- Đồ con lợn !
Tôi thụt đầu vào ngay lập tức. Lãng Tử nhìn tôi kinh ngạc, tôi cuống quá nên mỉm cười giải thích.
- Thực ra, em mắng nó là đồ ba trợn đó !
- Thế à, thế mà anh cứ tưởng…
Thật là may, tôi cứ như kẻ ăn trộm lo sợ bị chủ nhà phát hiện ấy, khổ, tôi chỉ anh hùng rơm thế thôi, chứ thực chất có dám ngo ngoe gì đâu. Lãng Tử chưa kịp nói dứt câu thì thằng bé tóc xanh tóc đỏ, tạm gọi nó là gà trống choai lạng lách, tạt đầu xe liên hồi như để chứng tỏ bản chất gà choai của nó. Máu trong người tôi dồn lên, trời ơi, bình sinh mình đã ghét cay ghét đắng ba cái thằng nhãi ranh thích ngông ngênh lắm. Tôi quay sang lắc đầu với Lãng Tử, nhưng thực chất là đang cố làm một việc gì đó để kìm nén cái máu nóng đang bốc lên tận cổ của mình. Lãng Tử cũng lắc đầu ngán ngẩm, có vẻ như anh ấy không hề muốn gây sự thêm với thằng trống choai này.
Thằng trống choai cứ tưởng không ai chấp nó có nghĩa là mọi người đang sợ nó. Đừng hòng ! Một khi vẫn còn có Đỗ Tiến Phương ở đây thì không có lý do gì phải chùn bước trước nó cả, tôi đã định nhao ra mấy lần, nhưng thật may mắn, tôi kiềm chế được. Dù sao, tôi đã trót tỏ ra duyên dáng với Lãng Tử thì cũng phải giữ đến cùng chứ, tôi không muốn Lãng Tử nghĩ sai về tôi. Vì thế, tôi cố kìm cái miệng tôi lại, tự trói luôn cả cặp chân 89 phân của mình để khỏi nhảy xổ ra. Nhưng than ôi, thật là khó chịu, trong khi máu nóng trong tôi không ngừng dồn lên não thì thằng trống choai bên ngoài lại liên tục bỡn cợt. Lúc đó, tôi chỉ ước Lãng Tử lao ra ngoài mà tặng cho thằng bé tội nghiệp muốn gây sự chú ý kia một nắm đấm, để tôi còn có cớ mà vứt đi sự cái mặt nạ đoan trang của mình lao ra hỗ trợ. Nếu được thế, tôi đảm bảo là chúng tôi thắng là cái chắc. Tuy nhiên, Lãng Tử mặc dù có phần khó chịu nhưng không hề có ý định đó. Còn tôi, máu nóng đã bốc lên quá đỉnh đầu đúng lúc thằng trống choai giả vờ đụng vào xe chúng tôi ngã xuống đường để ăn vạ. A, dám ăn vạ bà ạ, còn lâu nhé, bà là chuyên gia ăn vạ đây con ạ ! ở đất nước Việt Nam này nếu trình độ ăn vạ được cấp bằng thì bà mày đây đã được thăng hàm giáo sư rồi con ạ. Lãng Tử vừa kịp dừng xe tôi đã lao ngay xuống, tôi đến túm cổ thằng trống choai đang giả vờ đau đớn trên đường. Tôi lu loa rằng nó vừa đạp vào xe tôi, nó định đuổi theo để trấn lột chúng tôi. Tất nhiên, Lãng Tử ngơ ngác, thằng trống choai cũng ngơ ngác nốt. Nó gân cổ cãi lại, nhưng em ạ, em chọn nhầm đối tượng rồi, từ xưa đến nay chưa có ai qua nổi chị ở màn gào thét ăn vạ nhé. Tội nghiệp thằng trống choai, nó cố hét cố đẩy để át cái giọng lu loa của tôi, nhưng có vẻ không thành công. Hô hô ! Tôi hả hê lắm, liếc sang thấy Lãng Tử đứng khoanh tay nhìn tôi cười, thế là tôi như được đà, càng gào thét, bồi đắp một đống tội danh cho thằng nhãi ranh để tăng thêm phần hấp dẫn.
Người hiếu kỳ kéo đến mỗi lúc một đông. Lúc này thằng trông choai bắt đầu giở thói côn đồ, nó định lao đến đạp tôi, nhưng may tôi né kịp ( ô, riêng “ Né quyền” là môn sở trường của tôi rồi). Ngay lập tức, Lãng Tử xông vào kéo tôi ra, tên trống choai miệng vừa chửi vừa xông đến, Lãng Tử hét lên bảo tôi vào xe ngồi. Nhưng tôi nào chịu, nếu mà chịu như thế thì tôi đâu phải là anh hùng. Lãng Tữ ôm tôi như sẵn sàng chịu đòn thay tôi, nhưng mà… ô kìa, thằng trống choai bỗng thả ra một câu rất rõ “ Đền ! tóm lại là ông bà phải đền xe cho tôi, nếu không thì đừng hòng đi khỏi đây, thằng này chẳng sợ bố con thằng nào hết”. Không sợ bố con thằng nào á ? Nói cho nhóc biết chị cũng chẳng sợ bố con thằng nào nhé. Nhất là mấy thằng giang hồ vặt, ra đường giả vờ hổ báo để dọa nạt người khác như trống choai đây thì chị không bao giờ phục nhé. Tôi gân cổ lên nói “ Được, muốn đền chứ gì, muốn ăn vạ hử ? Chờ đấy !”. Tôi vừa rút điện thoại vừa nhìn thằng trống choai một cách cảnh giác. Thật tình, tôi cũng run như cầy sấy, nhưng đã trót lao vào lửa thì phải dập bằng được mới thôi, chứ giờ mà ngồi sụp xuống thì chắc cả làng cả tổng cười cho thối mũi mất. Vì sự sĩ diện muôn đời của bản thân, tôi cố làm mặt lạnh bấm điện thoại gọi. Tôi cố tình hét lên trong điện thoại “ Alo ! Hoành à ! Có một thằng nhãi ranh gây sự ăn vạ ở đây, chú điều cho chị năm xe đặc nhiệm và mười cảnh sát đến ngay đường Thái Thịnh nhé ! Ờ… luôn và ngay, chị chờ !”. Tôi nói liền một mạch, không để cho Hoành Tá Tràng nói thêm điều gì ( ối, hắn mà nói thêm gì chắc tôi lộ mất). Thằng trống choai giang hồ vặt bắt đầu đổi sắc mặt. Tôi khoanh tay nhìn nó rồi hất hàm “ Sao, ăn vạ hả ? Chờ tí rồi đồng nghiệp tôi đến ăn vạ luôn thể nhé”. . Thằng trống choai bỗng lúng túng “ Thôi được, tôi thèm vào ăn vạ mấy người, coi như hôm nay các người gặp may”. Nó vừa nói vừa dựng xe dậy, phủi phủi quần áo. Tôi định tống ngay một câu thật ác ý vào mặt nó, nhưng nghĩ , thôi dù sao nó cũng biết sợ rồi, cho nó vớt vát chút sĩ diện cuối cùng. Thằng trống choai lầm bầm gì đó trong miệng rồi phóng xe đi, đám đồng xì xào cũng tản dần. Lãng Tử kéo tôi vào trong xe.
- Em có biết như thế là nguy hiểm không ?
- Không ! Chuyện thường ấy mà !
Thực ra là tôi sợ quắn hết cả chân lại, thế mà khi được hỏi vẫn tỏ vẻ ta đây không hề hấn gì. Lãng Tử nắm tay tôi, rồi nói nhỏ.
- Lần sau đừng manh động nữa, anh lo cho em lắm.
Tôi rụt tay lại, tim đập như trống đám ma. Bố khỉ, mình có đói đâu mà người cứ lả đi như là bị tụt huyết áp ấy nhỉ ? . Đầu tôi quay quay, tay chân tôi cứ như thừa thãi vậy. Chỉ một cái nắm tay thôi mà đã thế này thì chắc khi được ôm có khi tôi đột tử mà chết mất. Tôi ngoảnh ra ngoài, Lãng Tử nhìn tôi mỉm cười ý nhị. Trời ạ, sao lúc này nhìn anh ấy đẹp trai thế ! Tôi muốn hét lên một từ nào đó bất kỳ nhưng trái tim và các mạch máu trong tôi cứ cuồn cuộn khiến tôi như đứa hụt hơi vậy. Lần đầu tiên, một đứa tự tin như tôi mới biết thế nào là bất lực…. Lãng Tử không nói gì thêm nữa, anh chầm chậm lái xe. Còn tôi thì không dám nhìn anh, chỉ nhìn ra ngoài cửa xe, vờ như đang ngắm dòng người qua lại. Chuông điện thoại đổ, tôi nhìn thấy tên Hoành Tá Tràng, thôi tốt nhất là không nghe, vì bây giờ mà nghe thì tôi biết giải thích thế nào với hắn ? Cứ coi như mình để quên điện thoại ở đâu đó cho nó khỏe. Mà thực ra, mối bận tâm của tôi bây giờ không phải là việc giải thích với Hoành Tá Tràng như thế nào mà là việc làm thế nào để tim tôi đừng đánh trống và mắt tôi đừng hoa nữa. Ôi, nếu cho tôi chọn lại, tôi sẽ không leo lên cái Camry này, và càng không nổi máu yêng hùng như lúc nãy. Tất cả chỉ vì thói tham ăn mà thôi, cứ thấy ai mời ăn là nhảy tót lên xe, có để ý đến trời trăng gì nữa đâu. Vì thế, tôi có một lời khuyên chân thành cho các bạn là đừng bao giờ để miếng ăn che mờ lý trí ! ….
Tối hôm đó, quả là một buổi tối ăn no phè phỡn của tôi, thôi thì cũng coi như bù lại những vất vả cho cuộc đụng độ với thằng bé trống choai lúc trước. Chỉ có điều, tôi vẫn không cảm thấy hài lòng lắm vì chưa thể ăn hết mình như bản chất vốn có được. Làm sao bạn có thể ngồi nhai nhồm nhoàm, gắp lấy gắp để cho vào miệng khi thường xuyên có một ánh mắt nhìn mình trìu mến được, mà chủ nhân của đôi mắt đó lại rất đẹp trai mới chết chứ. Tôi đã phải mất gần mười phút ngại ngùng trước khi vào bữa ăn kéo dài hai tiếng. Tôi đã phải nhỏ nhẹ, nhai từ từ hết mức có thể để bảo vệ vỏ bọc đoan trang của mình trước Lãng Tử. Đấy cũng là một trong những biểu hiện của thói háo sắc, dại trai và tham ăn của tôi. Suốt hai tiếng đồng hồ đó, vỏ bọc đoan trang của tôi cuối cùng cũng được lột bỏ từ từ, từ từ từng con một ( tôi tính sự đoan trang bằng đơn vị đo là tôm, cua và hàu ) . Kết quả là một mình tôi chiến đấu ngoan cường với ba con cua to đùng, ba con tôm cũng to đùng nốt và khoảng năm hay sáu con hàu gì đó, tất nhiên trong mọi cuộc đấu, tôi luôn là người chiến thắng oanh liệt nhất !! ! . Không ai có thể bàn cãi về việc đó, tôi chắc hẳn các bạn cũng chẳng ai bàn cãi gì thêm cho tốn nước bọt đâu nhỉ ?
Trên đường về, Lãng Tử vừa lái xe vừa liếc sang tôi. Còn tôi, mặc dù đang mùa thu mát mẻ nhưng vẫn không ngừng kêu than vì ngồi trong ô tô quá nóng. Lãng Tử hạ nhiệt độ điều hòa xuống thấp nhất có thể nhưng vẫn không thể giải tỏa được cơn nóng trong tôi. Hai má như hai lò than nóng rực, cảm giác tay chân thừa thãi và đầu óc như đang lơ lửng bốc phét ở đẩu đâu. Con người ngắn tũn của tôi cứ như đang có sự tranh luận ghê gớm lắm, nửa thì muốn nhanh nhanh về đến nhà để thoát khỏi cảm giác ngột ngạt này. Nửa khác thì muốn thời gian đừng trôi, ngừng đọng lại để …làm gì thì ai cũng biết rồi đấy, kể làm gì rồi lại bị cho là sến. Dường như trong tôi có hai con người khác nhau, một vui mừng vì có được tình cảm của người đàn ông trong mộng, một lại không ngừng băn khoăn, hồ nghi về tính xác thực của thứ tình cảm đó. Cái cảm giác bất an vẫn thường dội vào tôi một cách thật khó hiểu. Bản thân tôi cũng không thể xác định được thực sự mình đang muốn gì. Hây dà, thật là phức tạp quá đi, một lần nữa, phải xin nhắc lại rằng giá như tình yêu là bát bún riêu để tôi tu đánh ực một phát là xong, chả cần quan tâm nó ngon hay dở, sẽ ngộ độc hay không.
Đêm đó tôi không ngủ được. Lần đầu tiên trong mấy chục năm có mặt trên đời, tôi bị mất ngủ. Những cảm xúc vui mừng, lo lắng, băn khoăn và hoan hỉ cứ trộn đều vào nhau như một mớ mứt thập cẩm ( lúc này mà vẫn nghĩ đến món ăn cơ đấy, tôi phục tôi quá ) . Tôi thực sự chưa biết phải làm thế nào. Trong lúc đó, Hoành Tá Tràng gọi điện liên tục cho đến khi nhấc máy, anh ta hỏi tôi “ Chuyện năm xe đặc nhiệm và mười cảnh sát là gì đấy ?”. Tôi tỉnh bơ, “ Không có gì, đùa tí cho vui mà…”, Hoành Tá Tràng gắt gỏng “ Đùa thế mà đùa à, đùa thế có người đau tim mà chết đấy”. Ơ hơ, đừng ăn vạ ở đây nhé, tôi đây được mệnh danh là “ Đệ nhất ăn vạ” đấy, khỏi chơi trò văn vở nhé. Tôi chả nói chả rằng, cúp máy luôn, đấy, phải trả thù cái vụ hôm trước mình hỏi mà hắn không thèm trả lời chứ. Tôi hả hê lắm. Tôi nhắm mắt lại, và hình ảnh Lãng Tử nắm tay tôi trên ô tô, rồi hình ảnh Lãng Tử ôm tôi định đỡ đòn hộ khi thằng trống choai xông tới lại hiện ra rõ nét hơn bao giờ hết. Thế là tôi lại dằn vặt, lại băn khoăn, lại suy nghĩ…. Mệt óc, mệt xác quá đi ! Tôi quyết định không nghĩ ngợi gì nữa, thây kệ đời.!!!. Đến lúc đời kêu ai thì nấy dạ thôi, nghĩ gì nhiều làm ảnh hưởng đến nhan sắc mĩ miều của tôiTôi đem một cục tơ lòng rối như mớ tóc rụng đến chia sẻ cùng Bi Ve và Cây Sậy ở trà chanh Chém gió.Thằng Cây Sậy sau một hồi cắn đến sứt môi đống hướng dương, nó lim dim mắt tỏ vẻ bí hiểm. ( Chắc nó thừa biết sẽ không phải chi tiền trong vụ này, đúng là đồ khôn lỏi ). Nó tuyên bố, “ Mày phải thử thách ! Mày phải check xem cái lão Lãng Tử kia yêu mày đến mức độ nào, yêu thật hay giả”. Thằng Bi Ve vỗ đùi tán thưởng “ Chuẩn ! chuẩn !”. Mặt tôi ngắn tũn. Bố khỉ, ai chẳng biết là phải check, nhưng mà check như thế nào cho nó hiệu quả chứ ? Không chừng lại mất oan một đống tiền trà chanh với đám quân sư vườn này chứ chẳng chơi đâu.
Để xóa tan sự lo lắng của tôi, Bi Ve đưa ra một sáng kiến, nó bảo tôi “ hay là mày giả vờ bị bệnh ung thư, sắp chết xem thằng đó nó thế nào”. Sặc ! Tôi suýt phun cả cốc nước vào mặt nó. Cái thằng tròn ve này chắc nghiện phim Hàn quá nặng rồi ! Chắc phải đưa nó vào trại tâm thần mất. Đương nhiên là phương án ấy bị tôi bỏ qua, tôi không sến đến nỗi giả vờ sắp chết, khóc sưng cả mắt rồi viết đủ các loại di chúc ( mặc dù tôi chẳng có cái khỉ gì để lại cho đời cả ) và hơn nữa, chuyện này nó Hàn xẻng quá, ai cũng đoán được. Thằng Cây Sậy đưa ra kế hoạch để tôi biến mất không sủi tăm một thời gian, xem Lãng Tử có đi tìm tôi hay không?. Ô ! Phương án này có vẻ khả thi, nhưng tôi không thể bỏ việc, càng không thể trốn khỏi tầm mắt của mẹ tôi được. Đấy, dù biến mất không sủi tăm thì cũng phải có tiền mà sống chứ, nếu bạn không cần đến tiền nữa thì chẳng khác nào bạn đã chết. Tóm lại, tốn mấy chục nghìn tiền trà nước mà các phương án đều bỏ ngỏ, tôi quyết định khỏi cần quân sư, đến đâu hay đến đó, không việc gì phải xoắn hết.
Mẹ tôi càng ngày càng có dấu hiệu trở thành một fan cuồng của Hoành Tá Tràng. Bà luôn nhắc đến anh ta mọi nơi, mọi lúc. Đỉnh điểm của fan cuồng đó là đã tin tưởng giao cho Hoành Tá Tràng hơn ba mươi triệu để đi mua xe cho tôi. Ôi, mẹ ơi ! Con đánh giá cao sự hào phóng của mẹ đã đầu tư tiền mua xe mới cho con, sau khi đã bắt con lạch cạch cái con bọ ghẻ đến cả gần chục năm có lẻ. Nhưng, mẹ ơi, con tha thiết đề nghị mẹ hãy tin tưởng giao tiền cho con chứ không thể giao tiền cho cái lão mặt sắt kia, vì con là con của mẹ chứ có phải anh ta đâu. Thật đáng tiếc, mọi lời đề nghị của tôi bị mẹ gạt phăng, mẹ nói với Hoành Tá Tràng, “ dẫn nó ra mua xe giúp cô, ngay và luôn, cháu mà để thêm vài giờ nữa là nó cướp tiền chạy đấy”. Ô ! thật, trần đời chưa ai hiểu tôi bằng mẹ tôi. Tôi thà đi xe xấu mà có một đống tiền rủng rỉnh trong túi để tiêu pha theo ý thích còn hơn là đi xe đẹp mà không một xu dính túi. Đương nhiên, Hoành Tá Tràng nghe lời mẹ tôi. Anh ta dẫn tôi ra đại lý bán xe, sau một hồi quần nát đại lý đó, tôi cũng chọn được cái xe Classico của mình. Xe này thấp, nhỏ phù hợp với cặp chân ngắn của tôi. Hơn nữa, nhìn nó rất nữ tính và xinh đẹp giống chủ nhân của nó, nói chung là tôi hài lòng. Hoành Tá Tràng nhìn ngược nhìn xuôi cái xe rồi nhìn sang tôi. Anh ta hỏi một cách rất nghiêm túc.
- Này, chắc cô phải cưa giảm xóc của cái xe này đấy !
- Ơ, phải cưa á ! Cưa để làm gì ?
- Cưa bớt cho đỡ cao, chân cô ngắn thế sao với được.
Tôi thề, nếu không có anh bán hàng đẹp trai ở đó thì chắc chắn Hoành Tá Tràng đã không còn lấy một sợi tóc trong tay tôi rồi. Điên đến thế là cùng, tại sao anh ta lại thích sỉ nhục tôi vào những lúc tôi đang vui nhỉ ?.
Tôi nghiến răng trèo trẹo với anh ta và thề rằng sẽ trả thù, tất nhiên không phải là lúc này, vì tôi cần phải giữ vẻ đẹp đoan trang của tôi với anh bán hàng đẹp trai đã. Hoành Tá Tràng hạ nhục được tôi nên phởn chí lắm, cười suốt. Nhưng anh ta chẳng cười được bao lâu, lại có điện thoại gọi đến, tôi nhanh mắt liếc thấy là “Không Ai Cả”, ôi trời, lại là cái đứa dở người nào đó ư ?. Hoành Tá Tràng tắt hẳn nụ cười, không biết bên kia nói gì đó, tôi chỉ thấy Hoành Tá Tràng nói như mắng “ Đừng có yếu đuối thế được không ? Chuyện gì cũng phải có giới hạn chứ !…. Được rồi, tôi sẽ đến… đừng có làm gì dại dột đấy !”. Hoành Tá Tràng cúp máy, còn tôi đang nhíu mày, nhăn trán nghĩ ngợi xem thực ra Không Ai Cả là ai ? Con gái hay con trai ? Già hay trẻ ? Béo hay gầy? thông minh hay ngu dốt ?…. Tóm lại, dù đó là ai đi chăng nữa thì cái tên đó đã tiêu tốn không biết bao nhiêu nơ ron thần kinh của tôi. Ô trời, thật là hại não.
Hoành Tá Tràng tỏ ra khá bực bội, anh ta giao cho tôi cái xe mới, không quên dặn dò tôi đi về cẩn thận và chạy biến. Khốn nạn cái thân tôi, cả đời đã biết đi cái xe ga nào đâu, chẳng lẽ lại vứt nó ở đây ? Mấy chục triệu chứ có ít ỏi gì đâu. Thằng cha Hoành Tá Tràng thật đáng chết, nếu gặp anh ta lần thứ hai, chắc chắn tôi không để anh ta sống thêm một ngày nào nữa. À quên, còn cả cái đứa Không Ai Cả rách việc nào đó nữa chứ. Nếu tôi mà biết nhà nó ở đâu, tôi sẽ đến làm một mẻ ra trò. Miệng thì chửi nhưng tay thì dắt xe, khổ quá là quá khổ. Kêu thế cho nó có phần thảm cảnh để nâng tội của Hoành Tá Tràng lên thôi, chứ Phương 89 phân như tôi thì sợ cái cóc gì trên đời ! Ngó trước, liếc sau một tí, tôi liền leo lên xe, nổ máy, một khi đã khổ thì phải liều. Tôi liều nhiều rồi, tôi biết, chẳng việc gì bạn phải xoắn hết.