watch sexy videos at nza-vids!
Wap hay
Truyện Nếu Em Là Biển Xanh
Truyện Nếu Em Là Biển Xanh
Xuống Cuối Trang
Tổng hợp truyện teen hay cực hay.Bên dưới là

Truyện Nếu Em Là Biển Xanh

full hay. Đọc truyện teen , tiểu thuyết hay trên di động.


Sơn thì lâu lâu cũng vẫn liên lạc hỏi thăm mình như những người bạn bình thường. Mình lâu lâu cũng ngứa miệng hỏi thăm xem Sơn vs Suni thế nào. Câu trả lời vẫn là "tụi anh chẳng có gì hết". Mình nghe rồi ậm ừ thế thôi chứ mình nghĩ Sơn thế nào chẳng nói dối để mình bớt buồn.
Sơn lúc đó đã thi xong tốt nghiệp, ra trường và được công ty nhận làm nhân viên phòng kinh doanh luôn. Chẳng cần ai xin việc, tự nỗ lực bằng năng lực của bản thân. Mình cũng mừng cho anh vì ra trường đã có việc làm luôn rồi. Cuộc sống bắt đầu có những chuyển biến mới. Vất vả hơn, bon chen hơn, suy nghĩ, lo toan nhiều hơn cho cuộc sống. Mặc dù tụi mình đã chính thức chia tay, nhưng anh cũng vẫn hay tâm sự với mình về những suy nghĩ, những nỗi buồn mà anh gặp phải về công việc, về gia đình. Nhưng anh tuyệt nhiên chẳng khi nào nhắc đến mối quan hệ của anh vs Suni cả. Mình đón tiếp anh như những người bạn bình thường của mình nhưng với vai trò đặc biệt hơn xíu. Dù sao cũng đã một thời là của nhau mà. Mình cũng chẳng nhắc gì tới chuyện có quay lại nữa hay không. Vì mình thấy cuộc sống bây giờ như thế cũng ổn rồi. Mối quan hệ với anh tuy chẳng phải người yêu, nhưng mình biết với anh mình vẫn đang ở vị trí đặc biệt… Cũng đã có lần mình hỏi..
- Chia tay rồi mà sao vẫn cứ liên lạc với em thường xuyên như chưa từng có chuyện gì vậy?
- Anh cũng chẳng biết nữa, chỉ là anh thấy nói chuyện với em là thoải mái nhất thôi. Ngoài mẹ và em ra, anh chẳng biết nói chuyện với ai hết. Em vẫn là người mang đến cho anh cảm giác yên bình.
- Còn Suni thì sao? Anh không tâm sự vs Suni àh?
- Sao em cứ phải nhắc tới Suni làm gì nhỉ? Anh với em từng đó chuyện chưa đủ mệt mỏi hay sao?
- Anh với em từng đó chuyện từ ai mà ra?
Sơn im lặng, chẳng nói gì cả. Mình cũng thấy dạo này hình như 2 người đó không còn nói chuyện vs nhau trên zing me nữa. Còn không biết Yahoo thì sao. Mình mới hỏi Sơn:
- Cho e pass Yahoo của anh đi
- Làm gì?
- Thì cho em đi, em mượn chút thôi
Chẳng đề phòng gì hết, Sơn đọc pass ra cho mình. Mình đăng nhập với sự tò mò khùng khiếp luôn. Có lẽ Sơn vẫn không biết được mình biết cách kiểm tra lại nhật ký trò chuyện. Mình tìm vô nick của Suni. Đọc hết những cuộc hội thoại giữa hai người đó. Đúng, sự thật là sau kỳ thi tốt nghiệp thì Sơn và Suni không còn liên lạc với nhau nữa. Mình không biết vì lý do gì cả. Có thể họ cãi nhau qua điện thoại chẳng hạn. Mình không quan tâm lắm tới vấn đề này. Mình tiếp tục đọc những trang nhật ký trò chuyện phía trên của 2 người họ. Mình hoa mắt trước những gì Sơn nói vs Suni. Cái gì mà "anh nhớ em". Cái gì mà "những phút bối rối khi gặp nhau", cái gì mà "hẹn hò". Những dòng chữ đó vẫn còn là đòn tâm lý nhẹ nhàng với mình hơn là những dòng mà Suni hỏi về mình mà Sơn trả lời. Mình chết lặng người đi khi những gì Sơn kể về mình hoàn toàn khác, trái ngược hoàn toàn (mà mình không tiện nói ở đây). Sơn nói về mình toàn những cái xấu xa, toàn những cái mà ngay cả mình cũng không nghĩ là mình sẽ có thói xấu đó. Mình uất ức thực sự. Mình gọi điện cho Sơn hỏi tường tận, và muốn nghe Sơn giải thích làm sao với những lời nói đó về mình. Nhưng những gì mình trông mong không giống như suy nghĩ của mình. Cái mình cần chỉ là 1 câu xin lỗi thôi. 1 lời xin lỗi có thể xóa tan những bức xúc, sự giận dữ trong lòng mình lúc đó. Người ta nói con gái yêu bằng tai, con trai yêu bằng mắt mà. Nhưng Sơn cố chấp ngụy biện cho những lời nói xấu của Sơn về mình với Suni. Sơn lại đổ lỗi là tại mình "lỳ" quá nên Sơn mới như thế. Rồi là "mọi chuyện đã qua đi rồi, sao e còn móc ra làm gì?"
Mình thấy khinh bỉ con người đó quá đi mất. Tại sao miệng thì cứ xoen xoét ra là "anh không có gì với Suni.. Không có gì là không có gì" mà sao lại hẹn hò. Bỏ công chạy xe từ SG lên Biên Hòa chỉ để gặp nhau 1 vài phút. Hận nhất là những lời Sơn nói về mình với Suni. Sao Sơn có thể kể xấu về mình như thế được. Và đau hơn là khi mình biết được sự thật và hỏi Sơn thì Sơn chỉ ngụy biện mà chẳng thể nói được 1 câu xin lỗi. Vì sao chứ???
- Em chỉ cần 1 câu xin lỗi từ anh thôi mà không cần thêm cả lời giải thích thì em có thể bỏ qua tất cả. Nhưng tại sao a lại đổ lỗi ngược lại là do em. Ừ thì người thứ 3 xuất hiện là do ai? Ừ thì tình cảm của anh thay đổi là do em àh? Ừ thì anh đối xử lạnh nhạt với em như thế là tại em muốn thế sao? Hay là tại cái gì? Tại em lỳ, tại em muốn như thế, tại em cứ muốn chuốc khổ vào bản thân mình hả? Sao anh lại có thể vô lý như thế được?
Mình nói trong nước mắt. Mình cảm thấy nhức nhối lắm. Sao mình có thể mù quáng yêu con người như thế được chứ. Sao lại cứ đâm đầu vào yêu, mặc dù đọc được những dòng chữ kia mà mình vẫn cứ yêu. Yêu khờ dại.
Sơn lúc đó mới nói câu " Anh xin lỗi, tất cả là do anh!"
Mình nức nở, nghẹn ngào chẳng nói được câu nào. Lần này mình hạ quyết tâm, phải quên được con người đã gieo rắc vào mình bao nhiêu đau khổ.
Mình phải thừa nhận là, ở bên cạnh Sơn mình trải qua rất nhiều cung bậc của cảm xúc, buồn, vui, hạnh phúc, đau khổ, giận hờn, ghen tuông… Những lúc hạnh phúc thì cũng hạnh phúc lắm. Nhưng những lúc mình ở đáy sâu của đau đớn thì hạnh phúc nào bù đắp cho nổi đây?? Nên mình sẽ quên, phải quên. Phải nghĩ cho bản thân mình, không nên nghĩ cho người nhiều quá, mình thương người, ai thương mình? Hay chỉ biết làm tổn thương mình, hay chỉ biết dung từng cái kim nhọn đâm vào tim mình rỉ máu…Mình tâm sự với anh Lâm về những gì mình đọc được và những gì mình nghĩ. Anh Lâm chẳng nói gì cả, vì anh là bạn thân của Sơn mà. Anh chỉ kêu là cứ làm những gì em cho là thoải mái nhất là được rồi. Mình … ngán ngẩm khi tâm sự vs anh "ba phải"..
yeugiaitri.mobi
Lần đó Sơn để lại cho mình cú sock nặng. Nhưng khi nhận ra lỗi lầm, mong sự tha thứ của mình thì đã quá muộn. Mình không chấp nhận được. Khi mình cất bước quay mặt đi thì Sơn níu kéo mình… Chuyện tình của tụi mình chẳng biết làm sao. Khi mình quyết tâm chia tay thì Sơn là người níu kéo. Khi Sơn quyết tâm chấm dứt thì mình lại là người níu lại. Đó phải chăng là quy luật quay vòng??
Mình không nghe bất cứ cuộc gọi nào của Sơn, Sơn nhắn tin mình đọc, nhưng không replay lại. Mình đã hạ quyết tâm rồi mà. Không đụng chạm, dính dáng gì tới Sơn nữa. Có lẽ lần này Sơn hiểu được những lỗi lầm của anh gây ra là quá lớn và Sơn biết được mình đã muốn làm cái gì dó thì có trời mà cản. Nên Sơn làm mọi cách để giữ mình ở lại. Khổ thế đấy, mình cũng thấy khổ sở. Sơn nhờ bạn bè mình thuyết phục mình. Nhờ anh Lâm nói khó giùm….
"Nếu người ta có lướt qua nhau ra vẻ vô tình. Cũng là bởi người ta sợ đi chậm quá sẽ dẫm lên nhau. Những va đập đớn đau, sau này ai trả giá?"
Sơn đã làm mọi cách để xin lỗi mình, cầu mong nhận được sự tha thứ của mình. Nhưng mình lúc đó, mọi vết thương mà mình đã gánh chịu, mọi nỗi đau mình đã trải qua khiến con tim mình run rẩy, sợ hãi. Mình không dám đón nhận yêu thương thêm lần nữa. Mình sợ đau, sợ lại tổn thương nữa, có lẽ lúc đó mình chẳng còn mạnh mẽ mà bước qua được. Nỗi ám ảnh với những gì Sơn gây ra làm che lấp đi tình yêu của mình dành cho anh rồi. Mình muốn chấm dứt tất cả. Sơn nói với mình "bao nhiêu lần cãi nhau, bao nhiêu lần chia tay. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ là tụi mình sẽ xa nhau thật, lúc nào anh cũng dành 1 tia hi vọng để nhen nhóm lại yêu thương". Mình mặc kệ hết, giờ mình chỉ nghĩ cho bản thân mình, cho những cảm xúc của mình thôi. Ngày trước, mình thương Sơn bao nhiêu thì bây giờ, những việc anh làm, những câu anh nói làm mình khó chịu bấy nhiêu, mình bỏ lơ chẳng thèm đoái hoài. Ừ, mình yêu thì vẫn yêu. Nhưng cần phải lạnh lùng vì tương lai của mình nữa. Thử hỏi, trải qua ngần đó truyện, ai có thể can đảm bước tiếp được? Không phải mình không buồn, mình cũng buồn nhiều lắm, phải quyết tâm lắm mới có quyết định từ bỏ đi người mà mình đã rất yêu đó. Nhưng nghĩ tới những gì mình dành cho Sơn và những gì mình nhận lại sao thấy chênh lệch quá, mình tự nhủ là chẳng xứng đáng, điều đó giúp mình nhanh quên hơn, và vô tình để bước qua hơn. Mình đã từng sống chết cho tình yêu, đã gạt bỏ tất cả, đánh đổi tất cả để có lại tình yêu, nhưng những gì mình nhận được chỉ toàn là đau khổ và nước mắt. Có đáng cho sự chân thành của mình không?? Rồi mình sẽ thay đổi, rồi mình cũng sẽ quên được thôi. Thời gian là liều thuốc cho tất cả vết thương mà. Rồi mình sẽ lại yêu và biết đâu người mới sẽ trân trọng mình hơn và sẽ chẳng còn làm tổn thương mình nữa. Mình mỉm cười với suy nghĩ đó và quyết định đó…
Mình nghe nói là khi có chuyện gì buồn hay gặp xui xẻo chuyện gì thì nên đi cắt tóc, điều đó có thể giúp người ta xả nỗi buồn và xả xui. Mình bắt đầu cho bước thay đổi từ việc đi cắt tóc, mình cắt ngắn đi, thay đổi cả kiểu tóc mái, mình đang để mái xéo, giờ mình cho thành mái ngang mà chẳng biết là nó sẽ hợp với mình hay không. Rồi mình nhuộm cho vàng hoe. Lâu lắm rồi mình chẳng chịu chăm sóc cho vẻ bên ngoài của mình, chỉ lo chạy theo những cái cảm giác xa vời rồi kết quả nó làm mình đau đớn. Không xứng đáng !!! Mình bắt đầu dành thời gian cho những đứa bạn, rủ tụi nó đi chơi, đi shopping, ăn uống… lúc đó mình là đứa luôn bày ra những trò vui với những đứa bạn. Mình tập đi ngủ sớm, bắt đầu cảm thấy xót thương cho làn da của mình. Mình đã chẳng nghĩ lung tung nữa, không quan tâm tới những việc ngoài lề, vì bây giờ cảm xúc của mình mới là điều mình quan trọng hơn cả. Khi đã nghĩ được, làm được như thế. Khi đã dành tất cả cho bản thân mình rồi, nghĩ lại những truyện trước đây, mình cảm thấy sao mà mình ngốc nghếch quá. Có lẽ cũng tại mình cứ mãi như thế, có lẽ tại mình để cho Sơn thấy là mình cần Sơn quá nhiều mới khiến Sơn đối xử không tốt với mình. Tại mình mà ra cả thôi. Nhưng dù sao mọi chuyện cũng qua cả rồi mà, có tại ai đi chăng nữa thì mình cũng dẹp nó vào một góc của quá khứ, góc khuất của kỉ niệm…
Chỉ sau một thời gian ngắn thôi, mọi người đã thấy mình thay đổi hẳn. Mình trở nên xinh hơn, hay cười hơn. Kiểu tóc mới khá hợp với mình, nó khiến mình trẻ ra và dễ thương hơn. Trên zing, face hay trên ola me của mình chẳng còn những dòng stt buồn nữa. Nhưng… đôi khi cảm giác cô đơn khiến mình cũng tủi thân kinh khủng. Ký ức đâu phải nói quên là quên được luôn đâu, đúng không. Sơn lại là mối tình đầu của mình nữa, những rung cảm đầu đời khó quên lắm. Đôi khi cũng có lúc mình lọt thỏm trong nỗi nhớ về Sơn, với câu hỏi "có nên hay không cho Sơn một cơ hội". Phải chăng mình đã quá đáng quá? Nhưng nghĩ lại những đau đớn, những tổn thương mình từng trải qua thì mình mau chóng gạt những suy nghĩ ra khỏi đầu. Lau đi những giọt nước mắt đang lăn vội, mình sẽ chẳng cho ai cơ hội làm tổn thương mình nữa đâu. Cuộc sống chẳng phải bận tâm đến ai, chẳng phải đau khổ vì ai chỉ nghĩ cho bản thân mình cũng khá thú vị mà. Mình bắt đầu những cuộc hẹn hò với những chàng trai trước đây mình chẳng thèm để tâm tới. Mình chẳng nhận lời ai cả, khi nói chuyện với họ, mình cũng nói thẳng là đừng vội vàng tỏ tình với mình, mình sẽ từ chối như trước đây thôi. Thật sự, mình cũng muốn tìm một ai đó để chia sẻ, nhưng hình như những sợi thương sợi yêu trong lòng mình đã bị đứt hết rồi, chẳng thấy rung động với ai hết. Còn những người theo đuổi mình, họ đã quá vội vã cho một tình yêu thì phải, cho nên mình không cảm nhận được sự chân thành từ họ. Mình thôi dần những cuộc đi chơi để đánh lừa cảm giác. Cô đơn cũng tốt mà.
Còn Sơn, ngày nào anh cũng điện thoại cho mình, ngày nào cũng nhắn tin hỏi mình như thế nào. Và ngày nào anh cũng năn nỉ mình cho anh cơ hội để làm lại với mình. Tuy mình không phải là cuộc tình đầu tiên của anh, trước mình anh cũng yêu một người, nhưng anh đã từng nói, mình sẽ là người con gái anh yêu nhất cho dù sau này anh có yêu thêm ai đi chăng nữa. Hình như, kkhi người ta mất đi cái gì đó rồi người ta mới thấy trân trọng thì phải. Mất mình rồi, Sơn mới cảm thấy hối hận. Nhưng lúc đó đã là quá trễ rồi. Giá như, lúc mình đọc được nhật ký trò chuyện của Sơn vs Suni, Sơn chỉ cần xin lỗi mình một câu thôi, là mình lại mềm lòng tha thứ cho anh tất cả. Nhưng mà, anh đã cố chấp làm tổn thương mình mà. Nghĩ lại, lại thấy đau. Đến khi Sơn biết được mình đang bắt đầu những cuộc hẹn với một người mới, lòng ích kỷ của anh nổi lên. Anh sợ mình sẽ không nhớ, không nghĩ đến anh nữa. Sợ người con gái mà anh thương yêu nhất sẽ là của người khác. Anh lên ĐL tìm mình. Mình biết là Sơn lên ĐL, nhưng mình mặc kệ. Ngày hôm đó, mình vẫn đi chơi với 1 chàng trai. Sơn có gọi điện cho mình, có nhắn tin cho mình là "anh đang trước cửa phòng em này, đi đâu về nhanh anh chờ, anh có chuyện muốn nói với em". Mình chẳng buồn nhắn tin lại luôn. Nhưng trong lòng vẫn cứ bồn chồn. Mình kêu anh chàng kia chở mình về. Và cũng cố tình cho Sơn nhìn thấy người đang muốn hẹn hò với mình. Mình biết anh buồn lắm, nhìn mặt Sơn thấy tội nghiệp kinh khủng. Anh đứng trước cửa phòng mình, tay cầm bó hoa. Thấy mình, ánh mắt anh trở lên vui lạ kỳ, nhưng thấy người đi đằng sau mình, hai hàng mi anh cúp xuống. Anh chàng kia thấy thế, cũng tự về mà chẳng cần mình chào. Vì vẫn biết trong lòng mình còn có người là lý do khiến mình chẳng nhận lời yêu ai cả.
Thấy mặt Sơn thoáng buồn, nhưng vẫn kiên nhẫn đứng chờ mình. Chẳng để ý cảm xúc của Sơn. Và cũng cố tình không để ý những mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt anh. Có lẽ thời gian qua anh cảm thấy hối hận nhiều lắm, có lẽ thời gian qua anh cũng khổ sở để quên mình, đã từng trải qua cảm giác đó, nên mình biết nó tồi tệ đến mức nào. Tự nhiên thấy nhói lòng khi thấy bộ dạng đó của Sơn. Nhưng mình cũng vẫn mặc kệ, lạnh lùng:
- Anh lên đây, tìm em làm gì vậy?
Sơn lúc đó mới nói, đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng vẫn cố gượng cười, chìa bó hoa trước mặt mình:
- Anh xin lỗi Sún.
- Giờ xin lỗi có được gì không anh?
- Sún cho anh cơ hội nữa đi, anh biết anh sai nhiều lắm rồi. Anh sẽ thay đổi.
- Quá nhiều cơ hội cho anh rồi. Em không muốn nghe lời xin lỗi của anh nữa. Anh đi về đi.
Mình vô phòng và đóng sầm cửa lại. Tim quặn thắt… Sơn thì ở bên ngoài. Mình tự nhủ là không được mềm lòng, nhất định không để anh cơ hội nào hết. Nhất định quay lại rồi tụi mình sẽ lại chia tay thôi. Không thể quay lại được… Tiếng gõ cửa:
- Sún ơi, mở cửa cho anh đi, anh xin em đấy
- Anh biến về đi, em không muốn nhìn mặt anh nữa.
- Mở cửa cho anh đi mà, anh muốn nói chuyện với em!
- Em không còn gì để nói với anh cả, anh về đi. Đã nói là về đi mà.
- Mở cửa, anh nói vài câu thôi rồi anh sẽ về.
- Tốt nhất là anh im lặng mà về. Em không muốn thấy mặt anh nữa đâu.
- Cầu xin em, anh nói rồi anh về luôn mà. Một chút thôi được không em?
Mình mở cửa, anh đứng đó với bó hoa, anh khóc… Mình bối rối quá, quay mặt đi.
- Anh có chuyện gì nói nhanh đi, em bận!
- Cho anh xin lỗi Sún, tha thứ cho anh 1 lần này được không?
- Em có lỗi gì đâu mà cho anh xin hoài như thế. Vô chỉ để xin lỗi thôi chứ không có gì đặc biệt phải không?
- Làm lại từ đầu với anh đi, anh sẽ thay đổi mà. Cho anh cơ hội đi.
- Em đã cho anh bao nhiêu cơ hội rồi mà, thay đổi gì chứ? Em biết anh là người như thế nào mà. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời. Nếu thay đổi được, anh đã thay đổi rồi. Nhưng những gì anh gây ra, những gì anh hành động đâu có gì cho em thấy là anh thay đổi đâu

Trang: « Trước 189[10]119 Tiếp
Đến Trang
Trang Chủ Đọc Truyện Truyện Nếu Em Là Biển Xanh
Lên Đầu Trang

Truyện Teen Hay Khác

Truyện Teen Kiều thê của tôi
Chị ơi, ngày mai đợi anh đi học nhé
Em gái và chiếc điện thoại
Truyện Ma Dài Thung Lũng Ma
Truyện Teen Người Yêu Của Tôi Là Sao Chổi
Truyện Teen Chờ Ngày Mưa Rơi
Truyện Teen Vợ hờ ơi Anh yêu em
Truyện Teen Vợ à thua em rồi
Truyện ngắn - Tình yêu học trò
Truyện Teen Chuyện Tình Online
1234...131415»
Trang chủ
Tác giả: Luân Trần Google+
U-ON - 484