

- Oa...oa...

Khi quãng sáng màu hồng kia nhập vào bé gái sơ sinh, một giây sau, bé gái có trái tim ngừng đập hơn một tiếng đồng hồ, bị tuyên bố là đã chết ấy, đột nhiên kêu toáng lên. Tiếng kêu rất lớn, rất vang, tựa như tiếng chuông trong ngồi chùa cổ. Tất thảy đều kinh sợ. Lẽ nào là yêu tinh chuyển thế? Không ai dám thở mạnh.

Một bác sỹ lớn tuổi có uy tín trong bện viện lấy hết can đảm bước về phía đứa bé, nghi hoặc, chau mày chẩn đoán trong giây lát, sau đó quay người lại, kinh ngạc thốt lên:

- Sống lại rồi!

Tất cả mọi người đều xôn xao bàn tán.

Lúc này, mây đen đã tan, ánh mặt trời lại chiếu rọi, bầu trời lại trở về màu xanh thăm thẳm vốn có.
Mạc Ngôn Hy đột nhiên giơ tay phải lên, định tát… Mễ Bối nhất định sẽ bị thương… nhưng cuối cùng, anh ta vẫn từ từ hạ tay xuống, thở hắt ra một tiếng. Mễ Bối bị Mạc Ngôn Hy dồn vào góc tường, rụt cổ lại, trong lòng vô cùng bối rối. Mạc Ngôn Hy nhìn cô gái đang có vẻ rất lo lắng, sốt ruột trước mạt mình, lòng cũng rối như tơ vò, để ý tới chỗ cổ tay vừa bị mình nắm lấy kéo đi đã ấn vào dấu năm ngón tay rất rõ… tim như thắt lại… không dám nhìn thẳng vào mắt cô…

- Bỏ đi, tôi cũng chẳng quan tâm!

Mạc Ngôn Hy ngẩng cao đầu, thản nhiên nói: “Đi đi!”

Anh ta buông Mễ Bối ra.

- …

Mễ Bối ngạc nhiên, tròn mắt lên nhìn, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Mạc Ngôn Hy giống như một bức tượng cô độc, không người để mắt, không người quan tâm, nhưng vẫn cố chấp, kiên cường đứng thẳng,cố gắng che giấu sự buồn đau tang tóc để giữ cho mình một chút kiêu hãnh cuối cùng.

- Đi đi! Tôi đã bảo với cô rồi mà, tôi là kẻ đã đặt một chân vào quan tài. Thần chết sớm muộn gì cũng đến mang tôi đi thôi. Tôi không đáng để cô đặt tình cảm vào, dù chỉ là một chút, thậm chí là thương hại, tôi cũng không cần. Người chồng chưa cưới khoẻ mạnh của cô đang đợi cô trong lớp kìa, vào đi!

- …

Mễ bối ngẩn người ra, thì ra Mạc Ngôn Hy đúng là có bệnh? Dường như còn rất nghiêm trọng nữa.

- …???!!!!

Cô lo lắng, kéo kéo vạt áo anh ta, ngước mặt lên như muốn Mạc Ngôn Hy nói cho mình biết anh ta đang mắc chứng bệnh gì.

- Mặc kệ tôi! Bảo đừng có *****ng vào mà! Cút! Xéo! Tôi không có gì cho cô cả đâu!

Mạc Ngôn Hy hét lên, đột nhiên vươn tay ra đẩy mạnh Mễ Bối. Mễ Bối đứng không vững, loạng choạng ngã vào góc tường. Cô vùng đứng dậy, lại ngước mặt lên, ánh mắt khẩn cầu như van xin Mạc Ngôn Hy nói ra bệnh tình của mình.

Trái tim Mạc Ngôn Hy như tan nát thành trăm mảnh, quay mặt đi chỗ khác, cố gắng không nhìn vào cô. Mễ Bối vẫn không chịu thôi, tiếp tục bám chặt lấy Mạc Ngôn Hy, vì quá lo lắng nên cô không ngừng kêu lên những tiếng “A, A” khe khẽ, dáng vẻ nhếch nhác vô cùng. Mễ Bối vốn không biết nói, nhưng cô hoàn toàn không giống những người câm khác, người câm bình thường mỗi khi nôn nóng đều vung tay, vung chân loạn lên, không ngừng ú ớ, còn Mễ Bối trước nay luôn là một nàng tiên thanh nhã, nhu mì, muốn biểu đạt điều gì đều nhẹ nhàng ra dấu bằng tay…

Cô gái trước mặt Mạc Ngôn Hy lúc này, đâu còn giống nàng tiên Mễ Bối nữa?

- Bảo cô cút xéo đi mà lại! Có hiểu không hả? Tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa!

Mạc Ngôn Hy hét lên với Mễ Bối, giọng lạc đi tựa như đang khẩn cầu.

- …

Mễ bối lắc đầu thật mạnh.

- Cút xéo! Chồng chưa cưới của cô đang đợi trong lớp kia kìa!

Mạc Ngôn Hy chán nản ngồi thụp xuống… “Tại sao mình lại không khỏe mạnh bình thường?”

“Chồng chưa cưới? Cửu Hoàng tử?” Mễ Bối nghe thấy ba chữ “chồng chưa cưới” liền run lên bần bật… nếu Cửu Hoàng tử mà nổi giận, Mạc Ngôn Hy liệu có sống nổi không?

Mễ Bối còn đang ngây người ra, thì Mạc Ngôn Hy đã dùng hết sức lực hét lớn:

- Cút! Cút! Cút! Tốt nhất là cút đến nơi nào tôi không nhìn thấy cô nữa…

Lời còn chưa dứt, đã cảm thấy Mễ Bối đang định nhấc chân bỏ chạy.

“Quả nhiên… quả nhiên là cô ấy thích thằng nhóc đấy hơn! Mình chỉ là một kẻ sống dở chết dở… cả cô ấy cũng rời xa mình rồi…”

Mễ Bối đã quay người, bước đi một , hai bước, có vẻ như muốn đi thật.

- Em…

Trong lòng Mạc Ngôn Hy đột nhiên trào dâng một cơn sóng sục sôi, khiến cho cổ họng anh ta nghẹn lại:

- Mễ Bối! Em đi thật sao?

Anh ta lúc này như một đứa trẻ, miệng thì gào thét đuổi cô đi, nhưng khi thấy cô chuẩn bị đi, thì lại không đành lòng, không thể không thừa nhận mình đã yêu cô sâu sắc.

- Mễ Bối! Em còn bước thêm một bước, sau này anh sẽ không nhìn mặt em nữa!

Mạc Ngôn Hy uy hiếp.

- …

Mễ Bối thoáng do dự, rồi vẫn tiếp tục bước đi.

Cô phải trở lại lớp trước khi Cửu Hoàng tử nổi giận.

- Mễ Bối…

Có tiếng gọi vang lên phía sau, Mễ Bối cảm thấy có một trận gió lướt đến, trong nháy mắt, cô lại bị Mạc Ngôn Hy giữ chặt:

- Sao em nhẫn tâm vậy? Trước đây em đối xử tốt với anh đều là giả đối cả hay sao? Hả?

Mạc Ngôn Hy gào lên như kẻ điên.

- …

Lòng Mễ Bối quặn thắt lại, cô đưa tay vỗ nhẹ lên vai Mạc Ngôn Hy, ra hiệu rằng mình chỉ đi một lát. Nhưng Mạc Ngôn Hy không hiểu, anh ta nghĩ rằng Mễ bối muốn rời khỏi mình, lựa chọn người con trai khác.

- Không được! Anh… anh không để em đi…
Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy Mễ Bối, giống như một đứa trẻ lạc mẹ, chỉ khi vùi đầu vào người cô, mới có cảm giác an toàn.

Mễ Bối ngẩn ra trong nửa giây, rồi khẽ chau mày, nén lòng đẩy Mạc Ngôn Hy ra. Mạc Ngôn Hy lùi lạ một bước, mở to mắt nhìn Mễ bối trân trối, anh ta không dám tin đây lại là sự thật. Sau giây phút sững sờ, anh ta mới thở dài nói:

- Thực ra anh cũng không có quyền kéo em đi thế này, cho dù là em gái thì cũng có quyền tự do tìm bạn trai. Anh cũng không muốn trách em sao không nói sớm cho anh biết, vì cho dù em có nói với anh cũng chắng ý nghĩa gì. Mếu em thực lòng thích thằng nhóc ấy, thì cứ đi tìm nó đi. Em gái, anh không ngăn cản em nữa. Chỉ là…

Mạc Ngôn Hy ngưng lại, ngẩng đầu kên nhìn sắc trời màu hổ phách: -

Chỉ là nếu em đi với nó… thì đừng bao giờ đến làm phiền anh nữa.

Giọng nói của Mạc Ngôn Hy trầm xuống, giống như đang thề thốt điều gì đó, ngữ khí ôn hoà, không chậm cũng không nhanh, từng chữ từng câu đều hết sức rành rọt, trong lời nói có cả sự ủng hộ lẫn sự day dứt áy náy, ánh mắt kiên nghị, tựa như một người anh đang tiễn em gái mình đi lấy chồng vậy. Phảng phất nét vui mừng, kỳ thực thì anh ta cũng tỏ ra rất vui mừng… cho dù là mất mạng, cũng phải cố rặn ra một nụ cười viên mãn.

Mễ Bối ngẩn ra, nhìn chăm chăm vào người con trai đứng trước mặt mình. Bóng hoàng hôn dịu dàng phủ lên vai anh ta những sợi nắng cuối cùng….

Trái tim cô lại nhói đau. Cô ngần ngừ giây lát, rồi nhấc chân lên. Một phút au, Mễ Bối vẫn chưa bước được nửa bước. Cô nhìn về phía sân vận động, nơi đó đám con trai đang vui vẻ đá bóng…

“Quả nhiên Mễ bối không đi! Mễ Bối yêu mình!” Hai mắt Mạc Ngôn Hy mở lớn, sáng bừng lên, ngập tràn trong cảm kích và mừng vui.

- Mễ Bối! Sau này đừng rời xa anh nữa!

Mạc Ngôn Hy ôm chặt lấy cô.



- Chim khách ơi, bạn tên là gì? Tớ tên là Mạc Ngôn Hy! Chúng ta trở thành bạn nhé! Sau này bạn đừng rời xa tớ nữa nhé!

Cậu bé khịt khịt mũi, thật lòng nói.

Chim khách khẽ lắc đầu, chỉ ở lại một lúc rồi vỗ cánh bay lên trời cao, không quay đầu lại nữa.



- Đừng quên rằng nàng là của ta! Kẻ nào muốn cướp nàng, kẻ đó phải chết!

...“Đã nhiều năm qua đi, anh được tái sinh lớn lên, trở thành một chàng trai tuấn tú. Anh có biết là anh đã từng nói với em câu này rồi hay không? Em rất muốn gật đầu với anh và nói: - Vâng, em sẽ không rời xa anh.”

“Nhưng em không thể, làm vậy anh sẽ chết! Em không thể ở lại thêm một giây phút nào nữa”.

“Xin lỗi… xin lỗi… Mạc Ngôn Hy, em xin lỗi…em không thể ở bên anh… dù anh có cô đơn và đau khổ đến thế nào, em cũng không thể ở bên anh!”

Một giây trước, Mễ Bối còn bị tình cảm mãnh liệt của Mạc Ngôn Hy làm cho dao động, một giây sau, cô đã kiên quyết đẩy anh ra, kiên quyết bỏ đi.

Cuối cùng, cô biến mất trong bóng hoàng hôn. Ánh mặt trời sao mà ảm đạm?

- Không… anh không để em đi!

Mạc Ngôn Hy như phát cuồng, đuổi theo Mễ Bối, giữ chặt cô lại, không cho cô vào lớp.

- A…

Mễ Bối ra sức giãy giụa.

- Đừng đi! Mễ Bối,em đừng rời xa anh!

Mạc Ngôn Hy vừa lảm nhảm, vừa cúi người hôn lên môi Mễ Bối. Trước đây, Mạc Ngôn Hy từng hôn Mễ bối, nụ hôn ấy nhẹ mà dịu dàng, chỉ lướt qua trong thoáng chốc. Nhưng lúc này, đầu lưỡi ươn ướt kia đã chạm vào lưỡi cô, Mễ bối ra sức giãy giụa, nhưng càng giãy, Mạc ngôn Hy lại cnàg ôm cô chặt hơn. Cuối cùng, cô đau đớn nhắm nghiềm mắt lại, cắn mạnh.

- Ối… a....

Mạc Ngôn Hy đẩy Mễ bổi ra, máu tươi chảy dài trên khoé miệng.’

- Em ghét anh vậy sao?

Mạc Ngôn Hy vừa rên rỉ vừa nói.

- …

Mễ Bối thấy Mạc Ngôn Hy chảy máu, dáng vẻ tội nghiệp, trong lòng vừa hối hận vừa đau đớn, lắt đầu như điên dại, vừa sợ hãi mà không biết phải làm sao. Lúc này, Mạc Ngôn Hy chợt thấy máu chảy ra từ khoé miệng Mễ Bối, trên làn da trắng muốt của cô, dòng máu đỏ đến kinh người.

- Mễ Bối! Không được nuốt nước bọt! Nhớ kỹ! Không được nuốt nước bọt!

Mạc Ngôn Hy lo lắng hét lên, sau đó bế xốc Mễ Bối lên, chạy đi như bay.

- …!!!

Mễ Bối giật mình hoảng hốt, không biết Mạc Ngôn Hy định mang mình đi đâu, cô không ngừng đập mạnh lên lưng anh. Mạc Ngôn Hy không hề để ý, gọi một chiếc xe đi thẳng đến bệnh viện tốt nhất trong thành phố.

- Bác sĩ! Mau thử máu cho cô ấy! Dùng cách nào chính xác nhất ấy!

Sau khi làm xong thủ tục, Mạc Ngôn Hy liền lầm lũi bỏ đi.



- …?

“ Tại sao phải thử máu cho mình?”

Mễ bối hoang mang nhìn bóng Mạc Ngôn Hy đi xa dần.

“Người bị thương là anh ấy cơ mà?”

Sáng hôm sau. Thiếu vắng một người.

Mạc Ngôn Hy dẫn Mễ Bối đi, giờ chỉ mình cô trở lại. Dường như Vương Tử đã biết trước Mễ Bối sẽ quay lại, ung dung ngồi ở vị trí của Mạc Ngôn Hy, đợi cô.

Hôm qua, Mạc Ngôn Hy như một người điên mang Mễ Bối đến bệnh viện. Rõ ràng là cô không có bệnh, sau khi kiểm tra kỹ lưỡng, bác sĩ cũng nói vậy. Nhưng đêm qua, Mạc Ngôn Hy không về nhà. Hôm nay, người ngồi ở chỗ anh ta là Vương Tử.

Thầy giáo đang giảng bài, cả lớp không ai chú ý, thi thoảng lại liếc trộm về phía cuối lớp… nữ thì nhíu chặt hai hàng lông mày lá liễu, nam thì mỉm cười vui vẻ.

Một lúc lâu sau, mới thấy Vương Tử mấp máy miệng, như đang nói gì đó, nhưng không nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra.

- Chàng xuống trần làm gì?

Mễ Bối nhìn Vương Tử, dùng ánh mắt thay lời nói, gương mặt lộ rõ vẻ bất an.

- Mễ Bối, hình như nàng rất lo lắng cho gã người phàm kia thì phải?

Đôi mắt màu xanh lam của Vương Tử đang nhìn thẳng vào Mễ bối dò xét.

- Chàng trả lời thiếp đã!

- Nàng là hôn thê của ta. Nàng xuống trần chịu khổ, đáng lẽ ta phải xuống với nàng từ lâu rồi. Thế nào, không được à? Hay là ta đã làm phiền nàng… và hắn?

Mễ Bối hít sâu một hơi, rồi chầm chậm thở ra, ánh mắt đầy vẻ cầu khẩn:

- Cầu xin chàng đừng làm hại người ấy.

- Nàng thừa nhận rồi phải không? Nàng đã yêu hắn rồi?

Vương Tử phẫn nộ hỏi, tiếng nói hơi lớn, trên trời liền ì ùng vang lên tiếng sấm. Mễ Bối thầm sợ hãi, sợ mình lỡ lời sẽ làm hại đến Mạc Ngôn Hy.

- Không phải, thiếp chỉ muốn báo ân thôi!

Mễ Bối điềm đạm nói, cố gắng kiềm chế nét mặt mình.

- Báo ân? Ta còn nhớ nhiều năm về trước có một con linh xà, vì báo ân mà kết hợp vói người phàm, còn sinh một đứa con nữa. Nàng định báo ân thế nào đây? Có phải là sinh cho hắn một đứa con hay không? Hử?

Vương tử vừa nói, vừa áp sát người lại gần Mễ Bối.

- Chàng… chàng đã hứa với thiếp là không làm hại người đó!

- Lúc ấy khác, bây giờ khác. Giờ là hắn tự chuốc lấy, nàng đừng quên hắn đã đánh ta một quyền. Hừ, sao nàng không hề quan tâm đến người chồng chưa cưới này vậy?

Trang: « Trước 11112[13]14
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện [Tiểu Thuyết] Yêu Anh Hơn Cả Tử Thần (Tào Đình)
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 758