----
-Nhật Minh! Cậu nghĩ sao vậy?
Quỳnh Lam hét lên. Cô là vô cùng tức giận khi lại phải đi máy bay của Nhật Minh. Cậu ấy đã đủ tuổi đâu mà đòi có máy bay riêng chứ? Xã hội thật bất công! Mà không phải vì cậu ấy mọi người mới trễ cả chuyến bay sao? Nhật Minh! Cậu ấy là đồ vô trách nhiệm!
-Tớ nghĩ là phải lôi cậu ra ngay khỏi cái máy bay đó.
Nhật Minh bỉnh thản ngồi vắt chân lên chiếc kệ bông nhỉ đằng trước. Máy bay này là để thiết kế riêng với chiều dài chiếc chân của Nhật Minh và Quỳnh Lam. Chỗ ngồi của Quỳnh Lam y như trẻ con vậy, nhỏ nhỏ mà lại có chiếc ghế vô cùng dễ thương. Nhưng Quỳnh Lam thỉnh thoảng lại đổi ghế một lần. Nói chung, Quỳnh Lam còn sáng tạo dài dài!
-Tại sao? Cậu định cho tớ ngồi tự kỷ ở đây thế này mãi sao?
Nhật Minh đặt chiếc laptop lên chân, mắt chăm chú nhìn vào màn hình:
-Ý kiến hay đấy!
-Nhật Minh!
Quỳnh Lam hét ầm lên, cái tên vô tâm kia, cậu nhất định phải như vậy sao?
-Ừ!
Không thể chịu đựng được cái Thái độ kiểu đấy được. Quỳnh Lam nén giận, vờ mỉm cười nhẹ nhàng, vuốt vuốt tóc:
-Ừ hứ. Đu sao thì cũng đâu cần cậu quan tâm? Tớ sẽ gọi cho người trên máy bay!
-Câu nghĩ trên máy bay có một người sao?
Tay vẫn vuốt tóc, miệng vẫn cười, nhưng đôi mắt Quỳnh Lam đã liếc liếc xem thái độ của Nhật Minh thế nào, hoàn toàn bình thường, tức điên lên được:
-Tất nhiên, nhiều người, nhưng đối với tớ, chỉ mình anh đẹp trai tồn tại!
Nhếch môi, Quỳnh Lam sắp chiến thắng rồi!
Khoé mắt Nhật Minh đen lại, Quỳnh Lam cậu dám nói thế sao? Nhưng chỉ một phần trăm của giây sau đó, cái biểu cảm lại trở lên bình thản, gọi phục vụ, lấy đồ uống, đôi môi nhếch lên:
-Cậu nghĩ cậu có thể sao?
-Cậu nghĩ sao? Tớ thế nào mà không có thể?
Quỳnh Lam thò tay vào trong chiếc balo nhỏ lấy điện thoại. Cùng chiếc sim nhỏ. Quỳnh Lam thông minh quá, mỗi lần đi nước nào về, Quỳnh Lam đều mua một vài cái sim mới, rồi nạp tiền đủ cho dùng vài ngày đầu. Ôi! Quỳnh Lam ơi, thông minh vừa thôi chứ!
Đây rồi, phải bật cho Nhật Minh xem, dám thách Quỳnh Lam sao? Cô không sợ đâu nha!
Dơ dơ chiếc điện thoại, vẫy vẫy.
-Đây nè! Xuống máy bay tớ sẽ gọi luôn.
Nắp sim vào, Quỳnh Lam tìm tìm trong cuộc gọi mới và dạnh bạ. Ơ? Đâu rồi? Cái số Quỳnh Lam mới lưu cách đây hai tiếng đồng hồ giờ đâu rồi? Mất rồi thì lấy cái gì ra để đe dọa Nhật Minh đây? Quỳnh Lam ơi, đừng để mất cơ hội tự do cuối cùng chứ?
-Tìm thấy chưa?
Nhật Minh nhẹ nhàng hạ thấp ghế, tựa đầu về đằng sau, đôi mắt nhắm hờ, khuôn miệng nhếch lên thành đường cong hoàn hảo!
Quỳnh Lam tức giận người, tay bóp mạnh chiếc điện thoại, cô đang muốn biết Nhật Minh lấy điện thoại của cô từ bao giờ! Chiếu ánh mắt về phía Nhật Minh:
-Nhật Minh, cậu xoá từ bao giờ?
-Cậu nghĩ tớ nhắm mắt mà không thể lấy được sao?
Quỳnh Lam giận tím mặt. Nhật Minh, cậu không phải là người. Quỳnh Lam thề sẽ không bao giờ để cho nụ hôn của Nhật Minh che mắt! Nhật Minh đáng ghét, dám lừa trên dối dưới!
Quỳnh Lam đi lại chỗ Nhật Minh, cúi xuống và cắn mạnh vào môi Nhật Minh!
-Cậu! Đã xoá mất lời đe doạ duy nhất của tớ rồi!
Chap 30
Hà Nội, cái nắng cuối thu lạnh buốt, mùi hoa sữa thơm nồng nặc với những con đường nhiều người hay nhưng khu phố cổ đông vui.
Không khí thoáng đãng hơn mùa hè, không còn là cái thứ nắng nóng chảy mồ hôi, mà thay vào đó nắng lạnh, lạnh đến tê tay!
-----
-Nhật Minh, tớ tưởng vào Nam cơ mà?
Quỳnh Lam kéo tay Nhật Minh khi vừa ra khỏi sân bay nhỏ, riêng. Thật sự thì Quỳnh Lam rất thích Việt Nam, thích Hà Nội, thích ăn kem dọc đường hay nghe nhạc ké ngoài vỉa hè gần sàn nhảy, mà cũng chỉ đơn giản là thích mùi hoa sữa quê hương, vậy mà mọi thứ tưởng tượng trong đầu Quỳnh Lam về gia đình ở bên nội đã tan vỡ, đổi lại là mang cho Quỳnh Lam cảm giác sợ hãi!
Nhật Minh kéo lấy chiếc vali nhỏ của Quỳnh Lam.
-Đó chỉ là ý định!
Quỳnh Lam mím chặt môi. Nhật Minh, cậu ấy không phải nói là sẽ vào Nam sao? Quỳnh Lam hậm hực, dậm chân rồi kéo lại vali của mình:
-Tớ sẽ tự vào Nam! Không thể theo cậu được!
Mắt Nhật Minh tối lại, không phải định vào Nam là để kiếm cái thằng "Đông" chứ? Quỳnh Lam, cậu chán sống rồi!
-Quỳnh Lam, cậu có thể sao?
Nhật Minh cầm lấy điện thoại-Gọi điện!
-Cấm Trần Quỳnh Lam ra khỏi Hà Nội!
Cúp máy, cười nhẹ, Nhật Minh cúi xuống cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam:
-Ở đây nhé với tớ!
Quỳnh Lam, thở đều, hít sâu vào, thật bình tĩnh, tim, đập ít thôi, mặt, cứ thử đỏ nữa đi xem nào! Phù phù, không phải đã nghĩ là đấy cũng chỉ là một hành động giữa người thân với nhau thôi sao? Không đúng, Quỳnh Lam có rất nhiều người thân, chẳng ai được làm thế với cô cả! Ôi! Không nghĩ nữa, dừng lại hành động này!
Ngước mắt lên nhìn khuôn mặt ở cách xa mình hơn hai mươi xen ti mét:
-Nhật Minh...chỉ một lần này thôi!
Ơ kìa? Quỳnh Lam, lại thua rồi sao? Lần sau hứa với cá sấu, cố gắng thắng được cái thứ không phải là người trước mặt!
Thơm nhẹ lên trán Quỳnh Lam:
-Ngoan lắm!
Chiếc xe thể thao đã đỗ ở trước cửa kính từ bao giờ! Quỳnh Lam cũng thắc mắc, lấy đâu ra sim để có thể nước nào cũng gọi được như thế?
-Nhật Minh, đi ăn nhé, tớ thấy ở đây nhiều quán ăn ngon lắm!
Quỳnh Lam nháy mắt, là cô đọc trên báo đấy nha! May mắn là tờ giấy ngày trước Quỳnh Lam ghi vẫn còn trong balo. Giờ lại cần dùng, Quỳnh Lam, cẩn thận không để đâu cho hết!
Nhật Minh lắc đầu thở dài, nhìn sang người ngồi bên cạnh, cứ hí ha hí hửng!
------
Dừng xe trước một nhà hàng lớn, Nhật Minh quay sang tháo dây an toàn cho Quỳnh Lam.
-Đến nơi rồi!
Khuôn mặt ngạc nhiên, Quỳnh Lam quay sang hỏi Nhật Minh:
-Sao lại ở đây?
Nhật Minh véo nhẹ lên bên má hồng hồng:
-Cậu còn định đi đâu?
-Chỗ này này!
Quỳnh Lam giở tờ giấy ra, chỉ chỉ vào cái chữ nhỏ xíu bên trong.
Nhật Minh nhíu mày, cúi thấp đầu xuống để đọc, chỗ này là chỗ nào? Cậu còn chưa nghe qua làm sao mà đi được?
-Đây là đâu?
-Tớ cũng không biết, tớ tìm thấy trên wed.
-Ăn ở đây thôi!
Đang với tay mở cửa để xuống xe, Nhật Minh bị Quỳnh Lam chặn lại, cười cười:
-Nhật Minh, không phải tớ đã ở lại đây với cậu sao?
Haiz...thua cô nhóc này rồi! Ấn tên địa điểm cần tới, Nhật Minh đành phải nhờ xe chỉ đường thôi!
Đi lòng vòng một lúc lâu, cuối cùng, chiếc xe thể thao màu đen hiếm có lại phải gửi ở cái nơi toàn xe máy.
-Nhật Minh, cậu chắc là ở đây chứ?
Quỳnh Lam bám vào tay Nhật Minh, không phải là hai người đang đi vào chỗ để tới nơi mà có mấy món ngon sao? Bé tí thế này thì đi kiểu gì?
-Sao biết được!
Nhật Minh nhún vai trả lời, tay đút vào túi quần, đây còn là lần đầu tiên cậu nghe thấy cái tên con phố nhỏ này cơ.
-----
Đi một lúc lâu nữa, cuối cùng, Nhật Minh và Quỳnh Lam cũng tới dược nơi cần tới, oa, nhiều học sinh ghê, mặc đồng phục cũng đẹp chứ. Mà...họ ngồi đây làm gì mà đông thế nhỉ?
Quỳnh Lam bắt Nhật Minh đứng lại, để mình đến xem trước, đi tới chỗ một nhóm học sinh, vỗ vỗ vai:
-Bạn ơi, ăn ở đây ngon lắm đúng không?
Cô gái trông khá già dặn với kiểu tóc búi thấp, mặc đồng phục trắng đứng dậy, sắn sắn ống tay:
-Mới tới lần đầu đúng không? Tớ nhìn là biết à! Haha, ngồi xuống đây, chỗ này ngon lắm đấy!
Nghe thấy thế Quỳnh Lam gật đầu cười rồi vẫy vẫy Nhật Minh vào:
-Nhật Minh, nhanh lên, tớ ăn hết đây!
Quỳnh Lam ngồi giữa một cô gái và một cậu bạn con trai, nhìn khá là tri thức!
Nhật Minh bước đến, kéo Quỳnh Lam dậy và ngồi vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh.
Tất nhiên, từ lúc bước vào, tất cả mọi ánh mắt từ chiếc bàn kia đều đỏ dồn vào Nhật Minh.
Một cô bạn đứng dậy hét lên:
-Á!!!!!! JK kìa! Có phải JK không?
Rồi sau đó, cả năm người ngồi bàn đó đều lao vào xin chữ ký, trừ mỗi bạn con trai vữa nãy, vẫn ngồi lắc đầu, con gái bao giờ cũng thế hết!
-A! Cho em xin chữ ký!
-Ôi! Tóc anh ấy mượt hơn cả tóc tớ rồi!
-Da anh ấy cũng mịn nữa!
Cái gì? Quỳnh Lam ngồi bên cạnh mà bị xô ngã, lại còn có người dám động vào da Nhật Minh sao?
Quỳnh Lam hét to lên:
-Tránh ra!
Bắt đầu, tất cả những người kia quay mặt lại, nhìn Quỳnh Lam như một vật thể lạ, và rồi tất cả cũng trợn tròn mắt lên, không phải vừa rồi cô ấy mới gọi JK vào sao? Không phải là người yêu của anh ấy chứ?
-Cậu là người yêu của JK?
Lưỡng lự, biết sao đây? Quỳnh Lam đọc báo thấy nhiều kiểu đánh ghen lắm, toàn đánh cho thần tượng thôi, vậy mà nhìn xem, họ cuồng JK thế nào?
Nhưng mà vẫn kệ chứ? Có Nhật Minh ở đây rồi, mà dù sao thì cũng chỉ ở lại đây có hai ngày nữa thôi, Quỳnh Lam không sợ!
-Đúng rồi, tớ là người yêu JK!
Sợ thật, giám đốc company mà đã cuồng thế này sao? Công nhận các bạn ở Việt Nam biết nhiều về kinh tế thật!
-Cậu, nói là thật sao?
Một cô bạn đứng lên, nhìn chằm chằm vào mặt Quỳnh Lam.
Sợ lắm nhé, sẽ không như trên báo chứ? Quỳnh Lam thấy vậy lùi lại, nhưng vẫn dũng cảm nói:
-Ừm, cậu ấy đã có người yêu, nên xin các cậu đừng như vậy nữa!
-Vậy là thật sao?
-Ừm, không tin thì mọi người hỏi cậu ấy đấy!
Quỳnh Lam chỉ chỉ vào chỗ Nhật Minh đang ngồi.
...
Nhếch môi cười, Nhật Minh quay lên nhìn đám mấy cô bạn kia:
-Có gì không?
Tất cả đồng loạt lắc đầu, lòng thầm gào thét, kêu ai oán ông trời bất công và quay lại chỗ ngồi, tất cả đều sợ cái giọng nói ấy. Chẳng hiểu là sao?
----
Nhật Minh tức giận kéo Quỳnh Lam ra khỏi cái nơi vừa rồi, thật là ngớ ngẩn, Quỳnh Lam sao lại bắt cậu ăn ở những nơi như thế?
Đẩy Quỳnh Lam vào xe, đóng mui xe và bắt đầu cho khởi động.
-Quỳnh Lam, cậu là người yêu tớ hồi nào?
Nhật Minh mỉm cười, dù không vui khi phải đi đến cái nơi vừa rồi, nhưng Nhật Minh vẫn không tức giận. Quỳnh Lam vừa mới nói gì cậu còn rất rõ!
Nhưng chẳng thấy câu trả lời, quay sang, Quỳnh Lam đã ngủ rồi. Cô nhóc này ngủ trên máy bay còn chưa đủ sao?
Cho xe vào nơi gửi xe, Nhật Minh khoá cửa xe và tăng nhiệt độ ấm lên, chờ cho hai chiếc ghế di chuyển vào nhau xong, Nhật Minh ngả ghế ra đằng sau, đóng đen cửa kính, Nhật Minh cũng muốn ngủ rồi! Mệt với cô nhóc này quá!
Chap 31
Những làn gió mát thổi nhẹ vào chiếc xe thể thao đen. Mở kính mui, để ánh sáng hắt vào.
Quỳnh Lam, vẫn còn đang nằm ngủ ngon lành...từ hôm chiều hôm qua, tới chiều hôm nay. Nhật Minh cho xe phóng nhanh từ Hà Nội vào cái nơi hẹp nhất của Việt Nam.
Không phải xe xịn hay không xịn mà không cần đổ xăng, Nhật Minh đã bảo Quang rồi, xăng dự trữ tự đổ vào bình đủ cho xe chạy khoảng 4 ngày. Nhưng tất nhiên, thỉnh thoảng cũng phải cho xe nó nghỉ ngơi, không lại dung dăng dung dẻ giữa đường cao tốc thì khổ!
Nhật Minh đỗ xe trên đường, dọc theo bờ biển, mở hết mui xe cho gió mát thổi vào, ở đây, không lạnh như hay ồn ào Hà Nội mà man mát, yên tĩnh và thoáng đãng lắm.
Quay sang tháo dây an toàn và cúi xuống... cắn nhẹ vào môi Quỳnh Lam, nhưng chẳng thấy phản ứng gì, Nhật Minh lục trong balo Quỳnh Lam lấy điện thoại và dây sạc, cắm vào xe rồi bật mức to nhất...
-Nhật Minh! Nhật Minh!
Sau tiếng nhạc lớn, Quỳnh Lam giật mình bật dậy. Tay khua lung tung.
... Rồi lại giật mình mở to mắt, quay sang bên cạnh.
-Ơ! Chúng ta đang ở đâu đây?
Nhật Minh nhún vai lắc đầu, việc này từ đâu ra mà Nhật Minh biết? Chẳng phải chỉ biết đi trên đường cao tốc để vào Nam thôi sao? Thấy cái chỗ này đẹp thì dừng lại thôi.
-Sao hỏi tớ?
Quỳnh Lam lắc mạnh đầu, Nhật Minh, cậu cũng không phải là biết tất cả!
Đột nhiên, chuyển hướng về phía bãi biển. Mắt Quỳnh Lam sáng lên, chẳng thèm mở cửa xe mà nhảy qua luôn.
Phù...Quỳnh Lam chẳng sợ ngã gì hết!
Đứng hướng về phía bãi biển, Quỳnh Lam dang tay hét to:
-Nhật Minh, cậu sao biết chỗ này hay vậy? Mát quá, chẳng lạnh như Hà Nội gì!
Nhật Minh mở cửa bước ra, không phủ nhận, không khí ở đâu tốt thật!
-Haiz...bí quyết của cậu là gì?
-Gì cơ?
-Ngủ ấy! Cậu ngủ như cú thức đêm đấy! Kinh khủng thật!
Nhật Minh cười cười, vờ lắc đầu, ngủ như Quỳnh Lam có ngày người ta bê cả người đi bán cũng không biết!
Quỳnh Lam lảng chuyện, vỗ vỗ vào vai Nhật Minh:
-Cậu định cho tớ ngạc nhiên sao? Ở bên cạnh với cậu lâu như thế mà tớ chưa biết cậu lại *men lỳ*thế đâu nha!
Nhật Minh lắc đầu cười khổ:
-Quỳnh Lam, giờ có muốn ngủ tiếp?
Lườm lườm Nhật Minh, định đưa Quỳnh Lam tới đây để ngủ à? Tưởng thế nào chứ bản tính của Nhật Minh khó đổi lắm.
...
Chạy lại cốp xe, Quỳnh Lam xem trong balo của mình có mấy bộ quần áo. Cũng không ít, chút nữa chơi ướt sẽ có đồ thay.
Lăng xăng tung tăng chạy lại khoác tay Nhật Minh hát hát bài nhạc mà Quỳnh Lam vừa sáng tác trong đầu. Đây dù không phải là lần đầu đi biển nhưng lâu rồi Quỳnh Lam cũng chưa được đi, cảm giác rất lạ!
----
Vừa chạy vừa hát, Quỳnh Lam đã ném chiếc giày búp bê vào xe. Đi chân trần trên cát mịn thật là thích quá đi!
Ngồi xuống bãi cát trắng, Quỳnh Lam cũng chẳng tránh sóng, cứ để từng đợt ùa đến, đẩy cô lui vào bên trong, làm ướt hết cả chiếc váy trắng, giờ đây đã ướp sũng à lem nhem bẩn.
Lấy ngón tay vẽ một đám mây lên cát, lại bị sóng làm mất đi, Quỳnh Lam lại vẽ thứ khác.
Nhật Minh đứng bên cạnh, nhìn Quỳnh Lam, cô nhóc này, dễ thương vừa thôi chứ?
-Quỳnh Lam, sao cậu không viết tên của tớ và tên của cậu?
Quỳnh Lam lắc mạnh đầu, đôi chân nhẹ dẫm dẫm lên cát.
-Sao được chứ? Cậu không nhìn thấy sao? Sóng sẽ phá hỏng chững ngay.
Quỳnh Lam! Cô nhóc này cũng biết điều đó sao?
-Vậy à? Hay đấy!
Nhật Minh nhìn Quỳnh Lam, đứng cầm đôi giày và đá đá cát.
Rồi đột nhiên, Quỳnh Lam ngước lên nhìn Nhật Minh...
-Tớ...thấy khác lắm!
-Khác?
Gật mạnh đầu, tay Quỳnh Lam vừa vẽ lên nhưng nét không ra hình...Nhẹ nhàng nói:
-Ừm. Khác! Nó lạ lắm... Hừm...nói thế nào nhỉ? Mỗi lần ở cạnh cậu, tớ vui lắm, sợ nữa, giống như sợ cậu đột nhiên sẽ không xuất hiện nữa, sợ cậu không ở bên tớ nữa, sợ cậu sẽ yêu người con gái khác, và sợ lắm, sợ lắm khi nghĩ cậu sẽ có ngày ghét tớ. Tớ cũng khó chịu khi thấy cậu bị người ta sờ má hay vuốt tóc... Tớ biết mà, cái cảm giác này, nó từ lâu lắm rồi!
Nhật Minh mỉm cười, cúi xuống ôm lấy Quỳnh Lam, cô nhóc này, hôm nay sao vậy, nghĩ gì đây? Tưởng cậu không biết điều này sao? Nhưng tự miệng cô nói ra vẫn cảm thấy khác lắm.